KHẾ TỬ

*Lôi: Sét,  thiết: Bửa, cắt

Xét thấy có công cứu thiếu niên, ba mươi giờ lao động nghĩa vụ của bốn người Lăng Tiêu được miễn trừ, hiện tại, cậu đang ở trung tâm nghiên cứu gene, chờ đợi kết quả kiểm tra máu.

Kết quả hiển nhiên không quá lạc quan, Hằng Hà nhìn số liệu biểu hiện trên màn ảnh nhíu mày.

"Trong máu của cậu có đốt tẫn đời hai và tàn dư của nhiều loại thuốc, dù hàm lượng rất nhỏ, nhưng đối với thân thể người thí nghiệm mà nói đã là kịch độc, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể sử dụng."

"Ý của anh là nói...?"

"Chúng ta chỉ có thể tạm dừng kế hoạch hai tuần, hai tuần sau tiếp tục quan sát kết quả, nhất định phải đợi thuốc trong cơ thể cậu toàn bộ trao đổi chất hết, thí nghiệm của chúng ta mới có thể tiếp tục tiến hành."

Đối với quân bộ và Hằng Hà thì đây là một tin xấu, nhưng đối với Lăng Tiêu, không cần rút máu quả thực là tin vui cực lớn.

Tin tốt cứ đến liên tục, đợt thực tập ngoài trường lần đầu tiên của tân sinh trường Ngự Thiên cũng sắp bắt đầu.

“Trường này phi thường chú trọng thực chiến, mỗi học kỳ đều sắp xếp ít nhất một lần thực tập ngoài trường, điểm thực tập chiếm khoảng 20% tổng điểm cuối kỳ, không qua được khảo hạch còn có thể bị lưu ban. Thực tập ngoài trường vô cùng quan trọng, có liên quan đến việc sau này chúng ta có mau chóng thích ứng với chiến đấu hay không, hi vọng mỗi người các bạn đều coi trọng.”

“Thưa thầy, năm nay nội dung thực tập là gì?” Lăng Tiêu giơ tay hỏi.

Ngay lúc mọi người nghĩ đáp án chính là giống ở sơ cấp học viện, tùy tiện tìm một chỗ dã ngoại làm huấn luyện thực chiến, thì lời giảng viên cho họ một niềm vui bất ngờ lớn.

“Vì mỗi năm qua chiến trường của chúng ta lại từng bước mở rộng, từ năm nhất chúng ta đã phải huấn luyện làm cách nào vượt qua lực dẫn linh hồn của bản thân, thực tập năm nay chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Túc đến Lang Túc tinh, dùng cách này rèn luyện khả năng thích ứng của chúng ta.”

Mọi người đều không nghĩ tới thực tập ngoài trường lại là đến tinh cầu khác, ai cũng hưng phấn không thôi.

"Hi vọng các bạn không xem đây là một chuyến du lịch, lực dẫn linh hồn của mỗi người đều không đồng nhất về mức độ, có người sẽ cảm thấy choáng váng buồn nôn, có người sẽ cảm thấy hành động khó khăn, đương nhiên cũng có người cá biệt phản ứng rất nhỏ. Thể chất của các bạn quyết định tương lai các bạn sẽ trúng tuyển vào Bộ đội quốc phòng hay quân viễn chinh, nếu muốn có được càng nhiều cơ hội chiến đấu, thì mời chứng minh năng lực của mình trong đợt thực tập."

“Mức độ lực dẫn linh hồn chịu ảnh hưởng rất lớn bởi tình trạng phát dục, phát dục không đủ, bệnh trạng sẽ trầm trọng hơn một cách rõ rệt, cho nên riêng những bạn phát dục chậm, hi vọng các bạn có thể chuẩn bị sẵn sàng trước khi xuất phát. Bác sĩ theo đoàn sẽ tiến hành theo dõi kiểm tra cho mỗi sinh viên, nếu trong thời gian này có chỗ nào không khỏe, xin kịp thời báo lên.”

Lăng Tiêu đối với việc này tuyệt không lo lắng, nhà có đại dâm ma, thầy khỏi lo cho việc phát dục của em.

