HOÀN MĨ TRẢ THÙ: TRÙNG SINH ĐỂ GẶP ĐÚNG NGƯỜI

Từ sau khi sự việc đó xảy ra, cô hạn chế đến mức thấp nhất những cuộc gặp gỡ có đàn ông. Một phần vì sợ chuyện hôm cô ngất tái diễn một phần cũng vì cô sợ phải mở lòng để tiếp nhận một ai đó nhưng cuối cùng nhận lại toàn sự phản bội. Cảm giác ấy thật không muốn trải qua một lần nào nữa.

Thời gian trôi qua mỗi ngày đến công ty làm việc cô luôn tránh né mọi người đàn ông con trai nhất là Lãnh Tư Khiêm, chỗ nào anh có mặt thì cô không xuất hiện, chỗ nào anh hay lui tới thì cô tuyệt đối không đi. Nhưng cũng rất ít tiếp xúc với phụ nữ.

Hầu như cô toàn ăn cơm một mình, làm việc một mình, đi về một mình,... nhìn cô lúc nào cũng lẻ loi nhưng chẳng có vẻ gì cô đơn cả. Thời hạn 3 ngày cuối cùng đã tới, đến lúc phải tự tin vào bản thân rồi.

Cuộc họp bắt đầu lúc 1 giờ chiều, đa số nhân viên trong công ty lúc này đều rất bận chẳng ai rảnh tay dù chỉ một khắc. Không để chậm trễ thời gian, cô nhanh chóng di chuyển đến phòng hội nghị. Ở đây cô đã nhờ người đáng tin nhất đối với cô là Mạc Duy chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, lúc này chỉ chờ cô đến là sẽ bắt đầu cuộc họp.

-Chào mọi người, tôi là Nhược Y Mai nhân viên chưa chính thức của công ty. Hôm nay tôi sẽ đưa ra một phương án khiến tất cả những ai có mặt ở đây đều phải hài lòng.

Ở dưới không khỏi xì xào, bàn tán xôn xao về lời nói của cô. "Cô ta hình như là người dám cá cược với tổng tài?", "sao cô ấy dám tự tin nói như vậy chứ, thật ngông cuồng", " cái gì mà làm tất cả mọi người hài lòng với kế hoạch đó chứ, cô ta không biết công ty chúng ta có yêu cầu cao như thế nào về sản phẩm tháng này sao?"…

-Xin tôn trọng tôi được không? Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mong mọi người yên lặng. Kế hoạch của tôi đó là ra mắt thị trường một loại kính thực tế ảo có tên là SVE. Tuy trên thị trường có rất nhiều sản phẩm kiểu tương tự nhưng chúng hoàn toàn chưa đạt đến trình độ cao nhất của công nghệ tân tiến này. Chiếc kính này của tôi có rất nhiều cải tiến, áp dụng toàn bộ kĩ thuật tốt nhất để làm ra.

-…

-Bình thường nó chỉ được dùng trong các vấn đề học tập và giải trí nhưng sản phẩm này giờ đây tích hợp rất nhiều chức năng mới mẻ. Trong y tế-khoa học, các bác sĩ có thể dễ dàng mô phỏng lại một căn bệnh cụ thể từ triệu chứng đến biểu hiện và trạng thái thường gặp của người bệnh từ đó tìm ra cách chữa trị tốt nhất. Ngoài ra nó còn trang bị một số kĩ thuật giáo dục, tâm lí và có thể giúp người mất thị lực hình dung được con đường phía trước.

-Làm sao có thể chứ? Chuyện viễn vong thế mà cũng nghĩ ra.

-Sao lại không? Trí óc của con người là vô hạn, nếu đã nghĩ được thì phải biến nó thành sự thật. Chiếc kính truyền vào não người đeo một loại sóng điện từ vô hại, nó cập nhật hình ảnh từ môi trường rồi đưa vào trong trung tâm não bộ khiến não hình dung ra sự vật trước mắt. Độ chân thực là 98,99%.

Vẻ mặt của những người ngồi trong căn phòng đều không cho đây là sự thật. Sớm dự liệu được cô đã đưa ra một mẫu thử chưa hoàn chỉnh của thiết bị này để cho họ thử nghiệm. Sau khi đeo kính vào thì thị lực của họ quả nhiên tốt lên rất nhiều như trở về thời còn trẻ. Mọi người đang lúc hứng thú thì cô lại tiếp lời:

-Mặc dù dùng hiệu quả nhưng vẫn có một số hạn chế đó là người sử dụng chỉ được dùng trong tối đa 6 tiếng/ngày. Hết quãng thời gian qui định thì kính sẽ tự động tắt nguồn và không khởi động được. Nó quá cồng kềnh, tôi muốn sau này nó sẽ biến thành một con chip có thể trực tiếp cài đặt vào mắt kính bình thường để tiện mang đi. Còn về bản thảo kĩ thuật thì tôi sẽ gửi trong vài ngày nữa. Cảm ơn đã lắng nghe, tôi xin hết.

-Sao có thể chế tạo được mẫu kính này chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi như thế? Với loại công nghệ phức tạp này dù có đủ linh kiện cũng mấy hơn một tuần để làm, cô hãy giải thích đi.

Họ nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ, không tin một cô gái còn trẻ như vậy đã có thể làm ra sản phẩm tuyệt vời như thế.

Riêng cô thì vẻ mặt vẫn như cũ, không tỏ ra một chút lo sợ nào. Sở dĩ cô như vậy vì cô tự tin sản phẩm này nếu đưa ra thị trường thì mọi người sẽ rất chào đón và tin dùng. Đáp lại không do dự:

-Quả thật như vậy, dự án này trùng hợp tôi đã nghiên cứu được hai năm rồi. Lần này có cơ hội nên tôi đã ra mắt mọi người. Thời gian còn đi học tôi đã nghĩ ra và thử nghiệm rất nhiều lần. Thay đổi linh kiện tốt nhất nhưng không tốn quá nhiều tiền, lập trình và cài đặt các phần mềm cơ bản. Nên trong khoảng thời gian 3 ngày qua tôi chỉ dùng để nâng cấp nó tốt hơn thôi.

Từ lúc cô đến công ty đến giờ họ chỉ gặp cô đúng hai lần nhưng lần nào cũng vậy, khi gặp cô gái này thì chỉ có thể là bất ngờ. Sản phẩm này rất có triển vọng, nó có thể là bước ngoặc quan trọng của công ty. Mọi người ai nấy đều đồng tình với ý kiến này.

Bình luận

Truyện đang đọc