KHẾ TỬ

Kiền: Quẻ càn, tiêu biểu cho ‘trời’ trong bát quái, còn có nghĩa khác là nam tính; Đạt: Thông suốt, đạt được, thấu hiểu.

Phục Nghiêu vọt vào đám cháy, chỉ nhìn thấy Doanh Phong trơ trọi đứng, hiện trường ngoại trừ một thi thể rõ ràng không phải người Thiên Túc thì chẳng còn ai khác.

"Doanh Phong! Lăng Tiêu đâu!" Tiếng nổ vang lên liên tục, Phục Nghiêu chỉ có thể hô to về phía anh.

Doanh Phong ngơ ngẩn đứng đó, vô luận là tiếng nổ hay là tiếng gọi của Phục Nghiêu, đều hoàn toàn không nghe thấy.

Lại là một tiếng vang thật lớn, một khối mảnh vỡ rơi xuống, dừng không xa bên cạnh. Phục Nghiêu biết nơi này không còn chống chịu được bao lâu, chỉ có thể mặc kệ mọi thứ trước tiên đem Doanh Phong đi rồi nói sau.

"Nơi này sẽ bị hủy, mau đi a!” Hắn kéo Doanh Phong một chút, nhưng anh không động đậy.

Thấy Doanh Phong một bộ chẳng tiếc sống chỉ mong được chết, Phục Nghiêu chỉ có thể oán hận mắng một tiếng, thẳng tay toàn lực đánh ngất đối phương, sau đó đỡ đối phương đã hôn mê ra ngoài.

Chướng ngại vật bốc cháy rơi xuống, chặn mất đường đi, Phục Nghiêu giơ tay, ngọn lửa phía trước bị tầng tầng dập tắt, mở ra một con đường băng.

Đỡ Doanh Phong, Phục Nghiêu bằng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi tinh hạm, Niếp Vân điều khiển phi thuyền vội vàng đuổi tới, chở họ thoát khỏi nơi đó. Vừa ra khỏi phạm vi nguy hiểm, chỉ thấy phía sau ánh lửa chớp lên tận trời, Phi Ưng bị triệt để nổ vụn, như một màn khói lửa to lớn, sáng lạn rồi sau đó tiêu tan.

Chiếc tinh hạm bị quân bộ truy nã mấy chục năm, rốt cục đi đến diệt vong bằng cách này.

Long Dần nhìn Doanh Phong được mang về, đối phương đã từ trong hôn mê tỉnh lại, nhưng một chữ không nói, hai mắt thất thần, cùng một linh hồn đi đứng chẳng có gì khác biệt.

Đây cũng là lần thua triệt để nhất trong cuộc đời Long Dần, nhiều năm qua nam chinh bắc thảo (chinh phạt nam bắc), đều chưa từng kết thúc bằng thảm bại như hôm nay.

Người chung quanh đều đang chờ đợi chỉ thị của hắn, Long Dần thở dài, "Quay về mặt đất, đến trung tâm chỉ huy."

“Tôi muốn quay về trường.” Doanh Phong luôn không mở miệng đột nhiên nói.

Thuộc cấp không xác định nhìn Long Dần.

“Tôi muốn quay về trường.” Doanh Phong lại lặp lại lần nữa.

Long Dần hết cách, chỉ có thể phất phất tay, "Đưa cậu ấy về trước.”

Hạm đội của quân bộ đáp xuống sân bay Ngự Thiên, Doanh Phong một mình ôm Tiểu Hôi xuống khỏi phi thuyền.

“Cứ để cậu ấy trở về một mình như vậy không sao chứ?” Niếp Vân ở phía sau lo lắng hỏi.

Phục Nghiêu nhìn bóng lưng Doanh Phong rời đi, đồng dạng ánh mắt phức tạp, "Để cậu ấy một mình yên tĩnh trước đi.”