"Trước khi đến Lang Túc tinh, chúng ta sẽ tiến hành phân tích kết cấu xã hội của tinh cầu này. Lang Túc tinh khác với chúng ta, xã hội của họ phân giai cấp rõ ràng, lấy bộ tộc làm đơn vị, mỗi người đều có tầng lớp trong đó. Thủ lĩnh bộ tộc được xưng là Lang Vương, chỉ cần có thực lực, mỗi một nam giới ở Lang Túc đều có thể cạnh tranh vị trí Lang Vương. Dưới Lang Vương là nam tinh anh, phụ nữ, nam bình thường, cuối cùng là người già yếu, hết thảy hoạt động xã hội của bọn họ, đều sản sinh quanh chế độ giai cấp như thế.”

“Nhiệt độ không khí trung bình ở Lang Túc tinh so với chúng ta thấp hơn khoảng trên dưới mười độ, trọng lực bằng 0.9 lần của chúng ta, trường sẽ phát cho mỗi bạn tiền và chip ngôn ngữ, đem con chip này cắm vào cổng cá nhân, là chúng ta có thể nắm giữ ngôn ngữ Lang Túc tinh, có thể cùng bọn họ đối thoại trao đổi."

“Những tri thức khác về Lang Túc tinh, xin mọi người ngoài giờ học dùng thư viện và mạng để hiểu biết thêm, vì mục đích lần thực tập này lấy thích ứng làm trọng, trường sẽ không an bài quá nhiều nội dung huấn luyện trong đó, phần lớn thời gian mọi người có thể tự do hoạt động, khi chúng ta cần chinh phục một tinh cầu, hiểu biết nó cũng là một trong những bước chuẩn bị ban đầu.”

Mỗi người đều nhận được con chip, đem nó cắm vào cổng cá nhân của mình, trong giảng đường ô oa quang quác vang lên tiếng Lang Túc, người không biết còn tưởng người ngoài hành tinh xâm lấn. Ngôn ngữ Lang Túc nghe trầm thấp cứng thô, so ra thì ngôn ngữ Thiên Túc uyển chuyển êm tai hơn nhiều.

Nhìn thấy Doanh Phong lấy được tiền, chính mình lại hai tay trống trơn, Lăng Tiêu tức giận bất bình, "Vì cái gì khế tử không có tài sản tư nhân?” Cậu cũng rất muốn có tiền tiêu vặt của mình!

Doanh Phong không nói một lời điều xuất hồ sơ xã hội của mình, chỉ thấy bên dưới ô chủ quyền cùng tài sản viết:

Khế tử: Lăng Tiêu

Bất động sản: Không

Động sản: Ly phi sa

"Có ý tứ gì?"

“Bởi vì em là tính vào tài sản tư nhân của anh.”

Lăng Tiêu:... Đáng ghét!

Đây mới là xã hội phân biệt giai cấp trắng trợn có được không! Nếu so về việc này Lang Túc tinh quả thực là tự do nhân quyền cao độ!

Ngày thực tập ngoài trường rốt cục đã đến, dù cho giảng viên luôn cường điệu nhấn mạnh đây không phải du lịch, nhưng đám sinh viên vẫn hưng phấn y như đi du lịch vậy.

Loại tình trạng này vẫn tiếp diễn đến sau khi phi thuyền liên hành tinh rời khỏi Thiên Túc được nửa giờ, nhóm sinh viên trước nay chưa từng rời đi mẫu tinh liên tiếp sản sinh phản ứng lực dẫn linh hồn, tinh thần ủ rũ mức độ bất đồng.

Ngay cả Lăng Tiêu phát dục ưu tú cũng cảm thấy có chút choáng váng, so ra thì phản ứng của Doanh Phong cực kì nhỏ, biểu hiện chẳng khác bình thường là mấy, không có lực dẫn linh hồn, tình cảm nhân loại thì đạm bạc, Lăng Tiêu thực nghi ngờ anh là Cô tinh chuyển thế.

