KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Chương 395: Đều đứng về phía Đường Ninh

Nghe xong hai chữ cuối cùng của ông cụ Đường, Đường Huyên rốt cục từ dưới đất đứng lên: “Tất cả các người đều chỉ mong tôi chết?”

*Tính mạng là của bản thân con… Nếu con còn muốn dùng tính mạng để uy hiếp ta, vậy thì con muốn làm gì thì làm!”

Giọng nói của ông cụ cũng trở nên lạnh lùng.

Đường Huyên nhìn Đường Ninh đang bình tĩnh uống trà, sau đó nhìn về phía các chị em còn lại, không khỏi cười nhạt: “Ngay cả các người cũng đều đứng về phía Đường Ninh?”

“Bọn em chỉ muốn một gia đình hòa thuận, yên bình, không thích cướp đoạt, cãi vã. Hơn nữa, em và chị hai có thể thấy chị ba không có ý đồ gì với tài sản nhà họ Đường, nhưng chị vẫn từng bước bức ép, thậm chí không tiếc lên kế hoạch hãm hại. Chị cả, chị thật sự không có năng lực như chị nghĩ đâu… “

“Chị có thể xưng bá trước mặt bọn em chỉ là lòng đố ky phát cuồng của chị mà thôi.” Đường Tĩnh Tuyên bình tĩnh nghiêm nghị nói: “Nếu chị đã kết hôn rồi, vậy thì hãy tập trung vào gia đình, đừng làm ra nhiều việc như vậy nữa, khiến chúng em khó chịu. “

“Hơn nữa, chị ba luôn dung túng cho chị, chị thật sự không phát hiện ra sao? Chị ấy có thể đánh bại nhiều người như vậy và giành được vị trí hiện tại trong giới giải trí phức tạp và bắn thỉu. Chị nghĩ chút thủ đoạn đó của mình có thể so sánh với chị ấy sao? Chị ấy chỉ là luôn nhường nhịn chị…

“Tùy chị nghĩ thế nào, dù sao em và chị hai đều cảm thây kết quả hiện tại đều rất vui vẻ.”

Đường Tĩnh Tuyên nói xong quay trở lại chỗ ngồi của mình, thật ra có thể thấy cậu ấy và Đường Nghệ Thần sớm đã bắt mãn với Đường Huyên.

Vì trong lòng họ đã biết Đường Huyên là người như thế nào …

Đừng trách bọn họ máu lạnh, bởi vì trong miệng Đường Huyên từ trước đến nay đều là lợi ích ở trên hết.

Đường Huyên nghe xong những lời này của Đường Tĩnh Tuyên, cô ta bi thương gật đầu, lúc này cả nhà đều phản bội lại cô ta, hóa ra không một ai nguyện ý đứng về phía cô ta…

Cái gì gọi là kẻ lạc đường thì ít người giúp đỡ? Đây chính là như vậy, cảnh tượng trước mắt chính là vậy.

“Không cần nói nhiều, con sau khi về nhà thu dọn đồ đạc dời đi!” Ông cụ nói xong liền đưa mắt nhìn con trai.

“Trong nhà còn có một người đáng bị trừng phạt. Tôi thật sự không ngờ rằng thằng con trai mình vốn hành nghề y cứu người lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy.”

“Cha… những năm này, con cũng sống rất dày vò.” Đường Khâm Văn nói: “Con cũng cảm thấy rất có lỗi với Ngọc Linh, nhưng… con thật sự không có dũng khí đứng ra thừa nhận.”

“Con … cũng rời đi, con cũng nên bị giống Đường Huyên, tịnh thân xuất hộ.”

“Được!”

“Kẻ phản bội nên nhận kết cục như thế này.” Ông cụ lớn tiếng nói: “Từ hôm nay, trong nhà họ Đường sẽ không có hai người Đường Huyên và Đường Khâm Văn nữa!

“Kể từ đó… tâm nguyện của lão nhân gia cũng đã sáng tỏ.

Nói xong, ông đứng dậy, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ mịt mù: “Ta già rồi, suýt chút nữa hồ đồ… Tiểu Ninh, con có thể đưa ông nội ra ngoài không?”

Đường Ninh nhìn về phía lão nhân gia, nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt ông.

Hai ông cháu cùng nhau đi xuống lầu, cũng là trời mưa, cũng ngồi trên xe, ông cụ nhìn Đường Ninh nhẹ giọng hỏi: “Ông nội hỏi con lần nữa. Lẽ nào con thật sự không chịu nhận gánh nặng của ông nội sao?”

Đường Ninh nhìn ông lắc đầu: “Ông nội, mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh và con đường riêng của mình. Đối với ông, con chỉ có thể xin lỗi.”

