KHẾ TỬ

*Một loại tử vi tính theo năm, chủ gặp vận này thường không thuận lợi, nhiều nghịch cảnh, phiền toái, cha mẹ ông bà gặp vận rủi…

“Cậu muốn kiểm tra tinh cấp tình cảm của các cậu? Vì sao?” Thầy huấn luyện nghe được ý đồ Doanh Phong liền hỏi.

“Vì em hình như trong lúc vô ý sử xuất Trấn an tinh thần, em muốn biết tiến độ chúng em có phải thật đã phát triển tới sáu sao không.”

Thầy huấn luyện không cho là đúng cười cười, "Quả thật có phương pháp có thể tra ra tinh cấp tình cảm, nhưng tôi không muốn nói cho cậu biết."

Doanh Phong khó hiểu, "Tại sao?”

"Ngay cả tình cảm của mình phát triển tới mức độ nào cũng không rõ ràng, còn muốn mượn dùng thủ đoạn ngoại giới để phán đoán, thế gian có nhiều chủng tộc như vậy, chỉ có tình cảm của chúng ta có thể dùng trị số mà đo lường, vậy những chủng tộc khác chúng ta, chẳng lẽ họ không yêu đương sao?"

“Tôi muốn các cậu phát triển tinh cấp tình cảm, bởi vì nhìn từ góc độ của người ngoài, đây là tiêu chuẩn duy nhất có thể đánh giá tình cảm các cậu tốt hay xấu, nhưng thân là đương sự, tình cảm của các cậu phát triển đến mức độ nào, cậu hẳn phải so với bất kỳ thiết bị nào rõ ràng hơn."

“Ngoại trừ có thể sử xuất Trấn an tinh thần, cậu còn có cảm giác khác không? Các nhà tâm lý học định nghĩa giai đoạn này là ‘hạt giống chớp mắt phá đất’, cậu chạm tới tay người đó thì tim đập nhanh, sẽ nhịn không được muốn hướng người đó biểu đạt tâm ý, đây mới là trạng thái mà sáu sao nên có."

“Nếu cậu có, vậy chúc mừng cậu, tình cảm của các cậu đã đạt đến sáu sao, không cần thiết bị nào kiểm tra đo lường, lại càng không cần tới tìm tôi xác nhận, phán đoán của cậu không nên khởi nguồn từ nơi đó,” ngón tay huấn luyện viên chỉ hướng máy tính, lại chuyển đến vị trí trái tim mình, “mà là nơi này."

Lúc Doanh Phong trở lại phòng ngủ Lăng Tiêu đang chơi một trò chơi mô phỏng chiến lược mới ra, phòng khách bị hình chiếu vũ trụ bao trùm, Lăng Tiêu điều khiển hạm đội của cậu và Tóc đỏ cùng nhau tấn công tinh cầu của một ngoạn gia vô danh nào đó, hai quân giao chiến kịch liệt, không phân cao thấp.

"Quay về phòng ngự quay về phòng ngự! Vĩ hạm cần chi viện! Anh về rồi à,” câu chào đón của cậu nằm lẫn giữa các kiểu hò hét, “Có người đánh lén tớ!"

Doanh Phong không nói một lời đi qua, cầm tay cậu, Lăng Tiêu bị cử động kia làm ngây ra, ngay cả chiến đấu căng thẳng đều gác lại một bên, trong phòng chỉ nghe thanh âm của Tóc đỏ đang không ngừng vang lên:

"Lăng Tiêu, cậu làm gì thế? Địch nhân có viện quân rồi, họ đang hướng chủ hạm của cậu khai hỏa! Sao cậu lại bất động? Nè người đâu!”

Doanh Phong lẳng lặng cảm thụ, đường nhìn của Lăng Tiêu không an phận di động lên xuống, đây lại là năng lực mới gì?

“Anh làm gì thế?”

