KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Chương 361: Hôm nay Đường Ninh không được đi đâu cả.

Sáng sớm tinh mơ đầy những ánh nắng ấm áp chan hòa, tại Đường gia.

Trên bậc thềm của phòng khách xa hoa, Đường lão gia đứng thẳng người tay chống chiếc gậy trong bộ đồ vest màu đen.

Chuyện xấu trong nhà bị phanh phui, Đường Huyên bị phạt quỳ, cha Đường và mẹ Đường đứng bên tay phải của ông cụ, còn anh chị em nhà họ Đường thì đứng ở bên còn lại.

Ngoại trừ Đường Huyên ra, thì người con thứ hai Đường Nghệ Thần, và cả người con thứ tư Đường Tịnh Tuyên đều bị ông cụ gọi về, còn Đường Ninh thì xếp là người con thứ ba.

*Hôm nay, ta muốn đưa ra một quyết định rất khó khăn, ta muốn đuổi một đứa cháu gái ra khỏi cửa lớn nhà họ Đường.” Ông cụ trầm giọng nói: “Các con có ý kiến gì không?”

“Cha…” Cha Đường kinh ngạc thấp giọng la hét lên một tiếng.

“Con là người không có tư cách phát ngôn nhất ở đây, bởi vì tắt cả những chuyện này đều là do con gây ra.” Ông cụ trực tiếp chặn lời Cha Đường.

“Ông, con không phục!” Đường Huyên chống người đứng lên nói: “Chỉ vì Đường Ninh thôi vậy mà ông lại muốn đuổi cháu gái ruột của mình đi sao?”

“Đường Ninh cũng là cháu gái ruột của ta, hơn nữa, hình như đến tận bây giờ con vẫn chưa hiểu ra lỗi lầm của con, con chỉ vì trút giận cá nhân mà phanh phui ra hết chuyện xấu trong nhà đã được che giấu máy chục năm, con làm cho cả cái Đường gia này không được an yên, ta không dung thứ cho con được.” Ông cụ nghiêm nghị nói.

“Cô ta đâu có thể là cháu gái ruột của ông cơ chứ? Nói không chừng cô ta là thứ con hoang nào đó mạo nhận…”

“Bốp”…

Ông cụ hiếm khi mới đánh người, nhưng lần này ông thật sự động tay rồi.

Lòng bàn tay già cỗi rắn rỏi vẫn có lực như xưa, trực tiếp vung thẳng vào mặt Đường Huyên tát sang một bên: “Đường Chắn ta hôm nay ở đây nói thẳng cho con được hiểu rõ, Đường Huyên, chính cái tính khí hiện tại của con, cái phẩm hạnh này mà tất cả những gì của Đường gia, con có muồn cũng đừng nghĩ tới nữa.”

Đôi mắt của Đường Huyên trợn tròn, trong lòng vẫn cứ nghìn lần vạn lần đều cảm thấy không phục, nhưng lúc này quản gia lại bước vào phòng khách, nói với Đường lão gia: “Chủ tịch, tam tiểu thư trở về rồi.”

*Cô ta còn có mặt mũi gì mà trở về?” Đường Huyên cuồng loạn hét lớn.

“Cho con bé vào đây!” Ông cụ giậm chiếc gậy nói.

Đã 9 năm rồi…só lần mà Đường Ninh bước chân vào Đường gia nhiều không đếm xuễ…

Những ký ức dưới mái nhà này, vẫn luôn là khom lưng uốn gối, thế nhưng lần này cô cũng chẳng phải cúi đầu nữa.

Chỉ thấy cô mặc trên người chiếc áo khoác màu nâu, mái tóc dài rối tung cùng với ánh mắt lạnh lùng bước vào phòng khách của Đường gia.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã khác rồi…

Bắt kể là khí chất, hay là thần thái của cô, cũng đều không giống với Đường Ninh phàm là chuyện gì cũng trốn tránh như trước đây.

Đường Ninh bước trên đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đường Huyên đang quỳ gối, đầu tiên cô khom lưng cúi chào Đường lão gia, gọi ông một tiếng ông, sau đó lại xoay người gọi Đường phụ Đường mẫu là cha mẹ…

Mọi người đều không biết mục đích mà cô đến…

Lại hoàn toàn quên mắt rằng, nơi đây chính là nhà của cô.

“Tiểu Ninh à, trở về thì tốt.” Cha Đường nói với vẻ yêu thương.

Đường Ninh không nhìn biểu cảm của cha Đường, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng nói với Đường lão gia: “Ông, con muốn đoạn tuyệt một chút ân oán cá nhân với Đường Huyên, hy vọng mọi người đừng nhúng tay vào.”

“Tiểu Ninh, đều là chị em…”

“Được.” Ông cụ liếc nhìn Đường Ninh, rồi trực tiếp cắt ngang lời của cha Đường, ông muốn biết rằng Đường Ninh ở bên ngoài rốt cuộc đã mài giũa được gì trong 9 năm nay.

Vì vậy, ông ấy trực tiếp cho trợ lý đỡ ông ấy ngồi xuống, còn Đường Ninh thì xoay người lại đối mặt với Đường Huyên.

Chính lúc tất cả mọi người không hè dự liệu trước được thì lại nghe thầy một tiếng “bóp” …vang vọng, Đường Ninh vậy mà lại ra tay đánh Đường Huyên!

Đánh Đường Huyên!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, còn Đường Huyên thì lại càng tức giận không thể ngăn nỗi lấy tay che đôi má: “Cô đánh tôi?”

