HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Tiểu muội nhỏ người nên khuỵu gối chới với ngã, một tay vịn được tay áo ta.

Cô nương kia bỏ qua tiểu muội, bước đi thẳng cố ý huých vào vai ta một cái, nhưng ta đã kịp đứng vững giữ được tiểu muội.
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
"Á!"
Toàn bộ hàng người nhướng dài cổ về phía trước, cùng ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.

Đợi tiểu muội đứng dậy, ta mới quay lại.
Trước mắt là cô nương chen hàng ban nãy, người xô mấy vị đại nương và người già trượt ngã, hiện đang nằm sõng soài dưới đất, khiến bùn bắn ra khắp tứ phía, trên miệng dính đầy những vệt bùn đen với ánh mắt tức giận, lắp bắp.
"Ngươi...!ngươi..."
Về chuyện này, sau khi lên xe nghe Quân Nhu nói lại, ta mới biết.
Thì ra khi ta quay qua đỡ tiểu muội, cô nương đó lướt qua ta, vụt chân chen lên định hớt tay trên Quân Nhu, nhưng dễ gì đạt được mục đích.
Cô ta được Quân Nhu nghiêng đầu dùng tấm vải của mũ che khuất đường đi trước mặt và vươn tay ngăn cản.

Lúc cô ta còn loạng choạng vì đang chạy lại bị bắt dừng đột ngột, Quân Nhu thuận tiện đẩy một cái, ả nhẹ nhàng rơi xuống vũng bùn, nàng ngồi trên xe khoa trương nói với ta là chỉ muốn rửa giúp cái nết của ả cho sạch hơn.
"Ta không làm gì cả, là do rêu trơn đó chứ!"

Quân Nhu giở giọng trầm khàn, bình tĩnh lắc lắc tay, chỉ vào chỗ rêu bám dưới đất.

Ta cũng nhìn theo, đúng là ở dưới có rêu thật, nhưng chỉ là một nhúm chút xíu, chưa dài bằng hai đốt tay nữa là.
"Ngươi...!cho ngươi biết...!Á!"
Cô nương kia phun bùn ra ngoài, chỉ tay vào Quân Nhu lồm cồm bò dậy, ngờ đâu té xuống vũng bùn một cái oạch thật lớn.
Cô ta cố chống tay hòng nhấc người lên, nhưng bộ áo váy nhiều tầng kia đã bám đầy bùn đen, nặng trịch trông đến khổ, kết cục là cô ta lại không vững và té xuống lần thứ bao nhiêu ta không nhớ rõ, trở thành trò cười cho mọi người có mặt ở đó.
Với khuôn mặt nhơ nhớp bùn lầy vô cùng khó coi, người cô ta vừa hay còn đứng ngay đầu hướng gió đang thổi, làm bốc lên mùi bùn non vô cùng khó ngửi.

Người ở phía sau không ai nhắc ai đều tự giác lùi lại vài bước, lấy khăn và tay áo che kín mũi, xôn xao dè bỉu.
"Eo ơi, gớm ghiếc không!"
"Hôi dữ!"
"Bẩn thế!"
"Hôi quá vậy trời!"
"Đi chỗ khác giùm đi!"
"Ác giả ác báo đấy!"
"Sau này con đừng học theo mấy người như vậy rõ chưa?"
"Vâng ạ, vì chen hàng người sẽ bị hôi đúng không mẫu thân?"
Ngay cả tiểu muội cũng nói ta một câu: "Tỷ tỷ, tỷ cũng lùi lại đi ạ!"
Ta nhìn cảnh tượng bẩn thỉu mà cô ta bày ra và vũng bùn lan ra ngày càng rộng mà buồn nôn, lấy khăn chắn trước mũi tiến lên trước, muốn lấy nước giếng cho Quân Nhu rồi về ngay lập tức.
Ai bảo cô ta cố tình chen hàng lên làm gì, quả báo đã đến sớm lại còn gây ảnh hưởng tới người khác.
"Tới lượt chúng ta rồi, đưa đây!"
Quân Nhu khều tay ta, đón lấy cái túi da, bước lên trước giếng, ung dung kéo lên đầy một thùng, châm đầy hai cái túi.

Sau đó còn cẩn thận kéo đầy thùng lần nữa trước khi đi, để cho tiểu muội đến sau dễ lấy nước hơn.
Lấy nước xong, ta và Quân Nhu vòng qua men theo chỗ mấy cái lá khô xếp dày thành một lớp mà ra ngoài, vì đoạn rẽ này quá nửa đường sẽ phải đi cùng con đường lúc vào nên mọi người đều tự giác chừa một khoảng nhỏ cho người bên trong đi ra.
Lúc đi ngang qua kẻ chen hàng đang khốn khổ vật lộn với vũng bùn, đôi mắt cô ta nhìn ngang qua hai chúng ta rồi liếc xéo một cái rõ dài, nhưng đã không còn hơi sức mà chửi rủa, hàng người tiến lên lấy nước không ngừng xầm xì chỉ trỏ.
"Đi thôi, lại có người ghi thù ngươi rồi đó!"
Ta nói với Quân Nhu, nàng chỉ cười khẽ.
"Đáng đời cô ta thôi, ta không sợ!"
"Phải rồi, ngươi cứ đội mũ suốt, ta mới là người bị ghi thù thay ngươi thì có!"

