KHẾ TỬ

*Đế: Vua, Vương, Xa: Xe, guồng máy

Doanh Phong một mình ngồi trên băng ghế ở hành lang ngoài phòng y tế, theo bản năng tiếp diễn thói quen dĩ vãng, lấy ra hạt đào đặt trong tay chậm rãi ma sát. Nhưng bình thường làm như vậy lập tức tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại, hôm nay lại càng thêm xao động bất an, thứ trong tay chẳng hiểu sao trở nên trĩu nặng, nên anh bất đắc dĩ qua loa cất nó về.

Thời gian Lăng Tiêu tiêu phí bên trong lâu hơn anh nhiều, không biết Dao Đài nói với cậu ta những gì mà phải lâu như vậy. Hành lang thực im ắng, mơ hồ có thể nghe được một chút thanh âm từ phòng trong, hơn nữa chỉ cần anh nguyện ý, thực ra vẫn có thể nghe rõ ràng hơn, nhưng anh tận lực đem công năng xử lý tin tức ngoại giới đóng lại, vì thế tường ngăn tiếng đối thoại liền biến thành một đoàn sương mù mênh mông không thể phân rõ.

Cứ thế qua thật lâu, cửa phòng đóng chặt mới bị mở ra, Dao Đài tự mình đưa Lăng Tiêu ra ngoài.

“Cậu trước tiên trở về thu thập hành lý đi, chậm một chút nữa sẽ không kịp, có việc gì khác tôi sẽ báo cho cậu.”

Doanh Phong không biết ‘thu thập hành lý’ theo lời cô là có ý gì, cho đến khi Lăng Tiêu đi rồi, Dao Đài mới nói với Doanh Phong, “Cậu có thể vào rồi.”

Lại một lần nữa vào phòng y tế, Dao Đài cũng không mở miệng ngay, cứ như vậy không rõ nghĩa nhìn chằm chằm Doanh Phong, nhìn đến lòng anh hoảng hốt.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Cuối cùng ngay cả Doanh Phong tính khí như vậy cũng không kiềm chế được, bất đắc dĩ hỏi ra miệng.

“Các cậu đã làm rồi đi?”

Câu này hỏi thật thẳng thừng, biểu tình Doanh Phong có một thoáng không tự nhiên, nhưng sau đó mặc nhận.

Kỳ thật biểu hiện rất rõ ràng, lúc Lăng Tiêu cởi  áo ra, Dao Đài liền phát hiện điểm đáng ngờ, huống chi báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cậu đem điểm này biến thành kết luận thực sự.

"Trừ cái đó ra, tôi nghĩ không ra lý do gì, có thể ngăn chặn tác dụng phụ ‘đốt tẫn’ trong cơ thể Lăng Tiêu, nhìn trên bản ghi chép dùng thuốc của trạm cấp cứu, bọn họ thậm chí không tiêm thuốc lọc cho Lăng Tiêu. Có thể trong lúc thần xui quỷ khiến cứu nhau một mạng, dù tôi là người làm công tác nghiên cứu, cũng không thể không thừa nhận duyên phận có đôi khi thật sự kỳ diệu."

Doanh Phong mặc kệ biểu hiện bình thường có thành thục bình tĩnh thế nào, dù sao vừa mới trưởng thành không đến một ngày, không thể giống Dao Đài có thể thảo luận loại chuyện này bình thường như vậy được. Cho nên dù lời nói của đối phương có rất nhiều chỗ anh nghe không hiểu, vẫn làm bộ như không thèm để ý kiên quyết không mở miệng hỏi.

Dao Đài nhìn ra cậu ấy không thích ứng với chủ đề này, dứt khoát bỏ qua không nói, đem hai phần báo cáo kiểm tra sức khoẻ đặt trước mặt Doanh Phong.

“Lúc ở trạm cấp cứu cấp bậc đánh giá tâm lý của Lăng Tiêu vẫn ở mức tổn hại thấp, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai giờ, liền chuyển thành nguy hiểm cao, cậu có thể giải thích giúp tôi một chút không?”

Doanh Phong cũng không nghĩ đến biến hóa sẽ lớn như vậy, "Cậu ấy bị người bên quân đội trực tiếp từ trạm cấp cứu đưa đến trung tâm giám sát, bất quá rất nhanh chúng tôi đã bảo lãnh cậu ấy ra, trước sau không quá nửa giờ." Anh một câu ngắn gọn khái quát toàn bộ hành trình.