"Không có gì," Doanh Phong buông tay cậu ra, chẳng lẽ là vì sớm chiều ở chung, thân thể tiếp xúc sinh ra sớm đã không chỉ như thế, cho nên chỉ chạm tay thôi sẽ không có phản ứng tim đập gia tốc sao?

… Làm gì vậy chứ.

Thanh âm Tóc đỏ bị Băng Xán cướp lấy.

"Lăng Tiêu, là Doanh Phong trở về phải không? Nếu về rồi chúng ta đi làm công tác xã hội.”

"Đã trở lại," Lăng Tiêu vội nói, họ còn có ba mươi giờ xử phạt lao động nghĩa vụ trên người, "Chúng ta đi cái này đi.”

Cậu qua loa hạ lệnh cho hạm đội may mắn còn tồn tại chỉnh đốn quay về doanh, theo Doanh Phong một đường, cùng Băng Xán bọn họ, đi tới phòng hành chính.

Quản lý viên chỗ ấy đối loại tình huống này nhìn mãi thành quen, “Tự đến bảng chiêu mộ lĩnh nhiệm vụ, cổng cá nhân sẽ tự động ghi chép giờ công của các cậu."

Lăng Tiêu bọn họ lần lượt nhìn xuống, từ dọn dẹp phòng học đến thanh lý chướng ngại vật trên đường, ngay cả thanh trừ rác vũ trụ cũng có trong đó.

“Cái biểu tượng X2 chỗ này là có ý gì?"

"Đó là loại công việc độ khó cao, tính thời gian gấp đôi,” Quản lý viên liếc mắt nhìn họ một cái, "Các cậu là năm nhất? Đề nghị đừng có thử."

"Đây chẳng phải là làm đủ mười lăm giờ là được?" Lăng Tiêu chỉ vào hạng mục thanh trừ rác vũ trụ kia, “Tôi muốn làm cái này.”

“Tớ cũng muốn!" Tóc đỏ vui vẻ tán thành.

“Là đi làm việc không phải đi chơi," Quản lý viên vỗ vỗ cái bàn, "Các cậu nghĩ cho kỹ.”

“Tôi cảm thấy việc này rất tốt, tôi không muốn quét tước giảng đường ba mươi giờ,” Băng Xán hỏi Doanh Phong, "Cậu thì sao?"

"Không có ý kiến."

Bốn người thông qua thiết bị truyền tống đến trạm không gian, đây là lần đầu tiên bọn họ đến thăm vũ trụ, tuy nói là đến lao động, nhưng cũng hưng phấn hệt như du lịch.

"Đây là Thanh đạo phu (nghĩa là Phu quét đường, ở đây chỉ tên một loại phi hành khí, cũng giống như tên Ly phi sa vậy), phi hành khí chuyên dùng để thanh lý rác vũ trụ, các cậu phải chịu trách nhiệm thanh lý toàn bộ rác trong khu vực này, dù là linh kiện đường kính nhỏ nhất cũng không thể buông tha, bởi vì những thứ đó rất có thể trở thành tai hoạ ngầm."

Nhân viên công tác Trạm không gian giới thiệu cho họ một chút lưu trình thao tác, “Lúc các cậu làm việc phải chú ý tránh những vật thể chuyển động tốc độ cao, dù sao các cậu đang lái không phải phi thuyền quân dụng, tính năng an toàn rất bình thường, bị va trúng rất dễ hư.”

"Đã biết!"

Họ lái Thanh đạo phu rời khỏi trạm không gian, nhìn thấy những mảnh nhỏ hoặc là hài cốt trôi nổi trong vũ trụ,  thì dùng máy hút bụi hoặc cánh tay máy đem chúng nó thu về, hạng mục công việc này so với dọn dẹp phòng học cần dùng ít sức hơn, chỉ là cần lực tập trung rất cao mà thôi.

“Nhìn kìa, đó là cái gì?" Lăng Tiêu chỉ vào vật thể bất minh xuất hiện trên radar.