Một giờ sau, phi thuyền rốt cục đến Lang Túc tinh, chiều cao trung bình của người Lang Túc rất cao, nam giới trên hai mét tùy ý có thể thấy, dáng người cường tráng, da phần lớn ngăm đen, nhưng nhìn bề ngoài thì diện mạo người Thiên Túc và Lang Túc gần giống nhau, nếu không chủ động nói rõ, thì không cách nào phân biệt.

Đi trên phố, Lăng Tiêu tựa như một thanh niên Lang Túc đang dậy thì, không khiến cho mọi người đặc biệt chú ý, chỉ là nguyên bản ở Thiên Túc dù là trong số khế chủ chiều cao cũng chỉ ngang ngửa cậu, giờ thoáng cái biến thành người lùn, làm cậu rất không thích ứng.

Đang đi đi, đột nhiên từ phía trước truyền đến tiếng kêu la.

"Đứng lại! Ngăn nó lại!”

Lăng Tiêu nhạy bén vụt đến, một tiểu hài tử quần áo rách rưới chạy qua trước mặt cậu, phía sau có nhiều người lớn đang đuổi theo.

Lăng Tiêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con còn sống, đầu của nhóc cao gần đến eo mình, tay và chân đều nho nhỏ, làm cái đầu trông có vẻ to lạ thường, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Đáng tiếc đáng yêu như thế vẫn không đủ để cảm động người đang truy đuổi nhóc, mắt thấy khoảng cách giữa họ càng ngày càng nhỏ, tiểu hài tử nhảy lên một cái biến thành lang, bốn chân cùng sử dụng chạy trốn, miệng còn ngậm một cái chân gà.

Tiếc là dù thế, nhóc cũng không thể chạy bằng người lớn, rất nhanh bị ép vào đường cùng, vài người vây nhóc ở góc tường, xắn tay áo muốn đánh.

Hiện trường nhiều người như vậy, nhưng không ai lên giúp, mọi người đối loại sự tình này nhìn mãi thành quen. Mẹ của đứa nhỏ là một quả phụ, ở Lang Túc tinh, quả phụ mang theo con như thế rất khó tái giá. Nếu đứa nhỏ có thể bình an lớn lên, cố nhiên bằng bản lĩnh tấn thăng đến tầng lớp tinh anh, thậm chí khiêu chiến Lang vương cũng không có ai hỏi đến xuất thân, nhưng trước mắt, cô nhi quả mẫu nằm ở đáy xã hội, sẽ không ai thương hại bọn họ.

“Này,” Người đi đầu vung tay lên, phát hiện cổ tay của mình bị chế trụ, thanh niên xen vào việc người khác mang gương mặt xa lạ, xác định chưa từng thấy ở vùng này.

“Mày là ai?”

“Nó bất quá là một đứa nhỏ, cần thiết phải động thủ sao?"

“Đứa nhỏ thì có thể trộm đồ hay sao?” Đối phương đúng lý hợp tình hỏi lại.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn tiểu lang đáng thương rúc vào góc tường, cậu nhóc sắp bị quyền cước nện rồi mà miệng vẫn gắt gao cắn cái chân gà không nhả, hiển nhiên là đói bụng lắm.

Là một người Thiên Túc, cậu không thể lý giải loại hành vi hà khắc này của những người lớn đối với thiếu niên, mỗi một thiếu niên Thiên Túc đều là minh châu trên lòng bàn tay, đừng nói áo cơm không lo, dù có phạm sai lầm cũng sẽ được tha thứ —— loại quan niệm người trưởng thành vô điều kiện chiếu cố thiếu niên đã khắc trong xương cốt, ghi trong luân hồi, cơ hồ hình thành một loại bản năng.

"Một cái chân gà mà thôi, anh xem nó sắp chết đói rồi."

“Vậy mày thay nó trả tiền?”

Lăng Tiêu biểu tình vô tội lại bất đắc dĩ, “Tôi cũng không có tiền."

