HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Khi sư phụ tới nơi, chúng ta mới vào trong ngồi xuống.

Bàn ăn hôm nay là loại bàn trải dài theo chiều dọc, mọi người đều ngồi bên dưới sàn có lót đệm.
Món ăn lần lượt được dọn lên, nhiều không kể xiết, thịt cá rau củ đều có đủ, dù sao Khương Hựu Thạc cũng đã rất lâu không về nhà, Thanh Tiêm nói chuẩn bị thật nhiều món ngon là chuyện nên làm.
Sư phụ ngồi đầu bàn chính giữa, một bên là Thanh Tiêm, Thanh Tề rồi tới ta, bên còn lại là Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu.
"Tiểu Ngũ, những ngày bên ngoài có ăn uống đủ bữa đúng giờ không? Ta nhìn con chẳng có tí da thịt nào hết!"
"Con có..."
"Ấy, tổ phụ cứ yên tâm, con đi theo trông chừng Tiểu Thạc rất kĩ, mỗi bữa cơm đều đầy đủ đồ ăn, không thiếu bữa nào!"
Khương Hựu Thạc mới nói có hai chữ đã bị Vu Tử Ưu nhảy vào trả lời thay, sư phụ ta thấy thế thì hỏi trực tiếp Tử Ưu.
"Nhưng sao nó gầy đi nhiều như thế?"
"Tổ phụ, do Tiểu Thạc tham công tiếc việc, ăn cơm một phần đã làm tới chín phần, không thể béo lên miếng nào nổi ạ!"
"Tiểu Ngũ, con phải chú ý sức khỏe chứ!".

Sư phụ ta xót xa trách hắn một câu, Khương Hựu Thạc đành gật đầu cho người yên lòng.
"Vâng..."
"Tổ phụ không biết đó thôi, có lần Tiểu Thạc còn để mình bị thương nữa ạ!"
Ta nghe Vu Tử Ưu nói tới đây thì giật mình, vội ngừng đũa.
Và nhân lúc mọi người đổ dồn về Khương Hựu Thạc, gồng mình nén cơn sặc của món cá hấp dù vị cay rất nhẹ.


Khương Hựu Thạc bên kia muốn che miệng Vu Tử Ưu cũng không sao kịp, suỵt hắn nói nhỏ.
"Tử Ưu!"
Nhưng sư phụ rõ ràng đã nghe thấy hai từ bị thương từ cái miệng lớn kia, người lật đật buông xuôi bữa ăn, lo lắng nhìn trên dưới trái phải, xoay người Khương Hựu Thạc như cái chong chóng trên cửa sổ, hỏi han tới tấp.
"Bị thương? Ở đâu? Tại sao bị thương? Có nặng không? Không để lại sẹo gì chứ? Còn đau không?"
Ta lén nhìn Khương Hựu Thạc đang bình tĩnh trả lời sư phụ.
"Tổ phụ đừng lo, là một vết bầm nhỏ thôi ạ!"
"Vết bầm nhỏ? Huynh nói gì thế? Là dao găm vào bả vai mới đúng mà!"
Sư phụ nghe xong, vỗ bàn chống hai tay hai bên hông tức giận quát: "Dao găm? Tử Ưu, là kẻ nào làm?"
"Tổ phụ, người nghe con nói đã!"
Khương Hựu Thạc gắp một miếng thịt lớn chặn miệng Vu Tử Ưu lại trước, khó khăn lắm mới chen vào được câu chuyện của Tử Ưu và tổ phụ, tránh để hắn khai man.
Ta bên kia đang ngồi nơm nớp lo ngại Vu Tử Ưu lỡ lời nói gì đó liên quan tới mình thì không biết giải thích làm sao, bát cơm chẳng thể ăn nổi nữa.
"Tổ phụ, là con bất cẩn, hung thủ cũng bị bắt giữ rồi, đây còn là việc mật, con không tiện nói ạ!"
"Không tiện thật không?".

Sư phụ ta nheo mắt nghi ngờ.
"Thật ạ! Con không biết nói dối mà!"
Khương Hựu Thạc nói xong, sư phụ mới chịu nguôi ngoai, trổ tài gắp đồ ăn liên tục vào bát Khương Hựu Thạc đến đầy.
"Đủ rồi ạ!"
"Nào, một miếng nữa!"
Vu Tử Ưu vừa ăn vừa đắc ý nhìn vẻ mặt suýt hoảng của ta.

Ta biết chính hắn cố ý nói ra mà, hắn muốn thấy ta lúng túng như thế nào trước mặt mọi người.
"Tên xảo quyệt!"
"Hả? Muội vừa nói gì?"
Trời ạ!
Ta quên là bên cạnh mình còn có Thanh Tề, nhưng vừa rồi tiếng ta mắng cũng rất nhỏ, chắc là Thanh Tề nghe không rõ đâu nhỉ.
"Muội...!muội muốn ăn cải thảo thôi!"
"À, đưa đĩa đây!"
"Cảm ơn Nhị tỷ!".

Ta đưa đĩa cho Thanh Tề lấy cho mình mấy lá cải thảo, sau đó yên phận ngồi tiếp tục bữa ăn, không chú ý tới Vu Tử Ưu đang làm trò.
Khương Hựu Thạc ngồi kế sư phụ ta ăn uống không thoải mái cho lắm, cũng đúng, nhìn cái bát đồ ăn bị gắp đầy kia ta còn thấy no hộ hắn.