Đêm dài dần qua, chân trời phiếm khởi sắc trắng bạc, Doanh Phong xoay người buông Tiểu Hôi xuống, trong sát na khi anh ngẩng đầu đúng lúc đối diện tia nắng ban mai đầu tiên, anh theo bản năng nâng tay che khuất mắt, tránh được luồng sáng chưa thể gọi là chói chang kia.

Dù sắc trời còn rất sớm, vẫn có những sinh viên luyện tập buổi sáng hoạt động trong sân trường, Doanh Phong đi dọc theo con đường, chợt nghe một người chạy đến trước mặt mình nói:

"Doanh Phong! Lăng Tiêu nhà cậu lại gây họa, cậu mau đi xem một chút đi!"

Doanh Phong sửng sốt, "Cậu nói gì?”

Đồng học đang chạy bộ buổi sáng cho là anh không nghe rõ, lại lớn tiếng lập lại lần nữa, “Tôi nói cậu hôm nay dậy sớm như thế, dắt chó đi dạo a?”

Doanh Phong hoảng hốt mất vài giây mới ý thức được vừa rồi mình nghe lầm, thất thần mà đi.

Đồng học chào hỏi với anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Doanh Phong hôm nay sao vậy?

Lại một lần nữa trở lại ký túc xá chung của mình và Lăng Tiêu, tấm ảnh lớn hai người chụp chung treo trên tường kia lúc nào cũng nhắc nhở sự thật Lăng Tiêu từng tồn tại ở nơi này, Doanh Phong chậm rãi ngồi xuống bên giường, nhìn ảnh chụp xuất thần chốc lát, lại đưa tay về phía ngực.

Trong túi trước, từng để tín vật người yêu kiếp trước lưu cho anh, Doanh Phong sờ sờ ở đó, không lấy ra hạt đào, mà lại là một chiếc hộp tròn kim loại tinh tế.

Anh vẽ một cái lên bề mặt, lộ ra hai chiếc nhẫn bên trong, anh lấy một chiếc trong đó ra, ngày tháng khắc bên trên chính là ngày hôm qua của  một năm trước.

Tiểu Hôi ngọ ngoạy bò lên giường, trong quá khứ lúc có mặt Doanh Phong nó tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng hôm nay Doanh Phong không đuổi nó, nó gác cái đầu nhỏ lên đùi Doanh Phong, trong ánh mắt xám nhạt hàm chứa bi ai không thua gì đối phương.

Mặt trời lặn rồi lại mọc lên ở phương đông, thời gian bên ngoài đang thay đổi, thời gian trong phòng lại vĩnh viễn dừng lại ở một ngày đó, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, xen lẫn tiếng kêu của Tóc đỏ.

"Doanh Phong! Anh đã ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng, nếu không mở cửa tôi sẽ xông vào đó nha!"

Bên trong cánh cửa lặng ngắt như tờ, Tóc đỏ cùng Băng Xán trao đổi một ánh mắt, tự mình thuấn di vào ký túc xá của Doanh Phong, sau đó xoay người mở cửa cho bọn Băng Xán.

"Doanh Phong! Anh tính chui rúc trong này bao lâu!" Tóc đỏ không nói hai lời vào phòng ngủ, ánh sáng trong ngoài thay đổi đột ngột, cậu thoáng cái không thể thích ứng.

Rõ ràng ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nơi này lại kéo một tầng rèm thật dày, không có lấy một tia sáng lọt vào, tựa như một màn đêm vĩnh viễn con người tạo ra, không bao giờ nghênh đón bình mình của nó.

Doanh Phong vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, bên cạnh là Tiểu Hôi nằm úp sấp ba ngày ba đêm không ăn không uống.

Tóc đỏ thấy một màn như vậy, vừa bi thương lại vừa phẫn hận, vọt tới bên cửa sổ muốn kéo rèm ra.

“Đừng kéo.”

Doanh Phong chẳng khác gì đã hóa đá đột nhiên thấp giọng mở miệng.

