KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Người bên kia hung tợn nhìn chằm chằm An Tử Hạo, nhưng không nói thêm lời nào.

 

Và lúc này, Lục Triệt cũng nghe theo lời chỉ dẫn của Mặc Đình, tìm được hai mẹ con và muốn đưa họ về Khải Duyệt Đề Cảnh…

 

“Ai cho phép hai người tự mình gánh chịu vậy hả?” Đường Ninh không khỏi cảm thấy đau lòng cho hai người: “Lẽ nào trong lòng hai người, chúng con là những người vì thể diện mà trơ mắt nhìn người nhà bị thương sao?

 

Thẩm Tỉnh Yên liếc nhìn Mặc Đình ~ người vẫn đang ngồi bên cạnh như một vị đế vương kia, cô không muốn kéo Mặc Đình xuống hồ chỉ vì chút việc riêng của mình.

 

Cô không muốn khiến Mặc Đình và Đường Ninh bị người khác chỉ trích chỉ vì chuyện của kẻ cặn bã đó.

 

Đường Ninh biết suy nghĩ trong lòng Thảm Tinh Yên, vì vậy cô vô thức liến nhìn Mặc Đình, Mặc Đình cảm nhận được ánh mắt của vợ mình, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Em thành tâm xin lỗi, cũng cần người khác chấp nhận, sau này trước khi làm những việc ngu ngốc như vậy phải thông qua anh trước, nếu không, những luật sư anh nuôi nhiều năm như vậy đều trở thành thùng cơm di động hết sao?”

 

Thẩm Tinh Yên không nói gì.

 

“Nếu thật sự không muốn làm phiền đến anh và chị Ninh của em, thì cách đúng nhất là gọi điện cho Lục Triệt hoặc là nói với quản lý của em. Em còn nhỏ, nhưng bọn họ đã đủ trưởng thành rồi.”

 

Nếu đổi lại là người khác dạy dỗ cô, Thẩm Tinh Yên hoặc là sẽ nói ra suy nghĩ của bản thân hoặc là sẽ dứt khoát tranh luận vài câu với An Tử Hạo. Nhưng khi nghe những lời dạy dỗ của Mặc Đình, cô sẽ sợ sệt, cái cảm giác sợ hãi đó giống như từ khi sinh ra đã có. Ngay từ đầu cảm giác của cô đối với Mặc Đình chính là kính nề.

 

*Em…em biết rồi.”

 

“Em thật sự cho rằng một chút chuyện vặt vãnh bên ngoài có thể liên lụy đến anh chị sao? Em có phần nghĩ anh chị quá yếu kém rồi.” Đường Ninh nhìn vẻ mặt của Mặc Đình, lúc này mới nghiêm túc nói với Thẩm Tinh Yên: “Em đã giày vò Tử Hạo một trận, lúc chị đi tìm cậu ấy, cậu ấy vẫn còn đang say khướt.”

 

“Sau này khi em làm việc gì đó, ung dung tiêu sái một chút, phải coi trọng bản thân mình, bởi vì em là em gái của anh Đình…”

 

Kể từ khi Thẩm Tinh Yên biết được thân thế của mình, Thẩm Tỉnh Yên vẫn luôn trốn tránh việc cô là em gái của Mặc Đình. Bởi vì cô không thích khiến người khác nghĩ rằng cô vô dụng ngoại trừ việc là em gái của Mặc Đình ra.

 

Nhưng khi nghe Đường Ninh nói cô là em gái của Mặc Đình, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ từ trước đến giờ, cô quá quan tâm đến suy nghĩ và cách làm của người khác.

 

Bởi vì đây là sự thật không thể thay đổi, Đường Ninh có thể làm được mà không cần để ý đến đánh giá của người khác, bởi vì chị ấy biết đó không phải là sự thật. Nhưng khi đổi lại thành cô ấy, cô ấy lại không làm được chứ?

 

“Còn nữa, em cần cái gì, cứ việc đi đòi anh ấy, xem anh ấy có cho em không.”

 

Thẩm Tinh Yên lại nhìn Mặc Đình không nói.

 

“Cái gì cũng không có, bởi vì em đã phá hỏng kỳ nghỉ của anh và Ninh, điều này khiến anh rất không vui.”

 

Mặc Đình có thể nói vậy dễ nhận thấy đã coi cô là người nhà của anh rồi, vì vậy trong câu nói đó rõ ràng là đang trách móc cô nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ám áp.

 

Lúc này, An Tử Hạo vẫn luôn im lặng ngồi đó, không nhịn được mà lên tiếng: “Vốn dĩ tôi định để luật sự nhẹ nhàng giải quyết nhưng khi thấy Tinh Yên và bác gái phải chịu nhục nhã như vậy, tôi không còn tâm trí để làm điều đó nưa.

 

“Chuyện quan trọng cứ giao cho Hải Thụy, sau này cậu phụ trách chăm sóc người cho tốt. Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa, thì đem người trả lại cho nhà họ Mặc, trả lại cho Hải Thụy.

 

Tôi nghĩ lúc này coi Mặc Đình là người đứng đầu một gia đình oai phong, không ai có thể phản bác được.

 

Đương nhiên, nếu không phải vì Đường Ninh, anh cũng không thèm lo những chuyện này.

 

“Tất nhiên rồi.” An Tử Hạo tự tin nói.

 

“Chỗ hai người đang sống đã không còn an toàn nữa rồi, chuyển đi đi. Những việc khác giao cho Mặc Đình, Tinh Yên sẽ đường đường chính chính trở về bên anh, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Đường Nịn sắp xếp, sau đó nói với Bạch Lệ Hoa: “Dì ơi, chúng con vẫn phải nhờ dì đến nhà họ Đường chăm sóc Đường Đường và Quả Quả.”

 

Thực ra, Đường Ninh muốn Hạ Ngọc Linh nói chuyện với Bạch Lệ Hoa, vì hai người họ rất có tiếng nói chung.

 

Đổi lại là một người khác, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau khổ trong lòng bà ấy.

 

“Được rồi, còn Tỉnh Yên…”

 

*Dì yên tâm, sẽ có người chăm sóc.”

Bình luận

Truyện đang đọc