HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


"Ngươi không ăn sao?"
"Nhìn các người...!đã đủ no tới năm sau rồi!".

Vu Tử Ưu không ăn không uống, chép miệng đáp.
Hắn đã quyết tâm sẽ giữ thể diện cho bằng hữu, không tiết lộ ra sự thật, cũng trông chờ bộ dạng Khương Hựu Thạc trên bàn ăn định thể hiện thế nào.
Nói tóm lại là Vu Tử Ưu rất muốn xem, còn hy vọng linh cảm về bộ thoại bản hắn đang viết mau mau chóng chóng xuất hiện.
Ta lườm Vu Tử Ưu.
"Nhảm nhí quá! Nếu ngươi rảnh rỗi thì qua đó giúp Hựu Thạc ăn cơm đi!"
"Không nhé! Cô tự đi mà bồi cơm cho Tiểu Thạc!".

Vu Tử Ưu kiên quyết khoanh tay, đáy mắt cố ý một tia sắp xếp.
Thông thường nói tới đây chắc chắn ta sẽ tức giận, cho rằng Vu Tử Ưu dở người, nói năng bừa bãi, ta tất liền mắng hắn.
Nhưng giờ thì khác.
Ta cân nhắc tình hình một lúc, cho vào bát Khương Hựu Thạc một miếng cá đã tách xương, lại hướng Vu Tử Ưu khẽ gật đầu.
"Đương nhiên!"
Lời vừa nói ra, Vu Tử Ưu trố mắt không tin.
Ta không ngại giúp Khương Hựu Thạc ăn cơm, ta chỉ ngại ít khi có dịp khiến Vu Tử Ưu bực tức mà thôi.
Thêm vào Vu Tử Ưu vừa bị Quân Nhu đuổi đi, ta muốn thấy bộ mặt hắn hôm nay triệt để tức chết như thế nào, coi lần sau còn quen thói nói lung tung nữa không.
Ta vừa ăn vừa dời tầm mắt sang Lạc Lạc và Khương Hựu Thạc, còn múc ra một bát canh nghi ngút khói để nguội bớt, đợi lát nữa đưa tới cho Khương Hựu Thạc cầm cũng không sợ hắn bị nóng tay.
Đều là ta tự mình làm.

Ta đã nhìn kĩ, hai hôm nay mặc dù Khương Hựu Thạc đang dưỡng thương, nhưng tiểu viện bên này dường như không thấy một bóng hạ nhân nào.
Còn cứ nghĩ là Khương Hựu Thạc thường bên ngoài làm việc, đối với việc hầu hạ đều không yêu cầu quá cao, càng ít người càng yên tĩnh, càng cảm thấy tốt chăng?
Tuyệt nhiên không hề biết khéo được như vậy là do Đại Trì thận trọng, đều bảo bọn họ lui xuống trước, tránh làm phiền đến thiếu chủ nghỉ ngơi.
Vu Tử Ưu nhìn ba người ngồi ghế mây tới khô mắt, tự hắn thấy mình giống như một cái cây thiếu chậu nằm chỏng chơ trong vườn, lẳng lặng một bên xem bằng hữu được chăm chút.
Đổi lại trước kia hắn nhất định sẽ rất vui, vui vì chiếc thuyền mình tự nhặt gỗ về đóng cuối cùng cũng nhúc nhích, nhưng hiện tại thì hắn lại thấy chạnh lòng.
Chung quy đó giờ, Quân Nhu cũng không tách cho hắn một miếng cá nào, vì nàng ghét cá có nhiều xương nên hắn cũng ít gọi.
Hắn nhìn Khương Hựu Thạc chậm rãi ăn một miếng rồi một miếng, cứ như sợ bữa cơm sẽ hết mất.
"Tiểu Thạc, sao huynh không nói gì hết vậy, nhức răng rồi hay gì?"
Vu Tử Ưu chán ăn, không chọc ghẹo ai nữa, lại buột miệng kiếm cớ để khỏi phải im ru.
Khương Hựu Thạc bên kia bình tĩnh xúc cơm.
"Ta bận chờ rau cải!"
Thoáng nghe Khương Hựu Thạc nói muốn rau cải, ta vội đổi đũa gắp vài cọng xanh xanh cho vào bát hắn.
"Rau đây, huynh ăn đi!"
Nhưng ai biết Vu Tử Ưu lại yếu đuối đến vậy, chưa gì đã ngứa ngáy khắp người đứng dậy đòi đi.
"Mù mắt chó ta rồi, ta về phòng ngủ luôn đây!"
Vu Tử Ưu ngoài mặt chính là nói dối, cái tình tiết mới này tốt lắm, hắn phải mau chóng viết lại, đoạn bỏ dở nửa chừng ở nhà kì trước sắp được cứu rồi.
Ta bên kia trong lòng đắc ý, mắt nhìn Vu Tử Ưu bỏ đi, cầm đũa gắp thêm tôm cho Lạc Lạc, không quên cả bát của Khương Hựu Thạc.
Không gian yên bình hơn hẳn, gió man mát tản vào mái che, Lạc Lạc ríu rít như chim non không ngừng ăn sau một buổi ngồi xích đu.
"Cữu mẫu, cháu cũng ăn rau được!"
"Được, ta gắp cho cháu!"
Ta đã ăn xong bữa, quay sang nhìn Lạc Lạc bé nhỏ đang ăn cơm bằng đũa như người lớn, thi thoảng chỉ cho con bé nhắc Khương Hựu Thạc lấy ra một hai hạt cơm dính trên khóe miệng hắn, cùng cười thầm.
"Tiểu cữu phụ, vẫn còn ạ!"
"Ta tóm được rồi!"
Lát sau Khương Hựu Thạc lần mò bỏ bát cơm lên bàn, ta lại đặt bát canh cà rốt hầm vào tay hắn.
"Đây là canh!"
"Khục...!khục...!khụ...!khụ khụ..."
"Từ từ thôi, đừng vội!"
Khương Hựu Thạc xúc canh, uống nhanh nên làm đổ ra ngoài, khổ sở ôm ngực sặc sụa ho một trận trông thật vụng về.
Ta lại đi qua chỗ hắn, vỗ lưng một hồi, bảo hắn và Lạc Lạc nhích qua, quyết định ngồi xuống đút hắn luôn cho xong.
Từng muỗng từng muỗng, hắn ngẩng đầu chờ muỗng chạm tới tận môi mới chịu há miệng, ta nhìn mình chẳng khác gì đang chăm một đứa trẻ con.
Quả thật có năng khiếu.
Mãi thì Khương Hựu Thạc cũng ăn hết hai bát cơm, một bát canh.