Động tác Tóc đỏ dừng lại giữa chừng, rèm bị hé ra một khe, ánh mặt trời không chút khách khí len vào, rọi ra một vệt sáng hẹp dài bên trong, tận hết khả năng chiếu sáng bốn phía.

Tóc đỏ đứng bên cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, ánh mặt trời cũng chiếu rọi lên mặt cậu, rõ ràng là ấm áp như vậy, mà tay cậu đang nắm bức rèm lại lạnh run.

Băng Xán nhìn tất cả trong mắt, thở dài, đi tới nhẹ giọng nói, "Tôi biết tâm tình cậu lúc này rất khổ sở, nhưng ít ra cậu cũng phải nghĩ cho Tiểu Hôi một chút, cứ tiếp tục cùng cậu một giọt nước cũng không uống thế này, nó sẽ chết."

Lời của Băng Xán khiến cho Doanh Phong luôn cứng nhắc bất động có động tác, anh cúi đầu, quả nhiên thấy Tiểu Hôi gục ở đó đang thoi thóp thở.

Vũ Tập vươn tay, "Giao nó cho tôi đi.”

Doanh Phong chần chờ một lúc, rồi ôm lấy Tiểu Hôi đưa cho Vũ Tập, chỉ có gần ba ngày, nó đã gầy hết một vòng so với trước, lúc ôm thậm chí có thể đụng đến xương.

Băng Xán nhìn Vũ Tập mang Tiểu Hôi đi, lại một lần nữa cúi người, “Trong số những người tôi đã thấy, cậu là người có tâm linh cường đại nhất, cũng đến lúc nên tỉnh lại rồi. Chúng tôi ai cũng chờ mong cậu sẽ đứng dậy được, mất đi một người bạn đã đủ làm chúng tôi đau buồn rồi, không thể ngay cả cậu cũng mất."

"Còn nhớ chứ? Trong cuộc thi tuyển sinh, Lăng Tiêu từng nói cậu là niềm kiêu ngạo của cậu ấy, tin chắc Lăng Tiêu cũng không muốn nhìn thấy người ngày xưa cậu ấy tự hào biến thành như vậy. Cậu ấy là một người dương quang sáng lạn, nhiệt tình hướng về phía trước, xin cậu hãy tích cực mà sống cho cả phần cậu ấy nữa.”

Nói xong những lời này, Băng Xán thẳng người, gọi Tóc đỏ, "Chúng ta đi thôi."

Tóc đỏ lúc này mới xoay người, trên mặt vẫn còn thấy nước mắt chưa khô.

Căn phòng lần nữa khôi phục im lặng, lại qua thật lâu, người trong phòng rốt cục có động tác.

***

Phục Nghiêu nhìn người trước mặt, tuy cậu ấy đã rất cố gắng sửa sang lại dáng vẻ, nhưng vẻ tiều tuỵ lại không lái đi được.

Doanh Phong cũng không mở miệng, đang chờ đợi quyết định để mình đi hay ở của Phục Nghiêu.

“Tôi đã thảo luận với các giảng viên khác,” qua hơn nửa ngày Phục Nghiêu mới mở miệng, "Cậu có thể chuyển qua hệ chỉ huy tác chiến, hoặc bất cứ chuyên ngành nào ở Ngự Thiên mà cậu thấy hứng thú cũng được. Cậu không cần ra quyết định ngay lúc này, chờ khi cậu chọn chuyên ngành xong, thì lại đến cho tôi biết.”

Doanh Phong bình tĩnh gật đầu, "Được."

Thấy anh như vậy, Phục Nghiêu ngược lại càng thêm khó chịu. Hắn đi đến bên cạnh Doanh Phong, vươn tay, đặt lên vai đối phương, dùng sức đè xuống.

“Tôi rất tiếc.” Hắn nói.

Doanh Phong tại chỗ xoay qua chín mươi độ, hướng hắn chào theo nghi thức quân đội, rồi không quay đầu lại đi ra ngoài.