Dao Đài đã đoán được chính là như vậy, "Đánh giá tâm lý Lăng Tiêu hiện tại cấp bậc là E, E là cấp nguy hiểm cao, F là cấp nghiêm trọng cảnh cáo, cũng chính là trạng thái tâm lý Lam Thịnh lúc trước. Nếu Lăng Tiêu cũng xuống đến F, từ góc độ an toàn mà nói chúng tôi nhất định phải cách ly cậu ấy, nhưng trên thực tế tôi tương đối không muốn làm như vậy. Bởi vì dù phương tiện chữa trị có tiên tiến hơn nữa, cũng không sánh bằng khế chủ bồi bạn, kết quả cưỡng chế cách ly thường là tình trạng tâm lý khế tử ngày càng kém, cho đến khi xuống đến G.”

“Mà cấp bậc đánh giá tâm lý một khi xuống đến G, tỉ suất tự sát là 99%, khác nhau chỉ nằm ở chỗ thành công hay chưa, tuy bề ngoài Lăng Tiêu thoạt nhìn thực bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này cũng có thể là điềm báo không còn hy vọng, điểm này cần phải được chú trọng.”

“Tôi mặc kệ các cậu là chủ quan hay bị động đến với nhau, nhưng sự thật đã xảy ra, là không thể nghịch chuyển, cậu ấy bây giờ là khế tử của cậu, cậu có trách nhiệm bảo hộ cậu ấy."

"Khế tử, nhất là khế tử vừa mới hoàn thành nghi thức trưởng thành, dao động tâm lý của bọn họ phi thường dễ dàng chịu ảnh hưởng của khế chủ, mỗi lời nói cử chỉ của cậu, nhất cử nhất động, đều có thể khiến cậu ấy phát triển theo hướng cực đoan. Mười ngày sau khi kết thúc nghi thức trưởng thành vô cùng mấu chốt, một sai lầm rất nhỏ cũng có thể tạo thành tổn thương tinh thần không thể nghịch chuyển.”

“Cậu đối cậu ấy càng lãnh đạm, sẽ càng làm trầm trọng hơn bất an trong lòng cậu ấy, một khi cảm xúc tiêu cực tích lũy tới trình độ nhất định, nhẹ thì tự mình hại mình, nặng thì hủy diệt, là một bác sĩ từng tận mắt nhìn thấy gần trăm bi kịch phát sinh, tôi tuyệt đối không phải đang dọa suông.”

Doanh Phong im lặng một lát, “Vậy cô muốn tôi làm thế nào?"

“Ôm ấp vỗ về, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, những điều này cũng có thể giảm bớt bất an của tân khế tử, chỉ xem cậu có nguyện ý làm hay không.”

“Nếu tôi không nguyện ý thì?”

"Vậy điều khiển cậu ấy, khống chế nội tâm cậu ấy, an bài hành vi cậu ấy, để cậu ấy không làm chuyện nguy hại tính mạng mình.”

"Làm như thế nào?"

"Tập trung tinh lực suy nghĩ, đột phá lá chắn tinh thần của cậu ấy, vô luận tinh thần cậu ấy kháng cự thế nào, biểu hiện ra thống khổ đến bực nào, cũng không màng tới.”

“Lúc trước cô cũng làm thế đối với tiến sĩ?”

"Chúng tôi không giống, tôi không gặp phải tình trạng ác liệt như vậy, tôi có đầy đủ thời gian từng chút nhuyễn hóa thành lũy tinh thần anh ấy, dần dần xâm nhập nội tâm anh ấy, đại khái dùng nửa năm mới nắm giữ năng lực này."

“Vậy cô làm sao có thể xác định, năng lực cô mất nửa năm mới nắm giữ, tôi lại có thể trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ đây?”

"Chỉ cần cậu chuyên tâm suy nghĩ, là có thể làm được, đây đối với cậu mà nói hẳn không tính là khó khăn."

"Nếu đơn giản như vậy, vì cái gì Bình Tông không làm được?"

"Bởi vì cậu ấy đối với Lam Thịnh là có tình cảm, cậu đối Lăng Tiêu có sao?"

Dao Đài một câu trúng đích, Doanh Phong không nói gì thêm.

"Doanh Phong, Lam Thịnh và Bình Tông cũng là bạn học của cậu, lúc họ xảy ra sự cố cậu đã ở hiện trường, tin tưởng cậu không phải không xúc động, cậu nhẫn tâm để Lăng Tiêu đi đến bước đường rập khuôn theo họ sao?"