Lạc Lạc ăn ít hơn một bát, con bé chẳng đụng vào cà rốt, luôn miệng nói cà rốt là dành cho thỏ.
"Ta không phải thỏ!".


Khương Hựu Thạc ngồi nghiêng nghiêng đầu phân bua, Lạc Lạc bắt đầu tò mò.
"Tiểu cữu phụ, vừa rồi ăn một miếng có ngon không ạ?"
Ta đặt cái bát canh đã hết của hắn xuống, quay lại ngồi bên cạnh Lạc Lạc, chờ xem con bé muốn đùa hắn cái gì.
"Ngon!"
Khương Hựu Thạc gật đầu, nói một chữ thì Lạc Lạc lại tiếp.
"Tiểu cữu phụ biết không, chỉ có thỏ mới thấy cà rốt ngon thôi ạ!
Người chắc chắn...!sắp biến thành thỏ rồi!"
"Khục..."
Khương Hựu Thạc nghe cháu gái nói xong, ôm bụng phá lên cười.

Cái này hắn nghĩ cũng không nghĩ tới.
Ta chỉ biết lắc đầu cười nhàn nhạt, nhìn hai người bọn họ đối đáp.
"Cữu phụ biến thành thỏ rồi thì không dẫn cháu đi chơi được nữa, Lạc Lạc có buồn không?"
"Không ạ!"
"Tại sao hả?"
"Cháu còn cữu mẫu, cữu mẫu đưa cháu đi được, còn có thể bế Tiểu cữu phụ biến thành thỏ nhỏ theo chơi cùng! Hi hi!"
Khương Hựu Thạc cười đến phát run, tự hỏi sao Lạc Lạc lại đáng yêu và thông minh quá mức như thế.

Sau này có lẽ giúp được hắn nói vài câu với nàng đi.
Ta rốt cuộc nhịn không nổi, bảo Lạc Lạc.
"Đừng nói linh tinh nữa, ăn cà rốt sao lại biến thành thỏ, cháu liệu mà đọc sách cho tốt chút!"
"Nhưng sách viết thỏ thích cà rốt mà ạ!"
"Ta là người mà!".

Khương Hựu Thạc chen vào.
"Ngày mai ngủ dậy, Tiểu cữu phụ sẽ...!biến...!thôi!"

Con nhóc thì thầm, lại chụm đầu cùng Khương Hựu Thạc ngồi cười khúc khích.

Ta đứng dậy dắt tay nó.
"Lạc Lạc, mau đi súc miệng rồi rửa tay, đừng nói linh tinh nữa!"
"Vâng ạ!"
"Còn...!còn ta thì sao?"
"Ta đi gọi Đại Trì cho huynh, yên tâm đi!"
Kết thúc bữa cơm, Cẩn Y mang tới món tráng miệng bánh dẻo cho Lạc Lạc, lại dọn mâm xuống.
Trời đã vào chiều, ta định cho con bé ở đây chơi đùa một chút rồi dẫn về tắm rửa.
Lạc Lạc đang trong kì nghỉ, Thanh Viên và Tôn Điền đưa nó tới phủ Viễn Huân một thời gian.

Phu thê họ chuẩn bị mở thêm một tiệm bánh mới nên lo lắng Lạc Lạc buồn chán.

Còn có con bé cũng thích ta, rất nghe lời làm họ càng thêm yên lòng giao phó.
Ta ở y quán thì Lạc Lạc ở nhà với nhũ mẫu, khi ta trở về nó mới bám theo.

Thư phòng cũng sắp xếp cho nó một bộ bàn ghế con con, hai chúng ta ngồi học bài mỗi người một khu.
Lạc Lạc tới thư phòng rất chăm chỉ viết chữ, ta khi rảnh đều nghiêm khắc chỉ dạy, con bé còn nói nhất định học kì tới trong lớp không ai viết đẹp bằng nó.
Mỗi lần như vậy ta đều bảo Lạc Lạc ngưng suy nghĩ vớ vẩn, tập trung vào luyện chữ, dặn con bé không được tự kiêu ngạo, đôi khi khuyến khích nó một chút bằng bánh ngọt, cứ thế ngày dài trôi qua...


Bình luận

Truyện đang đọc