“Con có gì mà phải xin lỗi?” Ông cụ Đường thu hồi ánh mắt, nói: “Từ nhỏ con đã ra khỏi nhà, sớm đã nhìn thấu lòng người. Ông nội lẽ ra phải biết loại chuyện này, không thể miễn cưỡng được, mà thôi…”

“Ông nội, thực ra, mẹ con là một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Nha đầu thối, lại đánh chủ ý lên mẹ con.” Ông cụ Đường cười mắng, nhưng cũng gật đầu: “Nếu như sau này ông nội và mẹ con đều không thể cử động được nữa, có phải ta có thể giao Đường Gia cho con không?”

Không biết đó là chuyện của bao nhiêu năm về sau …

Đường Ninh im lặng vài giây, thực sự cô không đành lòng từ chối ông, cuối cùng gật đầu: “Con đồng ý.”

đã định, con gái mấy năm nay, ông nội nợ con quá nhiêu.

Thật ra Đường Ninh biết trong lòng ông luôn có một tia lần cấn trong lòng, có thể tim cô đã lạnh, nhưng không có nghĩa là lão nhân gia không rõ. Tuy nhiên, là chủ gia đình, ông cũng quá khó khăn.

“Ông nội, những thứ đó đều đã qua rồi.”

“Hôm nào đưa Mặc Đình về nhà ăn cơm đi, cũng chỉ có đứa nhỏ đó mới đủ quyết đoán làm chồng con, về phần làng giải trí ông nội không quản được.” Bởi vì sau lần này, ông cảm thấy mình đã già yếu đến không thành dạng gì, chuyện của cháu trai……

Từ nay cứ để con cháu lo.

“Được, con sẽ để anh ấy mang loại trà mà ông thích đến.”

Đường Ninh nghiêm túc gật đầu.

Cuối cùng, Đường Ninh xuống xe, mà lúc này, Mặc Đình lại cầm ô xuất hiện bên cạnh Đường Ninh giống như lần trước.

“Ông nội khen anh…”

Mặc Đình vươn tay ôm lấy Đường Ninh, không nhịn được nói: “Cả Thịnh Kinh, ông không tìm được cháu rễ thứ hai ưu tú như anh.”

“Mặc Tổng, da mặt anh lại dày rồi…”

“Đi thôi, đi đón mẹ về nhà.”

Đang nói, hai người vừa định quay người. Song, một nhóm người nhà họ Đường đã bước ra khỏi cửa khách sạn.

Hạ Ngọc Linh và Đường Nghệ Thần cùng đường, mà Đường Huyên và Đường Khâm Văn cùng một đường.

“Anh rẻ…” Đường Tĩnh Tuyên ngưỡng mộ tiến tới, nhưng bị Đường Ninh đẩy ra.

Còn Hạ Ngọc Linh thì nhìn Đường Huyên và chồng mình…

Cả hai người đều một bộ dạng hồn bay phách lạc… Đặc biệt là vào một đêm mưa, cả hai trông đều vô cùng gầy.

yếu.

Hạ Ngọc Linh không đành lòng, vì vậy bà ấy hỏi Mặc Đình một chiếc ô và đưa cho Đường Khâm Văn: “Cho anh.”

Đường Khâm Văn hai mắt dưng dưng nhận ô: “Cảm ơn em vẫn nguyện ý chăm sóc cho nhà họ Đường. Anh xin lỗ “Chúng ta hòa nhau.” Hạ Ngọc Linh trả lời.

“Anh sẽ lại quay lại bên em…” Nói xong, Đường Khâm Văn cầm chiếc ô đen xoay người rời đi, còn Đường Huyên thì… căm hận nhìn mọi người.

“Đừng tưởng rằng đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đường, tôi sẽ không có cách gì… trừ khi tôi chết, nếu không, các người đừng nghĩ sẽ sống yên ổn.”

“Muốn tìm người trả thù, thì nhằm vào tôi đây, không liên quan gì đến bọn họ!” Hạ Ngọc Linh bảo vệ đám người Đường Ninh. “Đường Huyên, mọi chuyện đều tại cô. Nếu cô không có ý đồ xấu xa như vậy, có lẽ tất cả mọi thứ nhà họ Đường đã là của cô rồi.”

“Đừng nói nhảm nữa… chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!

Cùng lắm thì tôi bắt đầu lại từ đầu!” Nói xong, Đường Huyên trực tiếp lao vào màn mưa, nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt của mấy người họ.

“Chưa kết thúc hết rồi.” Đường Tĩnh Tuyên hừ một tiếng, sau đó nhìn Đường Ninh cầu xin: “Chị ba… chị xin anh rẻ cho em vào Hải Thụy hát đi.”

“Dựa vào bản lĩnh của em thì đi làm thực tập sinh.” Đường Ninh trực tiếp trả lời.

“Vậy em sẽ đến đoàn phim của chị làm diễn viên quần chúng?”

Bình luận

Truyện đang đọc