“Cậu cùng Lăng Tiêu đã học chung mười năm, xem như không có tình yêu, cũng nên có tình cảm khác chứ, dù chỉ là tình nghĩa của bạn đồng môn? Coi như tôi khẩn cầu cậu, tôi thật sự là không muốn phải nhìn bất kỳ một linh hồn nào, từ trong học viện này bay mất nữa."

Doanh Phong ánh mắt chợt lóe, lẩn tránh khỏi kỳ vọng của cô.

"Còn có một lời, có thể đối với một bác sĩ học đường, nói ra là không thích hợp. Trong toàn bộ học sinh khối mười, đôi mà tôi không nghĩ tới nhất sẽ chạm mặt ở nghi thức trưởng thành, chính là hai người các cậu.”

"Nhưng nếu, hai người các cậu không thể tránh né mà đối đầu nhau, nhất định phải định ra một người thắng,” Dao Đài ánh mắt phức tạp nhìn anh, “Doanh Phong, tôi hi vọng người đó là cậu.”

Doanh Phong hơi động dung.

“Tôi thừa nhận, nghĩ như vậy đối Lăng Tiêu là không công bình, nhưng nếu người thua là cậu, cậu nhất định sẽ không lựa chọn sống sót."

"Nhưng nếu như người thua là Lăng Tiêu, cậu ấy có thể sống sót hay không, thì phải xem cậu, huống chi..."

Thanh âm Dao Đài dừng lại, Doanh Phong cảm thấy kỳ quái, "Huống chi cái gì?"

—— tôi đã đủ mất mặt rồi, xin cô cho tôi giữ lại một chút tự tôn cuối cùng đi.

Dao Đài lắc lắc đầu, xua đi hình ảnh cứ lái đi không được đó, “Không có gì, Lăng Tiêu lúc này hẳn đã chờ ngoài ký túc xá của cậu, cậu vẫn là nhanh trở về đi."

“Vì sao cậu ấy phải chờ ở bên ngoài?"

“Cậu còn chưa biết? Khế tử không có quyền được làm chủ thẻ từ, khi cậu ấy trở thành khế tử, thẻ sẽ bị tiêu trừ, phòng ngủ sẽ bị hủy bỏ, cậu ấy chỉ có thể ở lại chỗ của cậu, cũng là vì nghĩ cho tình trạng tâm lý của cậu ấy. Chia cách sẽ sinh ra lo âu, nhất là ban đêm, nhớ kỹ lời tôi, chỉ có cậu mới có thể giúp cậu ấy."

Dao Đài đưa Doanh Phong ra cửa, cho đến khi anh đi khuất, quay đầu mới phát hiện nơi hành lang tăm tối còn đứng một người.

"Hiệu trưởng? Sao ngài lại ở chỗ này?"

Hiệu trưởng chậm rãi từ chỗ tối đi ra, “Ta không yên lòng, cho nên lại đây xem qua.”

“Lời nên nói đều đã nói, có thể làm được hay không," Hy vọng Dao Đài ôm ấp cũng thực quá thấp, “thì phải xem chính họ.”

“Cô cảm thấy sẽ như thế nào?"

Dao Đài nặng nề thở dài một hơi, lắc đầu, "Nếu một người chậm chạp không ý thức được tình cảm của mình, thì khi người đó ý thức được, thường cũng đã quá muộn."

***

Doanh Phong trở lại ký túc xá, quả nhiên Lăng Tiêu đã đợi ngoài cửa.

Cậu và rương hành lý cô đơn đứng ở nơi đó, tựa như một chú chó lưu lạc không nhà để về.

Doanh Phong thả chậm cước bộ, tận lực kéo dài thời gian một màn trước mắt, Lăng Tiêu đang suy nghĩ đến xuất thần, cho đến một khắc cuối cùng mới ý thức tới sự xuất hiện của anh.

Cậu lập tức quay đầu đi, chẳng có thời khắc nào xấu hổ hơn lúc này, dù lần trước đến tìm anh, bị vô tình nhốt ngoài cửa, cũng không đến mức khó mà chịu nổi như vậy.

Doanh Phong mở cửa trực tiếp đi thẳng vào, không khóa cửa, nhưng cũng không tỏ ý gì cho cậu vào, Lăng Tiêu ở cửa vào cũng không được, không vào cũng không phải, cứ như vậy cứng ngắc ở ngoài cửa thật lâu.

