Đêm hôm đó, Nhược Y Mai nằm co ro trên giường bệnh. Hộp cháo mà Lãnh Tư Khiêm mang đến cũng chỉ vừa mới hết một nửa. Miệng lưỡi không có khẩu vị nhưng vì sợ bảo bảo đói nên Y Mai đành gắng gượng ăn.
Trong tâm trí cô lúc này, hình ảnh cô bị hắn ép phá thai lại hiện ra. Thực sự vô cùng đáng sợ, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng trời đen kịt ngoài kia, trong lòng chẳng rõ có tư vị gì. Suy nghĩ một lúc thì mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi.
Trời đã khuya, Lãnh Tư Khiêm vì lo lắng cho Y Mai mà trở lại bệnh viện. Đến nơi, hắn hết sức nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, vì nếu gây ra tiếng động lớn hắn sợ cô bị giật mình tỉnh giấc.
Bước vào phòng, Tư Khiêm nghe rõ từng tiếng thở đều đặn của cô. Hắn bước lại gần để nhìn kĩ hơn gương mặt thân thuộc này, mắt đã nhắm nghiền, lông mi dài lâu lâu lại run lên, đôi mày liễu thì nhíu chặt, đôi tay…bao bọc phần bụng, còn dáng nằm lại cong về một bên như con tôm.
Hắn biết người có dáng nằm ngủ như vậy thường cảm thấy không an toàn đối với mọi thứ xung quanh, cuộn tròn thân thể như vậy là để bảo vệ thứ quan trọng ở bên trong. Mà đối với Y Mai thứ đó chính là đứa bé.
Chỉ vì hành động kịch liệt của hắn lúc sáng mà gây ra cho cô nỗi sợ hãi lớn như vậy, đủ hiểu lúc đó cô đau khổ đến mức nào. Lãnh Tư Khiêm ngồi xuống, vén chăn đắp cho cô, rồi cứ ngồi yên trên ghế hướng mắt về nơi Y Mai nằm, chăm chú nhìn cô.
——————
Sáng sớm, Nhược Y Mai đã tỉnh dậy. Cảm thấy tay phải của mình đang bị ai đó nắm cô liền khẽ nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh Lãnh Tư Khiêm ngồi trên ghế nằm gục đầu xuống bên giường của cô mà ngủ. Bất giác hoảng sợ, Y Mai giật mạnh bàn tay của mình ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Lãnh Tư Khiêm bị Y Mai đánh thức, vừa mở mắt liền thấy cô sợ hãi nhìn hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Nhưng biết làm sao được, là hắn doạ cô sợ, là hắn tự chuốc lấy.
Trong mắt Nhược Y Mai bây giờ, cô đã xem hắn gần giống như kẻ thù của mình rồi. Tuy nhiên dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì hôm nay Lãnh Ta Khiêm vẫn có chút khác.
Chẳng còn dáng vẻ chỉn chu như mọi ngày, thay vào đó là sự chật vật. Áo sơ mi đắt tiền của hắn có hơi nhăn nhúm, đôi mắt không biết vì sao lại nổi những tia máu đỏ lòm, còn thần sắc trông có vài phần uể oải. Y Mai với nhiều nghi vấn nhìn hắn nhưng lại chẳng nói lời nào.
- Em dậy sớm vậy? Có muốn ăn gì không?
- Sao anh lại ở đây? Đến để ép tôi?
Đáp lại câu hỏi dịu dàng của Lãnh Tư Khiêm, Nhược Y Mai trả lời bằng chất giọng lạnh nhạt, đề phòng. Sự ngọt ngào trong vài tháng trước của họ phút chốc dường như sụp đổ, cô đã không còn tin hắn nữa rồi.
- Không có, em đừng như vậy.
