HOÀN MĨ TRẢ THÙ: TRÙNG SINH ĐỂ GẶP ĐÚNG NGƯỜI

Nghe xong cả người Y Mai đều căng cứng, tay theo bản năng che lại phần bụng dưới như bảo vệ, sau đó liền lui vào một góc tránh xa chỗ mà Lãnh Tư Khiêm đang ngồi. Giọng cô run rẩy:

- Tại…s…ao chứ? Chẳng phải bảo bảo cùng em rất tốt sao? Vì cớ gì đột nhiên muốn bỏ?

Lãnh Tư Khiêm nhìn Y Mai, ánh mắt thật có chút không đành lòng. Nhưng nếu hắn chẳng làm gì thì cô sẽ vĩnh viễn rời xa hắn, mãi mãi cũng không quay lại, hắn sợ hãi việc đó.

- Vì sao lại bỏ? Em trong lòng còn không rõ sao, bắt anh chính miệng nói ra?

- Không! Không được đâu!

- Còn nói không được. Em tính dùng mạng đổi mạng à? Tình trạng sức khoẻ của em, em tự mình hiểu rõ, muốn sinh con là không thể nào!

Đôi mắt to tròn ầng ậng nước trơ trơ nhìn Lãnh Tư Khiêm. Hắn làm thế nào có thể nói phá thai là phá, đứa bé này đối với cô quý hơn cả châu báu, nhẫn tâm như vậy liền đem đi bỏ. Y Mai không thể nào chịu được.

- Mạng là của em, muốn đổi cho con là việc của em. Anh đừng mơ làm hại đến nó, dù có chết em cũng phải sinh đứa nhỏ ra.

Nhược Y Mai lúc này khăng khăng lấy tay che phủ bụng của mình. Mắt trừng hắn, tuyệt nhiên giống như gà mẹ đang bảo vệ tổ. Lòng Lãnh Tư Khiêm đặc biệt khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên quyết:

- Tốt nhất là dưỡng bệnh cho mau khoẻ hơn một chút. Cuối tuần sau liền sắp xếp phẫu thuật.

Cô thấy trong đáy mắt hắn có bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu đau khổ nhưng trên hết trong đó vẫn chứa một tia do dự. Suy cho cùng đây cũng là con của hắn, hắn không thể nào dứt khoát xuống tay được.

- Xin…xin anh đừng làm hại bảo bảo. Cầu xin anh…đó!

Nhược Y Mai cúi mặt xuống tránh nhìn trực tiếp vào Lãnh Tư Khiêm, nước mắt nóng hổi từ khoé mắt đã sớm tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô níu góc áo của hắn mà cầu xin, mong hắn suy nghĩ lại.

- Ý đã quyết, sẽ không thay đổi.

Hắn nhàn nhạt trả lời. Giọng có chút khác thường hắn dường như đang che giấu đi cảm xúc thật của bản thân.

- Không còn cách khác?

Y Mai cả người đều run rẩy, tay siết chặt lấy tấm drap trải giường màu trắng tinh đến nỗi nó trở nên nhăn nhúm. Môi nhỏ vì bị cắn mà chảy cả máu, cô có thể cảm nhận được mùi vị tanh nồng của nó trong miệng mình.

Lãnh Tư Khiêm đối với câu hỏi của Nhược Y Mai đều chẳng có phản ứng, hắn ngồi nhìn cô thu mình lại một góc, mặt đầy nước mắt. Lòng hắn chợt đau nhói.

Làm sao mà hắn không biết cô yêu đứa bé đến mức nào. Cả bản thân Lãnh Tư Khiêm cũng vậy, niềm hạnh phúc khi nghe tin Y Mai mang thai hắn còn chưa cảm thụ được hết, bây giờ bác sĩ lại nói với hắn rằng cô nếu sinh đứa bé rất có thể là mạng đổi mạng.

Điều đó giống hệt một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa hi vọng về một gia đình nhỏ ấm áp của hai người trong lòng hắn. Một cái liền dập tắt hết thảy.

Đột nhiên tay của Y Mai lấy con dao gọt hoa quả trên bàn rồi kề lên sát cổ của mình. Lãnh Tư Khiêm vì hành động của cô qua nhanh chóng nên không kịp phản ứng. Đồng tử co rút, tim thì đập rất nhanh giờ đây từng tế bào trên cơ thể hắn đang gào thét.

- Nếu đã không còn cách nào khác vậy thì một là anh cho em sinh đứa nhỏ, hai là em sẽ cùng nó một xác hai mạng. Trên đường xuống hoàng tuyền sẽ bớt cô đơn hơn, bảo bảo còn nhỏ như vậy khẳng định rất sợ.

Lãnh Tư Khiêm biết nếu bây giờ hắn còn ép Nhược Y Mai đồng ý phá thai thì cô thật sự sẽ tự làm hại bản thân mình. Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng, trầm ấm và ôn nhu nào có quyết liệt như vừa nãy.

- Em trước tiên bỏ dao xuống đã. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Được không?

Y Mai nghe xong, mắt lại cảm thấy cay cay. Cô cười lớn, động tác so với ban đầu càng trở nên kháng cự hơn.

Con dao trên cổ vì lực tay tác dụng mạnh nên đã cứa một đường dài tuy không sâu lắm nhưng do chứng máu khó đông của cô mà máu đã sớm nhuộm đỏ cả một phần cổ áo bệnh nhân.

- Haha! Bình tĩnh nói chuyện? Vừa mới vài phút trước em đã như vậy, cầu xin anh hãy tha cho đứa bé. Nó mới được tám tuần. Sao anh lại tàn nhẫn đối với mẹ con em như vậy chứ? *hức hức*. Em không phá, không phá. Anh cút ra ngoài!

Đối với tình hình hiện tại việc quan trọng nhất là ổn định lại tinh thần cho Nhược Y Mai. Cô ấy quá kích động, nếu cứ tiếp diễn sợ là sẽ giống như ban nãy. Lại phải cấp cứu. Lãnh Tư Khiêm hoà hoãn:

- Được theo lời em, anh đi. Mau bỏ dao xuống.

Nhược Y Mai vẫn không nghe, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lãnh Tư Khiêm như nhìn kẻ thù. Mãi đến khi tiếng "cạch" vang lên báo hiệu cánh cửa đã đóng, cô mới buông lỏng con dao khỏi cổ của mình.

Cả người Nhược Y Mai thẩn thờ, nước mắt cô lại rơi. Từng tiếng nấc nghẹn đau đớn truyền ra bên ngoài, Lãnh Tư Khiêm một âm thanh nhỏ cũng nghe không sót. Hắn ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa phòng bệnh, khoé mắt thực có chút ẩm ướt.

Bình luận

Truyện đang đọc