Kéo dài đến khi không thể kéo dài hơn nữa, cậu mới cắn chặt răng bước vào. Bố cục trong phòng Doanh Phong giống với của cậu, giờ thì cậu đã biết vì cái gì phòng ngủ đơn đều phải trang bị giường đôi, chợt nhớ ngày đó cách nói đùa của chính mình ‘là để đề phòng người sau khi ngủ say lăn xuống’ buồn cười biết bao.

Doanh Phong đối với việc phòng ngủ của mình nhiều thêm một người chẳng tỏ vẻ gì, thật giống như Lăng Tiêu có ở đó hay không đều không liên quan đến mình.

Anh không nói một lời đi làm chuyện của mình, rửa mặt, tắt đèn, lên giường, Lăng Tiêu đứng ở nơi đó tựa như một thứ bài trí dư thừa, vật bài trí còn có thể có tác dụng trang trí làm đẹp, mà chủ nhân của gian phòng ngay cả một ánh mắt keo kiệt cũng khinh thường dừng trên người cậu.

Ngọn đèn đã tắt, Lăng Tiêu trái lại cảm thấy đỡ hơn, cậu nhìn nhìn trên giường, Doanh Phong đã sắp ngủ, anh chiếm cứ nửa trái cái giường, toàn bộ bên phải trống không.

Cậu còn nhớ rõ lúc trước Doanh Phong bởi vì không muốn cùng người khác chia sẻ một cái lều, thà rằng ngủ ở bên ngoài, huống chi là cùng giường. Nhưng cậu nhìn bốn phía, không có chỗ nào có thể cho cậu ngả lưng, huống chi là túi ngủ bị mang đi thực tập đã thất lạc ở chỗ nào rồi.

Lăng Tiêu đứng trong bóng đêm không biết đã bao lâu, lúc này mới không tình nguyện bước ra một bước nhỏ.

Doanh Phong tuy đã nằm xuống, nhưng anh không ngủ, cho đến khi trong phòng truyền đến thanh âm tất tất tác tác. Anh nghe thấy Lăng Tiêu vào phòng tắm, từ bên trong truyền đến tiếng nước, sau đó không lâu tiếng nước dừng lại, người từ trong phòng tắm đi ra, lại dừng bước bên giường.

Anh có thể tưởng tượng nội tâm Lăng Tiêu thiên nhân giao chiến, lại không biết qua bao lâu, Doanh Phong cảm thấy giường phía sau lõm xuống, biết người nào đó rốt cục nằm xuống, động tác của cậu ấy nhẹ đến không thể nhẹ hơn, sợ bị mình phát hiện.

Lăng Tiêu chiếm cứ một góc nhỏ phía ngoài rìa một bên giường khác, chiếc giường đôi bị hai người bọn họ chừa lại cả một khoảng giữa thật rộng, dù có nằm thêm một người nữa cũng dư.

Bên trong gian phòng yên tĩnh vô cùng, ai cũng không phát ra tiếng vang gì, đây chính là ‘Đêm tân hôn’ của họ, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động buông xuống.

***

Doanh Phong quả thật không thích hợp cùng người ở chung, anh qua hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ, nhưng tựa hồ không qua bao lâu đã bị một trận động tĩnh cổ quái đánh thức.

Anh chống nửa người quay đầu nhìn, chỉ thấy Lăng Tiêu vốn đã nằm xuống, lúc này lại co thành một đoàn lui vào góc, dù mãnh liệt khống chế, thân thể vẫn run bần bật, Doanh Phong chính là bị chấn động này làm tỉnh.

Cậu ấy dùng lực cắn cổ tay của mình, dùng cách đó ngăn cản bất kỳ thanh âm gì phát ra, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chặp một điểm, Doanh Phong nhớ trên lớp bọn họ từng  được học, khi thống khổ cực điểm thì dùng phương thức này có thể mạnh mẽ tập trung lực chú ý, mà không để ý thức tan rã.

Vì có thể bắt giữ ánh sáng rất nhỏ trong bóng đêm, ánh mắt bán trong suốt của Lăng Tiêu có vẻ phá lệ sáng ngời, tựa như đang tỏa sáng trong đêm, đáng tiếc trong đó không có sức sống, chỉ có hoảng hốt và bất an.

Thì ra đây là cái gọi là đêm khó qua nhất trong kỳ rối loạn, nếu không phải Doanh Phong tận mắt nhìn thấy, căn bản tưởng tượng không được ngay cả Lăng Tiêu tính cách mạnh mẽ như vậy cũng có loại biểu hiện đó.