Có người đang tựa ngoài cửa ký túc xá chờ anh, thấy anh đã trở lại, lập tức đứng thẳng dậy.

"Doanh Phong, cậu đã trở lại, vừa rồi tôi có gõ cửa, cậu đi vắng, bạn học nói cậu ra ngoài rồi.”

Doanh Phong nhìn Hằng Hà có chút khẩn trương, thản nhiên lên tiếng chào hỏi.

“Anh tới làm gì?”

“Tôi…” Hằng Hà xấu hổ cúi đầu, "Tôi đã nghe nói chuyện của Lăng Tiêu, tôi rất tiếc, cũng rất khổ sở.”

Đây đã là lần thứ hai Doanh Phong nghe được những lời tương tự trong khoảng thời gian ngắn, anh có chút chết lặng.

"Cám ơn anh tới thăm." Doanh Phong ngắn gọn trả lời.

“Còn có một chuyện…”

Hằng Hà thập phần do dự từ trong túi lấy ra một vật nho nhỏ, "Đây là di vật của Lăng Tiêu, tôi cảm thấy nên giao cho cậu thì tốt hơn.”

Doanh Phong dùng hai ngón tay tiếp nhận, phát hiện đó là một thẻ lưu trữ hình ảnh lập thể.

“Nó chứa cái gì?”

“… Cậu xem thì sẽ biết.”

Hằng Hà đi rồi, Doanh Phong trở lại phòng, thuận tay đút thẻ vào máy chiếu. Đoạn mở đầu là phim trắng, anh vào phòng ngủ cởi áo khoác, chợt nghe từ phòng khách truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Mình sẽ phải nhận một trị liệu, sau lần trị liệu này, mình có thể sẽ mất đi toàn bộ ký ức ba tháng gần đây…”

Doanh Phong quăng lại áo khoác nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng khách, ở trung ương gian phòng có thêm một người, cậu ấy ngồi ở đó, từng lời từng câu nghiêm túc nói:

“Đối với mình, những hồi ức này đều cực kỳ quý giá, cho nên mình đã quyết định tạo thành một bản sao, dù ngày sau mình thật sự quên, cũng sẽ không mất đi chúng.”

Doanh Phong đi từng bước một gian nan đến gần cậu, không thể tin nổi vươn tay ra, với tới người gần trong gang tấc, mắt thấy cách cậu càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mỗi khi tiến thêm một millimet lại giống như đi qua khoảng cách cả một năm ánh sáng.

Anh rốt cục đến vị trí gương mặt, nhưng cái gì cũng không chạm được, tay anh xuyên qua hình ảnh Lăng Tiêu, trong không khí vô lực tìm một đường cong.

Tiểu Hôi cũng chạy ra, nhìn thấy Lăng Tiêu thì kích động nhào qua, xuyên qua cậu rồi rơi xuống đất. Nó không cam lòng xoay người tiếp tục phóng tới, lại lần nữa xuyên qua chân dung Lăng Tiêu, sửng sốt vì sờ không được cậu mảy may, nó gấp đến độ kêu lên ăng ẳng.

Lăng Tiêu trong hình chiếu nhìn chăm chú vào hướng máy thu hình, mục quang xuyên qua thân thể Doanh Phong, dừng trên vách tường phía sau anh.

Máy chiếu vẫn chuyên nghiệp mà làm việc của mình, thanh âm cậu vẫn còn tiếp tục.

“… Anh ấy mang mình đi bờ biển, đó là chuyến đi tuần trăng mật của chúng mình. Hai đứa ở trong bóng khí lặn xuống nước, đem nước biển tăng nhiệt thành suối nước nóng, cầu nguyện với sao băng… Anh ấy vẽ cho mình một bức tranh, mình cất nó trong kho tàng bí mật của mình, đặt chung với mấy thứ anh ấy đã tặng cho mình…”

Kho tàng bí mật…?