“Đúng, tôi đánh cô.” Đường Ninh ngắng đầu ưỡn ngực hiên ngang nói: “Cái tát này, là vì bản thân tôi trả lại những thứ *** mà tôi đã chịu đựng nhẫn nhịn cô trong ngần ấy năm như thế.”

“Gỗ…

*Cô muốn biết rằng tại sao ông lại xem trọng tôi mà không phải là cô đúng không? Bởi vì tôi mạnh hơn cô về tất cả mọi mặt, lúc nhỏ thành tích của cô không bằng tôi, lầy lòng người lớn chẳng bằng tôi, khi trưởng thành rồi cho dù tôi đã rời khỏi Đường gia, cô vần y như xưa địch không qua nổi tôi, dù cho là tôi chỉ có mỗi một cái tên tồn tại ở đây thôi, thì cũng là một cái gai trong tận đáy lòng cô!”

“Nếu đã là một cái gai, vậy thì cứ tồn tại như thế thật tốt thôi…có thể khiến cho cô phẫn nộ đến phát điên vừa hay rất hợp với ý tôi.”

“Nhưng mà Đường Huyên, cô nhớ cho rõ…”

“Năng lực của tôi mạnh hơn cô, đó là sự thật.”

“Còn tôi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chưa hè muốn bước vào Đường gia đã thể hiện quá rõ ràng thái độ của tôi rồi.”

“Nhưng cô lại không biết điều một chút nào cả.”

“Tôi đã bị ép bức đến mức không thể gánh chịu nổi nữa Bà “Nếu như cô vẫn không từ thủ đoạn nữa, xin lỗi, khi sự nhẫn nại của tôi đạt đến cực hạn, cũng chính là lúc tôi trở về lại Đường gia, mà tôi không cần phải hỏi qua ý kiến của bắt kỳ người nào nữa.”

“Hôm nay tôi chỉ cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu như cô lại chọc giận tôi, vậy thì vị trí đại tiểu thư Đường gia của cô cũng không cần làm nữa rồi.”

Khi Đường Ninh nói những lời này…

Đôi mắt cô rộ lên những tia cay nghiệt, vậy mà lại thật sự khiến cho người ta cảm thấy chắn động, cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Dù khí thế của cô cũng không có nguy hiểm như Mặc Đình, nhưng…

Cũng không có người nào nghi ngờ những lời mà cô nói ra, là nói đùa cả.

Cô đang nói với tất cả mọi người bằng một thần thái là cô rất nghiêm túc.

Thấy Đường Huyên thừ người ra, Đường Ninh xoay người lại đối diện với Đường lão gia, sau một cái khom người cúi chào, cô nhẹ giọng nói: “Xin ông yên tâm, chuyện bê bối này, con sẽ xử lý, rất xin lỗi vì hôm nay đã đến đây quấy rầy ông rồi.”

Nói xong, Đường Ninh đang định rời đi, nhưng Đường lão gia lại lên tiếng kéo cô lại: “Con vẫn thừa nhận con là người của Đường gia, hôm nay con đừng bước ra khỏi cánh cửa này.”

“Ông, đừng ép con.”

“Tối qua ta đã biểu đạt rất rõ ràng lập trường của ta rồi…”

“Nếu như hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này, thì con cũng sẽ giống như Đường Huyên, cũng không còn là người của Đường gia nữa.” Ông cụ vung tay áo hừ lạnh một tiếng: “Đường Huyên đương nhiên là có lỗi, nhưng con đi ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy, càng không thể tha thứ…”

“Con chưa từng làm cho Đường gia mắt mặt…”

*Ý con là nói đến, những vụ bê bối, scandal tai tiếng hay là cuộc thi bình chọn chân dài toàn cầu gì đó của con đúng không?” Ông cụ liếc mắt một cái lạnh lùng: “Những thứ đó trong mắt ta, chính là mát mặt đấy.”

“Vậy con cũng đành chịu.” Nói xong, Đường Ninh tiếp tục hướng về phía trước, thế nhưng ông cụ lại nói tiếp: “Con thật sự đến ngay cả bố mẹ người thân cũng không cần sao? Là vì cái mà con gọi là đam mê và lý tưởng sao?”

“Tiểu Ninh…con ở lại đi, cha mẹ đều nhớ con.” Cha Đường nhẹ giọng khuyên ngăn.

Đường Ninh lắc đầu.

Nhưng, đến khi Đường Ninh sắp rời đi lần thứ ba, mẹ Đường đột nhiên mở miệng nói chuyện, tuy là giọng nói của bà cực kỳ khàn: “Mẹ biết, thật ra tắt cả những chuyện này đều do mẹ mà ra…”

Đường Ninh không quay đầu lại.

“Mẹ biết, trong lòng Đường Ninh, con bé thà rằng không có người mẹ ruột như mẹ đây, vì đã khiến cho cả đời này.

của con bé, phủ lên đầy sự sỉ nhục.”

“Bà xã, em đừng gây thêm phiền phức nữa.” Cha Đường lập tức khuyên nhủ.

“Thực ra, cách để giải quyết tất cả mọi chuyện này rất đơn giản, đó chính là chỉ cần tôi không còn nữa, là được rồi, không phải sao?”

“Được rồi, đừng nói nữa, hôm nay Đường Ninh không được đi đâu cả, chỉ có thể ở lại Đường gia thôi, những lời nói năng linh tỉnh bên ngoài, ta sẽ cho người xử lý.”

Đường lão gia nói chen vào: “Còn về phần Đường Huyên, đây là lần cuối cùng, néu như lại để cho ta phát hiện ra con có hành động nào tương tự như vầy nữa, thì đừng trách ta lật mặt vô tình.”

*Xin lỗi, ông, con còn phải đóng phim nữa…”

Bình luận

Truyện đang đọc