HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Đám người này gan thật, còn dám mang Thanh Tề ra cá cược, nhờ vậy mà ta biết thì ra người ban nãy là Cố Tướng quân.
"Cố Tướng quân, nghe quen quá!"
Cố Tướng quân chính là Cố Bằng, ta từng nghe Cẩn Y nói qua một lần, nhưng nàng không có nói cho ta nghe Cố Bằng là gì của Thanh Tề, và vì mọi người ở đây đều quá quen nên không ai ngạc nhiên khi hắn đến tìm Thanh Tề, chỉ có mình ta là không biết.
Ta ngồi canh chừng mấy siêu thuốc, đổ ra bát, bưng tới chỗ người bệnh mà Thanh Tề đã dặn.
"Bà lão, thuốc an thần của bà đây, nhân lúc còn nóng mau uống đi ạ!"
"An thần? Nhưng ta bị gãy chân mà!"
"..."
"Thuốc an thần của ta, bên này nè!"
"Cô nương mới tới hả, mang qua đó đi, thuốc an thần là của bà Vương!"
"Xin lỗi, xin lỗi, nhầm người rồi!"
Mang bát thuốc cho bà Vương xong, một người giường kế bên liền chỉ vào lưng mình nói.
"Cô nương, vết thương của ta hình như lại chảy máu, có thể băng bó lại được chưa?"
"Ta...!ta...!ta...!".

Ta ấp úng, thấy sau lưng người nọ đúng là đang chảy máu.
"Dễ mà, cô nương mở bỏ vải cũ, rồi bôi lên cái gì đó, sau đó băng lại là xong!"
Ta đứng ngây ra cầm cái khay, đặt nó xuống bàn.

Trước hết phải tìm vải mới đã, trong phòng có một cái tủ nhỏ, ta bước tới mở nó ra, đúng là có vài đồ dùng được.

"Thanh Tiêm cô nương tới rồi!"
Thanh Tiêm từ bên ngoài bước vào, bước lại gần ta cầm lấy mấy cuộn vải để băng bó và vài lọ thuốc, dịu dàng.
"Để đó cho ta!"
Ta gật đầu, lui ra ngoài.

Nhìn Thanh Tiêm ân cần hỏi thăm từng người một, băng bó cho người nọ, rồi xử lý vết thương cho một đứa nhỏ bị đứt tay mới đến, tất cả đều thuần thục theo thứ tự, cứ như dù có nhắm mắt nàng cũng có thể làm được.
Thật ngưỡng mộ!
Vì lần đầu làm mấy việc này nên ta mang thuốc của người này nhầm người kia suốt, may mà có Thanh Tiêm chỉ dẫn, dù trước khi đi ta được một tỷ tỷ trong căn nhà nấu thuốc nhắc lại rồi.

Ta thở dài, cảm thán mới có nửa ngày trôi qua mà não của mình đã không dùng được nữa rồi.
Sau khi cho họ uống thuốc, ta phải quay trở lại lấy bát, đi rửa cả đống siêu thuốc.

Hai ống tay áo vướng víu được kéo cao hơn cho khỏi ướt.
Rửa xong hết thì bê từng cái siêu và một chồng bát đem vào, trở lại nhà nấu thuốc, vừa uống được một ngụm nước đã bị Thanh Tề réo tên.
"Tẫn Linh, cùng ta ra ngoài bưng mấy mâm thuốc đang phơi vào, sắp mưa rồi!"
"Vâng, Nhị tỷ!"
Ta bỏ cái bình nước xuống, chưa kịp thả tay áo ra đã chạy vội ra ngoài, nhìn thấy mấy mâm đan bằng mây đựng thuốc mà lên cơn chóng mặt.
Bởi vì cái nào cái nấy to hơn hai cánh tay ta dang ra, Thanh Tề lấy hai cái mâm cùng loại chồng lên nhau đưa cho ta.
"Mau lên, đứng chờ gì nữa, chồng hai cái bưng cho nhanh!"
"Vâ...!Vâng!"
Ta nhấc thử hai cái mâm đó lên, lập tức run rẩy thả xuống, mặt đầy thê thảm nhìn Thanh Tề.
"Nặng...!quá...!Nhị tỷ, bưng...!không...!nổi!"
Thanh Tề ngó ta một cái, thở dài ngao ngán, chỉ sang mấy cái mâm nhỏ hơn một chút.
"Qua đó đi, mưa tới rồi đó!"
Nói xong thì ôm hai cái mâm lớn đi mất, ta liền tiến lại chỗ Thanh Tề vừa nói, nhấc một cái mâm nhỏ đựng bên trên toàn là rễ cây lên.

Nó cũng không hề nhẹ, nhưng chưa tới mức ta không nhấc lên nổi.
Ta cầm cái mâm mới đi được nửa đường, Thanh Tề đã quay lại nhấc thêm hai cái mâm nữa, hơn nữa còn vào trong trước cả ta.
Cuối cùng, trước khi mưa trút xuống, ta bê được ba cái mâm nhỏ, còn lại là một mình Thanh Tề ôm vào hết.