Doanh Phong dường như nhớ ra cái gì đó, lại xông về phòng ngủ luống cuống tay chân tìm kiếm, tìm khắp trong trong ngoài ngoài mấy lượt, rốt cục phát hiện cái hộp đen Lăng Tiêu chết cũng không chịu cho anh xem ở dưới gầm giường.

Anh ôm cái hộp ra, ba phen mấy bận muốn mở, rồi lại buông tha. Thật lâu thật lâu trước kia, câu mà Lăng Tiêu từng nói đó, như còn vang vọng rõ ràng bên tai.

—— nếu một ngày kia tôi chết, anh liền mở ra xem đi.

Lại qua lâu như một thế kỷ, nắp hộp rốt cục được mở ra, đập vào mắt trước tiên chính là một mảnh vải không trọn vẹn, Doanh Phong nhận ra nó, đó là một góc cổ tay áo Lam Thịnh khi cậu ấy rơi xuống, đây là do anh tận tay giao cho Lăng Tiêu.

Cũng chính là mảnh vải mà ngày nào đó, Lăng Tiêu đã gắt gao nắm lấy, trước di ảnh của Bình Tông thề không làm khế tử của bất luận kẻ nào, để rồi cuối cùng lại trở thành khế tử của anh —— cho đến mấy ngày hôm trước.

Tờ giấy có bức tranh mà anh vẽ cho Lăng Tiêu, được đặt bên dưới mảnh vải, trên tranh Lăng Tiêu thích ý híp mắt, cảm giác hạnh phúc tràn trề như sắp chọc thủng cả mặt giấy.

Doanh Phong cầm lấy bức tranh, lộ ra túi gói nhựa bên dưới, từ bao bì màu phấn hồng tản ra vẻ ngượng ngùng, bên trên còn in một tiểu cô nương mặc trang  phục ma pháp.

Anh cẩn thận phân biệt nửa ngày, rốt cục mới nhớ ra đây là bánh mì năng lượng vị ô mai mà anh mua cho Lăng Tiêu lúc trước, không thể tưởng được cậu lại đem những bao bì này giữ lại, những thứ mà mình tặng cho Lăng Tiêu trong lời cậu ấy, không ngờ là chỉ cái này.

Doanh Phong từng cái từng cái tiểu tâm dực dực lấy chúng ra, một thùng bánh mì có 24 túi, thì có 24 tờ giấy gói. Anh đếm đếm, một cái cũng không thiếu, một cái cũng không sót, cho đến khi đếm đến tờ bao bì cuối, lại phát hiện phía dưới cùng còn nằm một cái không còn là màu hồng nữa.

Doanh Phong dùng bàn tay run rẩy nhặt lên gói bao bì màu vàng có hình quả chuối tiêu, thiếu niên ngốc nghếch ngay cả cơm cũng ăn không nổi năm đó, đứng trước mặt anh tự tin bày ra tư thế tác chiến.

—— ai khi dễ ai còn chưa biết đâu, sẵn đây nói cho cậu biết, so với ô mai, tôi thích vị chuối tiêu hơn.

—— nếu hiện tại đứng trước mặt anh là người yêu đời trước đó, tôi không tin anh nỡ đối với người đó làm ra chuyện mà anh làm với tôi hôm qua!

—— anh thực sự rất tuyệt, tôi rất kiêu ngạo.

—— nếu nhất định phải cầu nguyện một điều gì đó, thay vì đạt được, tôi càng hy vọng, sẽ không mất đi.

—— Doanh Phong, em thích anh, từ rất lâu trước kia đã thích. Có thể lấy thân phận bình đẳng nói ra những lời này, thật sự quá tốt.

Nước mắt từng giọt rơi trên gói giấy, hình vẽ bên trên nhạt nhòa, nếu như tất cả có thể lặp lại, nếu như có thể biết tâm ý của Lăng Tiêu sớm hơn, thì có phải những hối hận phút này, cũng sẽ không bài sơn đảo hải, phô thiên cái địa đến thế?