"Không có tiền mày nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì,” quyền cước vốn chuẩn bị dùng giáo huấn tiểu hài tử đều hướng về phía Lăng Tiêu, người Lang Túc nổi tiếng dã man, nhưng dưới mắt Lăng Tiêu, quả đấm của bọn họ vừa chậm lại không có lực, cùng mình hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Chỉ mấy chiêu, vài người liền nằm ngang nằm dọc trên đất, Lăng Tiêu cũng rất xấu hổ, cậu chỉ bất quá xuống tay nhẹ nhàng, ai ngờ họ yếu đến vậy.

“Em đang làm cái gì đấy?" thanh âm của Doanh Phong vang lên.

“A, sao giờ anh mới đến,” Lăng Tiêu chìa tay, “Cho em ít tiền."

Doanh Phong vừa mới cất hành lý xong, không nghĩ tới mới có một lát mà Lăng Tiêu đã gây chuyện rồi.

Lăng Tiêu đem một tờ tiền giấy thẳng băng đặt bên người người đi đầu, “Tôi cũng không biết bao nhiêu đây nhiều hay ít, bất quá mua một cái chân gà hẳn là không thành vấn đề đi."

Bên kia, tiểu lang gầy như cái que nhìn không chuyển mắt dõi theo cậu, trong mắt lộ vẻ sùng bái.

"Lạc Lạc!" Một giọng nữ lo lắng chợt vang lên.

Nghe được tiếng gọi, tiểu lang lập tức chạy tới chỗ phát ra thanh âm, vừa chạy vừa biến thành người.

“Mẹ,” cậu hưng phấn khoe ra chiến lợi phẩm của mình, "Ăn được.”

Mẹ cậu thấp thỏm bất an nhìn nhi tử của mình, lại nhìn Lăng Tiêu cùng đám người dưới chân cậu, biều tình đầu tiên là áy náy, tiếp đó là tràn ngập cảm kích.

Lăng Tiêu cười khua khua tay với hai mẹ con, theo Doanh Phong cùng nhau rời đi.

Đi được vài trăm mét, Doanh Phong đột nhiên mở miệng.

“Nó còn đi theo."

Lăng Tiêu vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy thân ảnh nho nhỏ vội vàng trốn đi, cảm thấy buồn cười.

“Đừng để ý.”

Họ đi tới không bao lâu, lại gặp một đám đông ồn ào, họ chen vào, chỉ thấy một người lúc này đang dựng lôi đài.

“Ta cùng Lôi Lang của mình vào Nam ra Bắc nhiều năm, chưa bao giờ gặp địch thủ, đừng nói Lang Túc tinh, ngay cả người Thiên Túc cũng không phải đối thủ của ta!"

"Phốc, " Lăng Tiêu nhịn không được bật cười.

Đừng thấy người kia khoác lác, thính giác của hắn tương đối mẫn tuệ, "Người anh em bên kia, mời cậu đứng ra."

Hắn đi đến trước mặt Lăng Tiêu, "Xin hỏi cậu có gì không phục?"

"Ách... Lôi Lang là vị nào?"

Người đó nhấn ở trước ngực một cái, lập tức nhảy ra một con lang cơ giáp cao hơn ba thước, vỏ ngoài màu nâu sáng, uy phong lẫm lẫm.

“Thấy chưa? Đây là lôi lang!"

Đẹp thì rất đẹp đấy, có điều…

"Bằng nó có thể đả bại người Thiên Túc?" Lăng Tiêu lắc đầu, một bộ không tin.

“Cậu không tin?" Hắn giơ tay lên vỗ hai cái trong không trung, một người có vẻ là trợ thủ, lập tức bưng lại một cái hộp dài.

“Cậu mở to mắt xem cho rõ.”

Hắn dương dương tự đắc mở hộp ra, Lăng Tiêu nhìn thấy đồ vật bên trong, biến sắc.

Người chung quanh một mảnh xôn xao, chủy thủ người Thiên Túc sử dụng rất có điểm riêng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, dù là người Lang Túc, cũng biết người Thiên Túc từ trước đến nay chủy thủ bất ly thân, nếu chỉ có một thanh chủy thủ, như vậy chủ nhân của nó rất có thể đã dữ nhiều lành ít.