Thanh Tiêm ngồi đối diện mới đầu còn tìm cớ bắt chuyện để giúp đệ đệ, sau cùng nàng cũng bị cuốn theo hành động của tổ phụ, bắt đầu gắp sang bát Khương Hựu Thạc.

Ta và Thanh Tề chỉ biết nhìn nhau cười trừ, Vu Tử Ưu tốt bụng mấy lần cắm cúi gắp sạch đĩa đồ ăn mà Khương Hựu Thạc lén lút đổi qua.
Cuối cùng còn hai món, là canh măng trúc và một đĩa măng nướng chấm muối vừa được mang ra, đĩa măng lớn được đặt ngay trước mặt ta.

Thanh Tề nhìn bát canh, nảy ra một ý.
"Tiểu Ngũ, chẳng phải lúc nhỏ đệ thích canh măng trúc nhất sao, sang đây ngồi đi, bên kia hết chỗ để mất rồi!"
Khương Hựu Thạc như vớ được sợi dây cứu mạng, vội đứng dậy đổi chỗ ngồi.

Sư phụ ta mắt tròn mắt dẹt còn chưa nói gì cả thì người đã đi mất, vẻ mặt Thanh Tiêm cũng nuối tiếc không kịp gắp một ít nữa cho đệ đệ.
Vu Tử Ưu vẫn ngồi nguyên chỗ ăn vui vẻ, tốt bụng nói chuyện giúp phân tán sự chú ý tổ phụ, và vì đối diện hắn là Thanh Tề, cho nên, khi Khương Hựu Thạc chuyển xuống, chỉ có thể ngồi ở vị trí mặt chạm mặt với ta.
Thanh Tề và Khương Hựu Thạc cùng nháy mắt một cái, coi như chúc mừng cuộc giải cứu thành công.

Thanh Tiêm cũng hòa vào mấy mẩu chuyện về những nơi mà Vu Tử Ưu đã đi qua, loáng thoáng ta nghe có nhắc đến Quân Nhu, làm bầu không khí bên kia xôm tụ lắm.
Còn đang lén hóng chuyện, Khương Hựu Thạc đã đặt trước mặt ta một bát canh nhỏ.
"Lưu cô nương, nếm thử đi!"
"Ơ...!cảm ơn!"
"Muội thử đi, xem có hợp khẩu vị không?"
Thanh Tề cũng muốn ta ăn thử, ta nhấc cái thìa lên, chậm rãi xúc một ít, vừa có nước canh vừa có măng xắt thành lát nhỏ.
"Cẩn thận còn nóng!".

Khương Hựu Thạc lên tiếng nhắc, ta gật đầu, nghe theo thổi nguội rồi mới ăn.
Canh nóng, măng trúc tuy đã nấu mềm, nhưng vị thì ta không thích cho lắm.


Nó hơi đắng, nhần nhẫn, nhai gần hết thì lại chát, còn có mùi khói của đĩa măng nướng bên cạnh bốc lên, làm cho ta quên đi mấy món đã ăn trước đó, mũi giờ xộc lên toàn là mùi măng trúc, hơi ghê.
Nhưng thấy Khương Hựu Thạc và Thanh Tề ăn rất ngon miệng, ta cũng không muốn chê, mà từ từ ăn cho xong bát canh.

Thanh Tề múc cho đệ đệ một bát.
"Canh măng trúc này là món mà Tiểu Ngũ thích nhất đấy!"
À, thảo nào chỉ một lát hắn đã ăn gần hết bát canh với cơm trắng, không bỏ sót một miếng nào, trên mặt cực kỳ hài lòng.
Và suốt lúc đó, việc nhìn Khương Hựu Thạc ăn cơm đối với ta cũng khá dễ chịu.
Thanh Tề không gắp thức ăn cho đệ đệ như sư phụ ta, muốn để Khương Hựu Thạc tự mình chọn món, nàng bận vừa ăn vừa quay sang nghe Vu Tử Ưu kể chuyện.
Ta công nhận là Vu Tử Ưu rất có năng khiếu đàm đạo, ai ai cũng có thể bị hắn thâu tóm dễ như bỡn.
Bên này, khi Khương Hựu Thạc ăn xong thì ngẩng lên nhìn ta trân trân, sau đó ngại ngùng nói.
"Xin lỗi, ta ăn hết canh mất rồi, ta gọi nhà bếp mang lên nữa nhé!"
Ta vội vàng xua tay, chỉ vào bát của mình: "Không cần đâu, một bát là đủ rồi!"
Nếu để Khương Hựu Thạc gọi thêm canh măng trúc nữa, e rằng ta sẽ bị ám cái mùi này cho tới lúc đi ngủ mất.

Với lại, một mình hắn ăn hết cả một bát lớn rồi, chắc đã đủ no chứ nhỉ?
Bữa tiệc kết thúc khi trời vừa chập tối, sư phụ và Vu Tử Ưu uống một ít rượu nên Khương Hựu Thạc đã đưa về nghỉ trước, chúng ta cũng theo đó rời đi sau.
Ta trở về viện theo lối hành lang, rửa mặt sau đó đọc lại mấy ghi chép của mình trước khi Cẩn Y mang đi, vì dạo này ta phải nộp bài cho Thanh Tiêm kiểm tra lại....


Bình luận

Truyện đang đọc