Thanh âm của Lăng Tiêu, từ phòng bên cạnh dịu dàng truyền lại, tựa như vượt qua thời gian ngàn năm, đến bên cạnh anh.

"… Nhưng nếu quả thật sẽ quên, mà ký ức khôi phục cách xa so với hiện tại tốt đẹp, mình cũng sẽ không hối hận quyết định đã có ngày hôm nay. Bởi vì chỉ có một mình anh ấy biết những nỗ lực của chúng mình, như vậy quá không công bằng, loại tâm tình đã trải qua trăm cay nghìn đắng rốt cục mới đạt được này, bất kể thế nào, mình cũng muốn cùng anh ấy chia sẻ."

***

Bốn năm rưỡi sau

“Thấy chưa? Bên tay trái chúng ta phần lớn là khế tử, mà càng về bên phải khế chủ càng nhiều, chúng ta đứng ngay chính giữa chính là phân tuyến của toàn trường, bởi vì hệ liên hợp tác chiến là chuyên ngành duy nhất mà tỉ lệ khế chủ khế tử vĩnh viễn bảo trì 1:1.” Có người giới thiệu cho tân sinh viên.

“Đúng ha!” Tân sinh viên nhìn trước sau trái phải, đột nhiên chỉ vào một người mặc chế phục khế chủ màu xanh sẫm hỏi, “Ế! Không đúng, phía trước có một khế chủ đứng một mình kìa, sao bên cạnh anh ấy không có người a?"

Người kia nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp phía trước, trong mắt nhất thời tràn ngập đồng tình.

“Ảnh a, ảnh ban đầu cũng là sinh viên hệ chúng ta, nhưng bởi vì khế tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên giữa chừng đã chuyển sang hệ chỉ huy. Bất quá vào lễ khai giảng và lễ tốt nghiệp hàng năm, anh ấy đều trở về tham gia, vị trí bên cạnh ảnh kia, cũng vĩnh viễn bỏ trống.”

Thời gian nửa năm thoáng qua trong chớp mắt, Doanh Phong đã trải qua học kỳ cuối cùng ở Ngự Thiên, trước khi đi, anh đi tạm biệt Phục Nghiêu, tuy đã không còn là sinh viên của anh ta, nhưng mấy năm qua Phục Nghiêu thủy chung vẫn rất chiếu cố đến anh.

"Quyết định xong rồi? Không đến quân bộ?”

“Phải.” Doanh Phong hồi đáp.

"Mặc dù có chút tiếc hận, bất quá tôi tôn trọng quyết định của cậu. Nếu sau này cậu thay đổi chủ ý, cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Doanh Phong kính cái lễ, cáo biệt hắn rồi rời đi.

Mục sư đang ở trong viện tử của giáo đường tưới hoa, một chiếc xe thể thao màu vàng lái đến, an tĩnh dừng bên ngoài viện.

Từ trên xe bước xuống một người, mang kính râm, tay kéo một vali hành lý, bên cạnh còn đi theo một con sói xám cao lớn uy vũ.

Năm năm qua từ khi Lăng Tiêu rời đi, Doanh Phong vẫn thường lui tới nơi này, mục sư đã rất quen thuộc với anh, có khi còn để anh ngủ lại, sẽ ở trong phòng mà Lăng Tinh năm đó từng ở.

“Cậu tốt nghiệp rồi.”

“Phải,” Doanh Phong gật đầu, "Xin hỏi tôi có thể ở tạm ở đây không?”

"Đương nhiên," mục sư mỉm cười lui qua một bên, "Chỉ cần cậu không chê phòng nhỏ, muốn ở bao lâu cũng có thể."

Doanh Phong hơi gật đầu với ông, mang theo Tiểu Hôi, bước vào cổng giáo đường.

< Hoàn thiên Ngự Thiên >

Bình luận

Truyện đang đọc