"Có thấy chưa?” Hắn đắc ý nói, "Đây chính là chiến lợi phẩm của ta, lúc trước người Thiên Túc này không biết tự lượng sức mình khiêu chiến ta, đáng tiếc..." Hắn giả bộ lắc đầu, hoàn toàn không chú ý tới người trước mắt sắc mặt càng ngày càng trầm.

Hắn giơ hai tay về phía đám người, “Chỉ cần có người có thể chiến thắng Lôi Lang của ta, là có thể được tiền thưởng một trăm vạn, có ai dám khiêu chiến không?"

Cái giá này thực mê người, nhưng mọi người vừa nghĩ tới người Thiên Túc ngay cả tính mệnh đều phải bỏ kia, trong nhất thời không người nào dám đứng ra.

“Người khu này hèn nhát vậy sao?” Hắn lòng tham không đáy khiêu khích, “Ngay cả một người có gan xuất chiến cũng không có, ở thành trên, ta một mình đánh bại bảy người, nhưng ít nhất bọn họ cũng có bảy dũng sĩ!"

“Tôi tới."

Người đó tập trung nhìn, người bước ra khỏi hàng chính là kẻ vừa rồi cười nhạo hắn.

"Nga? Cậu xác định?"

"Nhưng tôi có một điều kiện, nếu tôi thắng, tôi không cần một trăm vạn," Lăng Tiêu chỉ vào cái hộp trong tay hắn, “Tôi muốn cái đó.”

Đối phương đảo tròng mắt, “Có thể nha, bất quá trước đó, cậu phải giao một vạn lang tệ phí khiêu chiến lôi đài.”

Thì ra hắn là lợi dụng loại phương pháp này kiếm tiền, bất quá một vạn lang tệ đúng là công phu sư tử ngoạm, ngay lúc Lăng Tiêu do dự, phía sau đã có người đưa một xấp tiền giấy qua.

"A..." Lăng Tiêu chột dạ nhìn Doanh Phong.

Doanh Phong diện vô biểu tình, “Không cần biết em thắng hay thua, em đều sẽ không có tiền tiêu vặt."

Dù anh nói vậy, Lăng Tiêu vẫn thật cao hứng, "Em nhất định sẽ thắng."

“Ta thích người thống khoái như vậy,” Lôi chủ trả hộp lại cho trợ thủ, "Đến đây, bày cơ giáp ra đi!”

"A?" Lăng Tiêu chớp chớp mắt, "Nhưng mà tôi không có cơ giáp a."

"Không có cơ giáp cậu còn lộn xộn cái gì? Cậu là đến phá tôi đi?"

Lăng Tiêu vừa định nói, bên cạnh có người ngắt lời, "Tôi cho cậu mượn một cái.”

Nói chuyện là một người đàn ông trung niên, “Mặc kệ thắng hay thua, tôi cũng không lấy tiền của cậu, tôi chỉ đơn giản là nhìn cái tên khiêu khích cả khu chúng ta không vừa mắt mà thôi."

"Cám ơn hảo ý của chú, nhưng tôi không biết xài cơ giáp."

Tuy kinh nghiệm không hoàn toàn là số không, nhưng Phục Nghiêu lúc trước chính là đã từng hung hăng cười nhạo kỹ thuật của cậu.

“Cơ giáp của tôi là cơ giáp trí năng, thao tác bằng sóng não, vô luận trong lòng cậu muốn gì, nó đều sẽ lập tức phản ứng, ngay cả trẻ con sáu tuổi đều có thể cưỡi.”

Đã có người nhận ra người này, trong đám người truyền đến tiếng xì xào bàn tán, "Ông ấy có phải là người của thế gia chế tạo cơ giáp tiếng tăm lừng lẫy kia không?”

"Đúng vậy, chính là ổng.”

Thì ra là thế, Lăng Tiêu thấy thịnh tình không thể chối từ, liền gật đầu đồng ý.

"Vậy cám ơn nhiều."

Bình luận

Truyện đang đọc