KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Mặc Đình lặng lẽ ôm Đường Ninh từ phía sau, đặt cằm lên vai Đường Ninh: “Sao em lại đột ngột trở về?”

 

“Nằm mơ thấy thằng bé bị sốt, em phải nhìn thấy rồi mới yên tâm.” Đường Ninh nhẹ giọng nói với Mặc Đình: “Hơn nữa mấy ngày nay cảnh quay cũng không dày đặc lắm, nếu sau này chuyển đến vùng núi, muốn xem máy đứa nhóc thì em sợ không có dễ dàng.”

 

“Đồ ngốc.”

 

Mặc Đình biết Đường Ninh yêu hai đứa trẻ đến nhường nào.

 

“Đình, anh quay nhiều video hơn về bọn trẻ và gửi chúng cho em mỗi ngày nhé, tránh cho em nhớ chúng.”

 

“Anh có thể đưa hai đứa đi đến trông coi em luôn!”

 

“Anh bị dở à? Điều kiện của đoàn phim rất khó khăn. Em không muốn anh và con trai của chúng ta phải chịu khổ đâu. Hơn nữa, những người trong đoàn phim lại chê cười ý.” Đường Ninh cười: “Đừng lo lắng, quay sẽ không lâu đâu. Hơn nữa, chỉ cần em có thời gian, em sẽ ngay lập tức trở về.”

 

Mặc Đình không nói, nhưng ôm Đường Ninh chặt hơn.

 

Chỉ có Chúa mới biết anh muốn gặp cô đến nhường nào.

 

Bởi vì là một người cha, anh cũng biết sợ.

 

Và Đường Ninh dường như có cảm giác, thực sự đã về nhà, và đứng trước mặt anh khi anh muốn gặp cô nhát.

 

“Diễn cho tốt nhé, giải thưởng Phi Thinê sẽ sớm bắt đầu, mọi việc đều do Hải Thụy thu xép, yên tâm đi.”

 

Năm ngoái, cô ấy cuối cùng đã giành được giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, và năm nay, Đường Ninh sẽ đạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

 

Với rất nhiều tác phẩm hay và diễn xuất xuất sắc, Mặc Đình tin rằng lần này, giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất phải thuộc về Đường Ninh.

 

“Đình vú em, hôm nay anh có vẻ hơi kỳ lạ?”

 

Mặc Đình không nói gì, chỉ trực tiếp hôn cô.

 

Mặc dù Đường Ninh tin tưởng rằng Mặc Đình không sao, nhưng sau khi trở về đoàn phim, cô ấy đã đi nói chuyện với Lục Triệt, đương nhiên, Mặc Đình đã che giấu rất kỹ vấn đề, ngay cả Lục Triệt cũng không biết tình trạng của Quả Quả.

 

Ngay sau đó, Đường Ninh đã chuyển đến khu vực miền núi, và lúc này, giải thưởng Phi Thiên cũng đã công bó danh sách rút gọn cho giải thưởng.

 

Đường Ninh nghiễm nhiên lọt vào đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, lúc này, Quả Quả lại bát ngờ đổ bệnh.

 

“Đường Ninh không tới nữa sao?” Đàm Tô Lăng nhìn thấy Mặc Đình lại đưa đứa bé đi gặp bác sĩ, bất giác có thành kiến đối với Đường Ninh: “Bất kể diễn xuất quan trọng như thế nào, còn có thể coi trọng hơn con cái của chính mình sao?”

 

Sau khi nghe những lời này, Mặc Đình vô thức chau mày lại.

 

Lần này, anh chỉ coi đó là sự lo lắng của bác sĩ cho Quả Quả, nhưng nếu sau này cô có nửa điểm nói không đúng về Đường Ninh, anh nhất định sẽ không im lặng nữa.

 

“Vết bỏng nghiêm trọng hơn trước, và sức đề kháng ngày càng giảm. Sau không thể đưa ra ngoài, nhớ kĩ không thể để trúng gió.” Đàm Tô Lăng thấy Mặc Đình khó chịu, và không nói gì nhiều.

 

Sau khi Mặc Đình rời đi, mới trò chuyện với trợ lý: “Hiếm thấy làng giải trí lại có những người đàn ông chăm con như vậy. Thật tiếc khi Đường Ninh không phải là một người mẹ tốt. Cô ấy không phải là một người mẹ tốt, cả ngày tốn thời gian cố gắng làm hài lòng khán giả, lại không chịu dồn tâm trí vào những đứa con của mình.”

 

“Ai nói không phải chứ, con thì đang bị bệnh nhưng lại ở bên ngoài quay phim, sau này đứa nhỏ sẽ không ghét bỏ cô ấy sao?”

 

Với cương vị là bác sĩ, trong quan niệm của họ, ngoại trừ sinh mạng ra thì mọi thứ đều không quan trọng. Bởi vì dù là tổng thống hay một người ăn xin bình thường cũng không thể thoát khỏi uống thuốc, tiê, thuốc và nằm viện.

 

Vì vậy, cho dù Đường Ninh có lý do to lớn đến thế nào, khi con cô bệnh nặng đến như vậy mà mẹ lại không có ở bên cạnh chăm sóc, bọn họ đều cho rằng cô không hề tôn trọng thân phận là một người mẹ của mình.

 

Đàm Tô Lăng không nói gì chỉ rút điện thoại ra, gõ tìm kiếm hai chữ Đường Ninh, tin tức lập tức hiện ra, tất cả đều là tin Đường Ninh có thể sẽ giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Phi Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc