HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Ta trở về viện, mới đầu còn chịu khó sắp xếp mấy hộp thuốc, lát sau mỏi tay quá nên đã để Cẩn Y làm luôn, còn mình thì ngồi đọc sách.
Tới bữa trưa thì nghỉ đọc ăn cơm, ăn xong thì quay lại luyện viết chữ, Cẩn Y bên cạnh đang giúp ta mài mực.
Ta viết lại một bài thơ không tên, mà gần đây ta vô tình đọc được trong Vọng Thư Các, cảm thấy nó rất có nghĩa.

Đây là một đoạn thơ ngắn với câu chuyện kể về trước chuyến đi xa quê của một người nọ, cùng những suy nghĩ rối loạn trong lòng, cả đêm vương vấn mãi chưa thể nguôi ngoai, cuối cùng khi bước lên thuyền xuôi dòng đã ân hận đem theo niềm tiếc nuối.
Lát sau thì Cận An vào, đứng chờ ở ngoài với vẻ mặt định nói gì đó nhưng không lên tiếng, ta buông bút xuống, gọi hắn lại gần.
"Có chuyện gì sao?"
"Tiểu thư, Thập công chúa chuẩn bị hồi cung rồi ạ!"
Oa, ta thấy đây chính là quyết định sáng suốt nhất của cô ta từ trước tới giờ, rất tốt.

Ta liền cực kỳ vui vẻ.
"Vậy thì tốt, còn gì nữa không?"
"Cung nữ của Thập công chúa, mang cái này qua cho người!"
Cận An chìa ra một phong thư.

Ta mới định khen thì cô ta lại rộn chuyện rồi cơ đấy.
"Để trên bàn đi!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Xong việc, Cận An lui ra ngoài, ta nhìn phong thư nằm một góc bàn một hồi, rồi tự tay mở ra, bên trong là mảnh giấy gấp làm tư, không biết có phải cô ta tự viết không, chỉ vỏn vẹn một câu: "Chiều nay gặp nhau"
Ta đọc xong trong đầu liền hoài nghi về cô ta, sau đó muốn bật cười ngay tại chỗ, ai là bạn bè gì với cô ta mà lại đòi gặp rồi mới đi.


Không khéo cô lại đang lên kế hoạch muốn hại ta tiếp thì có.
"Gặp nhau? Hứ! Cẩn Y, mang nến lại đây, đốt đi!"
Ta đưa cả phong thư cho Cẩn Y, nàng nhanh nhẹn thả nó vào ngọn lửa rồi bỏ vào cái chậu nhỏ, chớp mắt tất cả đã tan hết thành tro, Cẩn Y mang chúng ra ngoài đổ.
Ta tiếp tục viết chữ, tán thưởng với Cẩn Y cây bút của Lương Thái y tặng cho vừa nhẹ vừa dễ đi nét, thỏi mực cũng vô cùng tốt nữa.

Không biết từ bao giờ, tất cả mấy món đồ này ta dùng ngày càng quen thuộc hơn, chẳng còn dùng tới mấy món ở nhà mang theo.
Mấy canh giờ trôi qua, ngoài trời dịu nắng, ta đột nhiên muốn ăn thạch hoa quả, dặn Cẩn Y xuống nhà bếp hỏi xem có không.

Nhưng không may là nhà bếp không còn bột nấu thạch, Cẩn Y nói ta ngồi chờ Cận An ra ngoài hàng tìm mua xem sao.
"Ta cũng muốn đi, ra ngoài thôi!"
Sau cùng ba người chúng ta cùng đi trên một chiếc xe ngựa, dĩ nhiên ta đã nói qua với Thanh Tiêm, cũng hứa sẽ về sớm trước khi sư phụ quay lại.
Thật ra ta cũng có ý đi khỏi viện trong buổi chiều, nhằm để cho Uyển Tâm có muốn sang tìm cũng không có người ở đó.

Ta còn đi đường vòng ra cổng, có thể tránh đoạn đường trước cửa viện của Uyển Tâm.
Nào ngờ mới ra tới cổng chính đã gặp phải...!Phó Cửu Thần!!!
"Lưu cô nương!"
"Phó...!Tướng quân!"
Bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên không biết nên làm sao.

Ta biết rõ Phó Cửu Thần mà có mặt ở đâu thì thế nào cấp trên của hắn cũng có ở đó, bên trong còn cả Uyển Tâm, chẳng lẽ bọn họ là đám người tới đón công chúa hồi cung.
Trong lòng ta do dự: "Toàn gặp phải điều phiền phức, giờ mà quay vào trong có khi xui rủi gặp phải người không nên gặp nữa..."
Phó Cửu Thần cho phu xe của hắn di chuyển lên trước, nhường chỗ cho xe của ta từ đằng sau.
Trước xe, Cận An đã ngồi cầm dây cương ngựa chờ sẵn, ta chào Phó Cửu Thần cho có lệ rồi lên xe đi, nhớ mang máng là mình đã bước chân phải đi trước, tại sao chẳng gặp may tí nào.
Xe chúng ta lên đường, Cận An đánh xe đi tới một nhà hàng nhỏ chỉ bán thạch, hai người họ nghe mấy người ở nhà bếp nói ở đây làm rất ngon, còn là chỗ ngon nhất trong thành Chiêu Châu nên mới đưa ta tới.
Nhà hàng tuy nhỏ, nhưng đông khách, có cả trẻ nhỏ cũng đến ăn.