Tư Khiêm cười khổ, nhìn Nhược Y Mai vô cùng ôn nhu mà cất tiếng. Sự đề phòng của cô đối với hắn đúng là lớn đến mức hắn đã không thể nào tưởng tượng được. Cô cứ như vậy, hắn càng khổ tâm.
- Nếu không phải thì mau cút đi! Tôi chán ghét khuôn mặt này. Nó là tôi nhớ đến chuyện anh đã bắt tôi phá thai.
-…
Lãnh Tư Khiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người bước ra ngoài. Y Mai cứ như vậy, tưởng rằng hắn vì lời nói của cô mà bỏ đi. Nhưng không, một lúc sau cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra lần nữa. Tư Khiêm xuất hiện.
Hắn đã thay một bộ đồ khác, đầu tóc gọn gàng. Đây mới là hắn thường ngày, nào có giống lúc nãy một chút nào. Dời mắt nhìn xuống, Y Mai thấy tay của Lãnh Tư Khiêm xách một túi giữ nhiệt, còn có cả hoa quả mà cô thích tiến vào.
- Anh có mang cháo, sữa hạt với một ít trái cây. Em ăn đi.
Suy nghĩ một lúc cô nói:
- Trong đó sẽ không có gì làm hại đến đứa nhỏ chứ?
Đang loay hoay lấy cháo ra, Lãnh Tư Khiêm đột nhiên khựng cả người. Thế mà cô lại nghi ngờ hắn bỏ thuốc vào thức ăn, trong mắt cô hắn trở nên đê tiện như vậy từ bao giờ? Hẳn là hôm qua đi, Tư Khiêm không giận chỉ là cảm thấy tim đau nhói một trận.
- Anh…sẽ không. Em đừng nghĩ nữa, nhân lúc còn nóng mau ăn đi. Là bác Khương tự tay chuẩn bị cho em.
- Nếu là bác Khương thì được.
Nói xong, Nhược Y Mai mau chóng tự mình ăn hết hộp cháo, ly sữa hạt cũng uống sạch. Người ta thường bảo rằng :"căng da bụng, chùng da mắt" quả không sai, ăn xong cảm giác buồn ngủ lại ập đến. Mặc dù chỉ vừa mới thức dậy nhưng cô vẫn thiếp đi nhanh chóng.
Cứ như vậy một tuần nhanh chóng trôi qua, ngày nào Lãnh Tư Khiêm cũng đến thăm Y Mai, dành thời gian tự mình mang đủ ba bữa ăn đến còn rất chăm chỉ trò chuyện cùng cô dù Y Mai đáp lại chẳng được mấy câu.
Dần dần thái độ của cô đối với hắn cũng không còn quá kháng cự. Thậm chí có lúc còn cười mỉm với hắn. Hôm nay vẫn như bình thường, Lãnh Tư Khiêm đến tìm cô, giúp cô giải khuây. Y Mai ăn xong thì liền ngủ, dạo này hắn nhìn cô cũng có da thịt hơn, hai má trở nên hơi phúng phính, trắng nõn lại vô cùng mềm mại.
Thấy cô đã ngủ, hắn liền đi ra ngoài gọi điện thoại. Mà Y Mai trong này cũng đột ngột tỉnh giấc, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng bất an, nhìn ra cửa thấy Lãnh Tư Khiêm đang nói chuyện điện thoại, chân cô liền tự động bước đến gần, lắng tai nghe.
- Gọi điện cho ngân hàng máu quốc gia, bảo họ chuẩn bị một lượng lớn máu nhóm AB- , đồng thời đội ngũ bác sĩ phải tốt nhất. 3 ngày sau tiến hành phẫu thuật.
Nghe xong câu nói ấy, đầu Y Mai cứ ong ong, chân thì bủn rủn đứng không vững. Cô đã hiểu vì sao cả một tuần này hắn chẳng hề nhắc đến chuyện đứa bé lần nào, cô cho rằng hắn đã bỏ qua. Nào ngờ…
- Thì ra…mình lại bị lừa.