"Ngươi sợ?"
"Sợ gì, còn bốn ngày nữa ta phải về rồi."
"Chà, vậy phải đẩy nhanh tiến độ một chút, gấp rút hoàn thành vở kịch của ta mới được!"
Ta thở dài chịu thua.
Chúng ta leo lên xe, đưa Quân Nhu về khách điếm trước, kèm theo bốn túi đựng nước giếng thiêng rồi mới về biệt viện.

Dọc đường ta đã dừng lại trước một cửa tiệm bán hoa, mua một bó to về cho Vu Kiều Thương tùy ý cắm.

Chỉ là đột nhiên muốn mua tặng, nhưng không biết Vu Kiều Thương thích loại nào, nên chủ tiệm mỗi loại đều lấy vài cành.
Tới trước cửa biệt viện, ta cùng Cẩn Y qua chỗ Kiều Thương trước, sau đó mới về nghỉ ngơi, còn Cận An thì lui xuống.

Vu Kiều Thương ở trong vườn trộn nguyên liệu làm xà phòng, nhìn thấy ta mang hoa đến ánh mắt không giấu nổi phát sáng, nhỏ nhẹ cúi đầu cảm ơn, rồi gọi thị nữ lên nhận lấy, hiểu rõ muội ấy cũng đang bận nên ta bèn rời đi trước.
Ta trở về tiểu viện, thì thấp thoáng trước cửa phòng có mấy nữ nô tỳ đang dọn dẹp cật lực, ta rất lấy làm lạ.
Bởi vì ngày thường, việc riêng này là của Cẩn Y, hôm nay chúng ta trước khi ra ngoài Cẩn Y đã đóng cửa, nàng cũng dọn xong phòng từ sớm, chưa lần nào phải nhờ đến nô tỳ trong viện.

Ta có nhìn bên phía phòng của Vu Kiều Thương thì vẫn như cũ, chỉ có phòng ta là tập trung người mà thôi.
Ta bước lên trước, một nô tỳ kịp nhận ra, cho bọn họ lui nhanh xuống, ta nhìn cánh cửa phòng mở toang không hề vừa ý nói.
"Việc này vốn đã có thị nữ của ta lo liệu, không cần phiền đến người trong viện!"
Nô tỳ này có vẻ là người lớn nhất trong đám, nghe ta nói tay chân liền run lẩy bẩy, quỳ thụp xuống đất.
"Xin lỗi Lưu Tiểu thư, chúng nô tỳ không dám tự ý xông vào phòng, nhưng Triệu Tiểu thư vừa đến, vào nhầm phòng của Lưu Tiểu thư, sau đó...!xáo trộn...!mấy món đồ...!nhỏ, chúng nô tỳ...!sợ Tiểu thư không hài lòng nên...!nên...!cả gan vào trong...!dọn dẹp lại thôi ạ! Xin Lưu Tiểu thư thứ tội! Xin Lưu Tiểu thư thứ tội!!!"
Thoạt tiên nhìn từ bên ngoài, ta thấy đồ đạc bên trong vẫn như cũ, không có gì cho biết là có một người từng vào lục lọi.

"Triệu Tiểu thư? Là ai?"
"Thưa Tiểu thư, Triệu Tiểu thư chính là biểu muội của Nhị Công tử, mỗi năm đều đến đây chơi ạ!"
À, ta nhớ rồi, Vu Kiều Thương cũng đã có nói qua, và vì cũng không còn ở lại đây mấy ngày nữa, ta tạm cho qua chuyện này, dù sao mình cũng chỉ là khách mà.
"Nếu đã xong thì ngươi đi đi."
"Đa tạ Lưu Tiểu thư, đa tạ Lưu Tiểu thư!!!"
Nữ nô rối rít cảm ơn, rồi bước đi ngay.

Ta và Cẩn Y vào trong phòng, cả đám người ban nãy cùng hợp sức mới dọn xong, tính lại một mình Cẩn Y hằng ngày có vẻ vất vả.
Cẩn Y đốt ngay một mảnh trầm nhỏ để xua đi hơi người lạ, sau đó nàng đích thân đi kiểm tra từng vật dụng trong phòng, vài khắc sau nàng quay lại trước ta lo lắng.
"Tiểu thư, toàn bộ đều như cũ, trừ cái áo choàng lông...!nô tỳ không tìm thấy ạ."
Ta cả kinh, áo choàng lông là món quà mà ca ca đã tặng riêng cho ta, là vật ta luôn mang theo bên mình, chuyến đi này cũng không ngoại lệ.

Vì đến đây thời tiết không lạnh lắm, nên ta đã dặn Cẩn Y xếp lại cẩn thận cất giữ trong cái rương gỗ, làm sao mà có thể bị mất được.

Trừ khi, có người nào đó cố ý mở cái rương đó ra.
"Đến gặp Vu Tử Ưu...".


Bình luận

Truyện đang đọc