Cẩn Y vào chọn một cái bàn trống nằm trong góc, ba người chúng ta ngồi xuống ghế, gọi ba phần thạch hoa quả.
Chỉ ngồi một lát, ba đĩa thạch hoa quả đã được mang ra, ta hào hứng cầm muỗng ăn thử một miếng.

Thạch vừa mềm vừa được ướp đá lạnh, rất mát, hoa quả cũng rất đa dạng, có tới bốn năm loại trong một đĩa, ta đặc biệt thích vị của miếng dưa hấu ngọt thanh.
Ăn xong, chúng ta mua thêm một phần cho Thanh Tiêm, lên xe ta chợt nhớ ra.
"Cẩn Y, ngươi có biết tiệm bánh của Thanh Viên ở đâu không?"
Cẩn Y gật đầu, sau đó xe ngựa lại đến tiệm bánh, từ xa đã nghe mùi bột bánh tỏa ra thật là thơm, tiếc là phu thê Thanh Viên không có ở tiệm để chào hỏi, nên ta đã mua mấy cái bánh ngô rán vừa ra lò rồi mang về.
Đi chơi cả một buổi chiều, lúc tới phủ đã là sẩm tối, bên ngoài không còn xe ngựa và thị vệ của Phó Cửu Thần, ta chắc mẩm Uyển Tâm đã khởi hành đi rồi, mới vội vàng chạy tới viện của Thanh Tiêm đưa bánh cho nàng.

Nhưng tới cửa đã thấy có một vài người đang đứng thành hàng, ta và Cẩn Y bước vào thì bị chặn lại.

Một người đứng ra nói.
"Là ai? Vào đây có việc gì?"
Ta nhìn theo hướng người đang nói, nhận ra hắn là người quen.
"Lưu cô nương?"
"Nhóm...!một?"
"Đúng rồi!"
Binh sĩ kia mừng rỡ tiến lại gần, mắng đám người đang chặn đường ta lùi lại.

Ta bây giờ nhìn rõ mồn một, binh sĩ trước mặt là nhóm trưởng nhóm một, một trong những người đạt thành tích tốt nhất của khóa học về ngọc mà ta đứng lớp.
"Đúng là Lưu cô nương rồi! Cô nương đi đâu đây?"
Ta đang cầm cái túi đồ ăn, bị hắn hỏi trước đành nói: "Ta...!ta phải vào trong có việc!"
"Lưu cô nương, mau vào đi, Tướng quân cũng ở bên trong đó!"
Gì đây chứ?
Tướng quân các ngươi thì liên quan gì tới ta nữa?
Theo đường chính, ta tiến thẳng tới sảnh dành tiếp khách.
"Tự nhiên bọn họ tập trung đến viện của Thanh Tiêm, không biết có chuyện gì không đây."
Ta cẩn thận đi vào trong, thấy Thanh Tề đang đứng ngoài hành lang, có vẻ bực mình.
"Tiêu rồi, sư phụ cũng về rồi!"
Thanh Tề thấy bóng ta, vẫy tay mấy cái, ta cũng đi tới hành lang, lễ phép hỏi.
"Nhị tỷ, sư phụ về rồi ạ?"
"Gì vậy?"
Thanh Tề nhìn cái túi ta đang cầm, ta vội nói.
"Hôm nay muội ra ngoài, mua một ít bánh và thạch hoa quả, định mang sang chỗ tỷ tỷ!"

"Không có phần của ta à? Thanh Tiêm không thích bánh kẹo đâu!"
"Có có, muội mua nhiều lắm, nhị tỷ giữ một ít đi ạ!"
Thanh Tề giả vờ miễn cưỡng cầm một ít, rồi nhận lấy hết cả túi thạch hoa quả và bánh ngô.

Nhưng trên mặt không khỏi tức giận gì đó, ta nghĩ mình cũng nên đi rồi, bèn xin phép.
"Nhị tỷ, không còn việc gì nữa, muội về đây ạ!"
"Đứng lại!"
Ta và Cẩn Y đi chưa được mươi bước, Thanh Tề đã gọi ngược trở lại, đứng trước mặt ta nói.
"Đem cái này vào trong đi, ta không muốn vào!"
Thanh Tề chỉ xuống chậu nước nóng dưới đất đằng xa, ta chỉ còn cách gật đầu.
"Vâng!"
"Cảm ơn!"
Thanh Tề nói một tiếng liền đi ra ngoài, hình như còn vừa mắng chửi mấy người thị vệ ngoài cổng nữa.

Ta lắc đầu, hai tay cầm chậu nước nóng từ từ tiến vào trong.
Đi qua cửa phòng, không có ai hết, xuyên qua đằng sau tấm mành che mỏng thấp thoáng mấy bóng người, ta nhận ra Thanh Tiêm và sư phụ đang đứng.

Sư phụ lớn tiếng.
"Đi...!khỏi...!đây!".


Bình luận

Truyện đang đọc