Đó là vì trong lúc cầm cái mâm, ta sợ rơi vãi cứ đi từ từ, còn Thanh Tề thì đi nhanh như đang chạy.
Mưa trút xuống một trận lớn, ta rút vào ngôi nhà nấu thuốc, đem thuốc đã phơi khô cho vào mấy cái hộp trên kệ tủ, rồi xếp mấy cái mâm trống vào góc vách.


Lúc làm xong, Thanh Tề lại đưa cho ta một cái bát con.
"Ăn thôi!"
Ta đi theo sau nàng tới cái bếp trống, một tỷ tỷ ngồi nấu cháo gà, mùi thơm tỏa ra nức mũi đang chia cho mọi người.

Hai tay chìa cái bát, ta được múc thêm một cái đùi nhỏ.
"Ăn nhiều vào, muội làm việc nhiều lắm rồi!"
"Đa tạ tỷ tỷ!"
Ngồi xuống ghế con, ta cầm muỗng lên ăn một hơi sạch cả bát, thừa nhận làm việc xong được ăn đồ nóng đúng là tuyệt vời.
"Nữa không?".

Thanh Tề nhìn ta hơi hãi, cứ như cả ngày nay ta bị nàng ngược đãi hơi quá vậy.
Ta gật đầu, vui vẻ cầm cái bát lại tự múc thêm một ít cháo.

Trời mưa lớn dần, nhưng bên trong gian nhà lợp lá rất chắc chắn, không bị nhỏ một giọt mưa nào, chỉ nghe tiếng mưa rì rào trên mái lá, bắt ghế ngồi bên cạnh ngọn lửa canh thuốc còn rất ấm áp.
Đợi cơn mưa ngừng hẳn, nắng lên một chút, Thanh Tề bảo ta đi đun thêm nước sạch để nấu thuốc.

Ta vâng lời cầm cái chậu theo, bước cẩn thận trên mấy chỗ khô ráo ra vại lấy nước.
Trong lúc chờ nước sôi, Thanh Tề chỉ cho ta cách giã vỏ trắc bách diệp, một loại thuốc hiếm dùng để cầm máu, ngoài ra còn nhiều công dụng khác như trị ho, long đờm..., lần này ta được tìm hiểu lý thuyết và thực hành với vật thật luôn.
Lá trắc bách diệp thì Thanh Tề tự làm lấy, còn hạt thì đưa cho ta giã vỡ lớp vỏ sần sùi bên ngoài đi, chỉ giữ lại hạt bên trong, giã xong lớp vỏ còn phải phơi hạt dưới nắng thêm lần thứ hai cho khô nữa.
Đứng xem Thanh Tề làm mẫu và giã theo, thi thoảng ta lại chạy lại bếp lò nhấc cái ấm nước ra, để một cái mới lên, chờ ấm mới nhắc kia nguội rồi mới đổ vào một cái vại lớn đặt trong nhà nấu thuốc có nắp đậy để trữ nước sạch.
Hạt trắc bách diệp vừa nhỏ, vỏ lại mỏng, giã không khéo hạt bên trong sẽ nát bươm.

Mấy hạt đầu ta không làm chủ được lực tay, lỡ làm chúng đến nát bét như băm tỏi, đứng làm thêm một lúc lâu nữa mới đỡ hơn, tuy rằng mấy cái hạt cũng bị sứt mẻ không ít.
"Nhị tỷ, muội xong rồi!"

Khi ta nói với Thanh Tề là mình đã hoàn thành, cũng là lúc trời ngưng nắng, đã chiều từ lúc nào rồi.

Bếp lò mọi người đã tắt hết, Thanh Tề bảo ta cho hạt trắc bách diệp vào hộp cất rồi về nhà.
Hăm hở cất đồ với Thanh Tề xong, chúng ta ra xe đi về, sư phụ và Thanh Tiêm đã lên một xe, Thanh Tề đành kéo ta lên chiếc còn lại.
Vào trong xe, ta mệt đến bủn rủn chân tay, chỉ ao ước được nằm dài ra nghỉ, nhưng cái xe nhỏ quá, không có chỗ nằm.
Đi được một đoạn ngắn, Thanh Tề đột nhiên nói.
"Chuyện hôm nay, không được nói cho tổ phụ ta biết, nhớ chưa?"
Ta nghe xong đã biết chuyện hôm nay mà nàng nói là gì, liền nhận ra có cái để ta bắt thóp Thanh Tề rồi.

Ta tựa người vào thành xe.
"Đổi lại một chuyện..."
"Chuyện gì...!này, không phải..."
Cả hai chúng ta nói đến đây đã đều hiểu rõ ý đối phương, Thanh Tề sau cùng vì mình mà bán tỷ tỷ đi, không thích vẫn phải nói.
"Muốn hỏi gì?"
Ta được nước, thì thầm với Thanh Tề.
"Nhị tỷ, chuyện của trưởng tỷ, và người kia..."
Suốt một canh giờ trên đường về phủ, ta cũng biết được chân tướng sự việc vì sao mà sư phụ lại có thái độ tiêu cực đối với Dương Kỳ như vậy, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không làm gì khác người cả.
"Đúng là kẻ hèn hạ, đốn mạt, xấu xa!".


Bình luận

Truyện đang đọc