Ba người còn lại đều vây quanh, thẳng đến khi họ cách vật thể bay bất minh ngày càng gần, mới phân biệt được đó là một khoang thuyền đào sinh (đào sinh: chạy trốn để thoát chết) khẩn cấp.

Bốn người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, “Này có tính là rác cỡ lớn không?”

"Bất kể thế nào, hồi báo trước nói sau."

Lăng Tiêu hướng trạm không gian hồi báo phát hiện của họ.

"Trạm không gian không thu được tín hiệu cầu cứu nào, các cậu trước tiên có thể xem xét, bất quá phải cẩn thận."

Lăng Tiêu bay hai vòng quanh khoang thuyền đào sinh, không có bất kỳ phản ứng nào, truyền tin xin tiếp nhập cũng không được đáp lại.

"Có thể bên trong không có ai."

“Không hẳn, cũng có thể người ở bên trong không thanh tỉnh."

“Tôi đi nhìn xem, " Lăng Tiêu tỏ ý.

“Anh đi với em.” Doanh Phong không an lòng.

"Cẩn thận một chút, " Băng Xán nhắc nhở.

Hai người một trước một sau đi tới bên ngoài khoang thuyền, vũ trụ chân chính hiệu quả vẫn có chút chênh lệch với mô phỏng trong phòng huấn luyện, thân thể họ trải qua một đoạn thời gian ngắn để thích ứng, điều chỉnh trạng thái hợp với hoàn cảnh vũ trụ.

Đây là một khoang thuyền đào sinh một người phong kín, không có kính, cũng không thấy được bên trong là tình huống gì. Lăng Tiêu thử xoay van áp lực, trong lúc đó Doanh Phong cẩn thận kiểm tra xung quanh khoang, cái vật hình cầu này làm phi thường nghiêm mật, không giống cách phối trí mà thiết bị dân dụng thông thường có thể đạt tới.

—— Thế nào?

Anh bay tới bên cạnh Lăng Tiêu.

—— Chỉ có thể cường hành phá cửa.

—— Như vậy rất nguy hiểm, vẫn nên kéo về đi.

—— Lỡ như người ở bên trong gặp nguy hiểm, kéo dài thêm một giây cũng có thể trí mạng.

Doanh Phong nghĩ nghĩ, lời Lăng Tiêu nói không phải không có lý.

Anh âm thầm nắm Lồng phòng hộ hồn tinh trong tay, hướng Lăng Tiêu gật đầu.

Lăng Tiêu cường hóa lực lượng, đem van áp lực xoay mấy vòng theo chiều kim đồng hồ, cửa khoang mở ra, hai người bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Người trong khoang thuyền đào sinh đang hôn mê bất tỉnh, nhìn từ thể hình thì chỉ là một thiếu niên, cậu ấy hiển nhiên không giống Lăng Tiêu bọn họ có được năng lực tồn hoạt (sống và vận động) trong vũ trụ, thân thể đã nhanh chóng bắt đầu đông kết.

Doanh Phong nhanh tay lẹ mắt, lồng phòng hộ vốn chuẩn bị dùng để bảo hộ bọn họ, nhanh chóng bao lấy thiếu niên mờ ảo đó, Lăng Tiêu kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh, cậu suýt nữa mưu sát một thiếu niên rồi —— bất quá nơi này vì sao lại xuất hiện một thiếu niên cơ chứ?

Lúc này không đủ thời gian cho họ suy nghĩ nhiều như vậy, lồng phòng hộ thời gian có hạn, bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu ấy vào trong Thanh đạo phu.

Lăng Tiêu xoay người làm vài thủ thế, một lát sau từ thân máy Thanh đạo phu chìa ra một cánh tay máy, giống như đang thanh lý rác mà đem lồng phòng hộ lẫn thiếu niên cùng túm về.

"Nơi này sao có thể có thiếu niên?" Phản ứng của Tóc đỏ cũng kinh ngạc giống bọn Lăng Tiêu. Ở Thiên Túc, không có gì được quản lý nghiêm ngặt hơn so với thiếu niên, trước kia bọn họ muốn ra khỏi cửa trường đều rất khó, càng đừng nói là xuất hiện tại vũ trụ.

Băng Xán lật mí mắt cậu ấy lên nhìn, thật là thiếu niên, không phải người trưởng thành chưa phát dục, chuyện này thật sự là rất ly kỳ.

Bất quá hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là cứu thiếu niên thoạt nhìn sẽ gặp nguy bất cứ lúc nào này về, Băng Xán kích hoạt toàn bộ Trị liệu hồn tinh của anh, áp bàn tay đang phiếm bạch quang lần lượt lên trán và ngực cậu ấy.

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong dùng dây thừng buộc khoang thuyền đào sinh phía sau, lúc này mới vội vàng trở về, Băng Xán đã tiêu hao hết toàn bộ tinh thần lực, thần sắc không tốt tựa vào chỗ ngồi, bất quá thiếu niên thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.

"Sao lại thế này?" Lăng Tiêu vừa có thể nói chuyện liền khẩn cấp mở miệng hỏi.

“Nếu cậu hỏi là nguyên nhân cậu ấy hôn mê, thì là vì suy yếu, không ăn không uống, xem ra trước khi được chúng ta phát hiện, cậu ấy đã ở đó đợi thật lâu."

“Nếu cậu hỏi là nguyên nhân cậu ấy xuất hiện tại nơi này, vậy thì không biết rồi, chúng tôi đã báo cho trạm không gian, giờ lập tức trở về địa điểm xuất phát."

Tóc đỏ đã điều khiển Thanh đạo phu quay đầu, về đường cũ tăng tốc tiến tới.

“May là Doanh Phong phát hiện sớm, nếu không..."

Lăng Tiêu lời còn chưa nói hết, phi hành khí của bọn họ bỗng xóc mạnh một cái, người đứng miễn cưỡng đỡ lấy vách khoang mới không ngã, thiếu niên nằm trên giường thì thẳng thắn lăn luôn xuống, nặng nề va vào một bên.

Họ nhanh chóng tiến lên ôm người trở về, "Chuyện gì xảy ra?"

Mới vừa hỏi xong, lại là kịch liệt chấn động, cùng lúc đó báo động bên trong phi thuyền vang lên, thanh âm Tóc đỏ từ buồng lái truyền đến:

"Chúng ta bị công kích! Radar cùng hệ thống truyền tin đã toàn bộ mất tác dụng!”

"Cái gì?!"

Lăng Tiêu nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phòng điều khiển, "Sao lại tổn thương nghiêm trọng như vậy? Hệ thống phòng ngự khởi động chưa? Vũ khí đâu?"

"Chúng ta là máy thanh lý rác, cậu cho rằng chúng ta là chiến hạm sao?"

“Ai mà phát rồ dữ vậy ngay cả xe rác cũng không buông tha?"

Tóc đỏ trợn mắt há mồm giơ tay lên chỉ, không cần cậu nói, Lăng Tiêu cũng nhìn thấy, trước mặt họ, một vật thể khổng lồ dần dần hiện hình, tinh hạm đó quanh thân đen nhánh, góc cạnh sắc bén, gây cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

"Không tốt!" Lại là một loạt đạn laser bay tới, Lăng Tiêu đoạt lấy cần điều khiển tránh trái né phải, cuối cùng vẫn là trúng phải một viên, Thanh đạo phu năng lực phòng ngự cực yếu gần như tê liệt.

"Hệ thống động lực cũng hỏng rồi.”

“Tớ đi sửa!” Tóc đỏ chạy về phía đuôi phi cơ, Băng Xán tiếp tục trông chừng thiếu niên, Doanh Phong thì đi ra phía trước.

“Bọn họ có lẽ vì đuổi theo thứ đằng sau chúng ta mới tới.”

“Anh là nói, bọn họ vì thiếu niên kia?"

"Đúng vậy, bằng không ai lại gây chiến với một Thanh đạo phu?” Doanh Phong trầm ngâm, "Có thể kết nối được với đối phương không?”

Lăng Tiêu ở trên bàn điều khiển nhấn xuống vài cái, "Thiết bị của chúng ta phát không ra tín hiệu, trừ phi bọn họ chủ động liên hệ chúng ta."

Cậu mới vừa nói xong, màn hình đầy hoa tuyết liền sáng lên hai cái, một thanh âm hoàn toàn xa lạ truyền đến, đáng tiếc công năng hình ảnh đã hư, bọn họ không nhìn được bộ dạng người nói chuyện.

"Buông tàu cứu sinh ra, tao sẽ không động thủ với chúng mày."

"Ông muốn tìm người ở bên trong phải không?” Doanh Phong hỏi.

“Chuyện này không liên quan đến bọn mày."

"Nếu tôi cho ông biết, bên trong đã không còn ai thì sao?”

"Cái gì?" Thanh âm bên kia lập tức khẩn trương lên.

"Bởi vì người đã được chuyển đến chỗ chúng tôi.”

Thanh âm trầm mặc một lát, khi vang lên lần nữa đã ngầm mang ý tức giận.

"Mày đang nói đùa phải không?”

"Xem ra ông rất rõ ràng bên trong là người nào, nếu ông tiếp tục đối chúng tôi phát động công kích, chiếc Thanh đạo phu này rất nhanh sẽ bị thủng, đến lúc đó chúng tôi còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, nhưng người ông muốn tìm có thể sống đến khi ông tới cứu cậu ấy không, thì không chắc.”

Lăng Tiêu một mực lẳng lặng nghe Doanh Phong cùng người kia đàm phán, lúc này đột nhiên nâng tay tắt đi microphone.

“Anh có nghĩ tới hắn cũng có thể đem tất cả chúng ta cùng với Thanh đạo phu trảo vào không.”

"Hắn sẽ không hi vọng chúng ta đi vào bên trong khoang thuyền của hắn, huống chi gặp nguy hiểm chúng ta có thể uy hiếp con tin, người này đối với hắn rất trọng yếu, hắn không dám cược."

Nói xong anh quay đầu cao giọng hỏi Tóc đỏ, “Bên cậu tiến độ thế nào?"

"Tiếp tục kéo dài một chút! Sắp xong rồi!”

“Dù hệ thống động lực đã khôi phục, anh cũng vô pháp thoát khỏi công kích của đối phương."

"Thử xem xem."

"Mày muốn thế nào?" Người kia rốt cục nói.

Doanh Phong một lần nữa mở microphone, "Chúng tôi có thể trả cậu ấy về vị trí ban đầu, nhưng ông cũng phải hứa thả nhóm chúng tôi đi.”

Bên kia hừ lạnh một tiếng, "Tao làm sao biết trong khoang thuyền phong kín có người hay không?"

“Chúng tôi dù chạy thoát thân ngay từ bây giờ, lấy tốc độ của ông, còn sợ đuổi không kịp chúng tôi sao?"

Chủ nhân thanh âm trầm tư một chốc, sau đó tiếp nhận đề nghị này, "Bọn mày có năm phút."

Tóc đỏ ở phía sau liều mạng làm dấu.

"Mười phút, chúng tôi đổi vị trí cậu ấy cần có thời gian, ông cũng không hi vọng trong chuyện này xuất hiện sơ xuất gì đi?"

"Mười phút thì mười phút, tao sẽ ở đây giám sát nhất cử nhất động của tụi mày, đừng làm gì mờ ám.”

Doanh Phong tắt đi thông tấn, thấy Lăng Tiêu đang vùi đầu vào cổng cá nhân của cậu.

"Vô ích, đối phương sử dụng từ trường quấy nhiễu."

“Vậy làm sao bây giờ?"

Doanh Phong bình tĩnh nói, "Tự nhiên là làm theo lời hắn.”

Bình luận

Truyện đang đọc