“Cậu…”

Anh mới vừa nói ra một chữ, một cái gối liền bay tới mặt, sau khi gạt nó đi, Doanh Phong thấy được Lăng Tiêu cùng ban ngày như hai người khác nhau, phẫn nộ từ trong đôi mắt như phát sáng đó tản ra, tựa như đang căm tức chính mình như vậy lại bị Doanh Phong nhìn thấy.

"Không cần anh quan tâm!" Thanh âm cậu lúc này đã thoát khỏi khống chế, gần như cuồng loạn gào ra.

Doanh Phong vốn là kiểu người người khác nhuyễn hóa thì anh cường thế, người khác cường thế anh càng cường thế hơn, nghe lời nói đó ánh mắt trầm xuống, chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi mơ hồ nảy sinh lo lắng thật là dư thừa.

Anh nặng nề xoay người rồi nằm xuống, Lăng Tiêu nói mặc kệ, anh lại thật sự buông tay mặc kệ, không chút để ý Lăng Tiêu giờ phút này thống khổ đến thế nào, đem ba chữ ‘kỳ rối loạn’ cũng quăng ra sau đầu.

Mà Lăng Tiêu lúc này, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền như đặt mình vào vô biên vô hạn hắc ám, vô luận trước sau, trái phải, hay là trên dưới, hoàn toàn mất đi sức chống đỡ. Có khi cảm giác mình đang trôi nổi, có khi quay tròn, có khi lại là đang rơi xuống vĩnh viễn không đến được tận cùng.

Dao Đài ở phòng y tế chính miệng dặn dò, giữa tân khế tử và khế chủ nếu như không có thân thể tiếp xúc, cũng giống như linh hồn cùng thân thể chia lìa, đêm đến căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Nhưng so với hèn mọn cầu xin Doanh Phong chiếu cố, cậu càng hi vọng cho đến tận một khắc cuối cùng cũng có thể trước mặt đối phương kiêu ngạo mà ngẩng đầu, lại không nghĩ rằng ngay cả một màn chật vật như vậy, đều bị đối phương nhìn trong mắt.

Vốn cho là ban ngày đã đủ dài, không thể tưởng nổi một đêm này bằng bao nhiêu cái ban ngày cộng lại, thật vất vả chịu đựng đến khi ánh nắng đầu tiên rọi xuống, cảm giác thân hồn ly tán mới rốt cục rút đi, nhưng tinh lực thì đã cạn kiệt từ lâu.

Vì khi đang ngủ bị quấy nhiễu, Doanh Phong so với bình thường tỉnh trễ hơn một chút, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là thân thể đã có biến hóa không giống người khác, tuy rằng vào dự kỳ thức tỉnh cũng có biến hóa đó, nhưng không tới mức độ này.

Lăng Tiêu trước khi anh tỉnh lại đã gục đầu giả vờ ngủ, Doanh Phong quét mắt nhìn cậu một cái, liền đứng dậy vào phòng tắm giũ bỏ cái ‘phiền toái’ này, chờ anh đi ra, phát hiện Lăng Tiêu cũng đã dậy, thấy phòng tắm trống rồi, cậu cũng muốn vào.

Doanh Phong đâu biết rằng cậu căn bản không thể đi vào giấc ngủ, còn tưởng trải qua chuyện tối hôm qua, cậu ấy hẳn nên ngủ nhiều thêm một chút, vì thế khẩu khí không mấy tốt hỏi, "Cậu làm gì?”

Lăng Tiêu trả lời còn lãnh đạm hơn anh, “Đến trường."

Doanh Phong nhắc nhở cậu, “Cậu được nghỉ.” Tuần trăng mật được nghỉ suốt mười lăm ngày, lúc trước vô tình nghe mấy đồng học khác thảo luận khi nói đến kỳ nghỉ này thì ngữ khí đều thực ý vị sâu xa.

Lăng Tiêu sao lại không biết, bởi vì cậu chính là một trong những thành viên dùng ngữ khí ý vị sâu xa thảo luận kỳ nghỉ này, luôn nói rằng không đi đâu nghỉ mát, lại cần nghỉ tuần trăng mật, chắc là bị khế chủ làm đến mức không thể ra cửa, cũng chính vì điểm này, cậu càng thêm kiên trì đi học.

“Tôi không cần nghỉ.” Cậu nói xong cũng thật mạnh sập cửa phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc