KHẾ TỬ

Phi thuyền đáp xuống sân bay rộng lớn, cửa khoang từ từ mở ra, Lăng Tiêu ôm cái chai vững vàng bước xuống, Tiểu Hôi đi sau hai bước cứ nhắm mắt mà theo sát.

Một lần nữa bước trên đất đai Thiên Túc, chỉ có Tiểu Hôi mới nghe được Lăng Tiêu cúi đầu lặng lẽ nói với linh hồn trong lòng.

"Doanh Phong, chúng ta về đến nhà rồi."

Hai bên đồng loạt đứng đầy người, đầu tiên là quân nhân, sau đó là các loại nhân viên công vụ, cuối cùng là đông đảo quần chúng. Lăng Tiêu theo con đường nhỏ hẹp mà đoàn người tạo ra một đường đi qua, mang theo anh hùng của cậu, trở lại mảnh đất thuộc về họ.

Phục Nghiêu ở cuối đường chờ cậu.

"Nhiệm vụ của các cậu đã hoàn thành rất xuất sắc."

“May là không làm nhục sứ mệnh."

Lăng Tiêu mở nắp chai, linh hồn Doanh Phong từ bên trong tràn ra, nhưng không bay đi, mà dừng lại bên người Lăng Tiêu, thật lâu không chịu rời.

"Được rồi, em xử lý vài chuyện xong liền đi tìm anh,” Lăng Tiêu tượng trưng sờ sờ đầu anh, "Ngoan."

Linh hồn Doanh Phong bấy giờ mới bay về hướng Tịnh hóa trì, Hoắc Lạc lúc này cũng đem theo những người mang về từ Hỏa Túc dẫn lại.

“Chúng tôi vẫn đã tới chậm một bước, Trục Nguyệt cải tạo Thái Nhĩ, bất quá có vẻ như không thành công, hắn hiện tại đã biến thành thế này đây.”

Đồng tử đỏ thẫm của Thái Nhĩ không hề thay đổi, nhưng tình cảm nhân loại đã hoàn toàn tiêu vong trong mắt, tựa hồ đã trở thành một cô tinh theo nghĩa nào đó.

Thái Nhượng ở một bên gắt gao nắm chặt góc áo anh mình, “Chúng tôi đã tiêu hủy toàn bộ số hiệu, sau này không còn ai có thể chế tạo Cô Tinh. Người Hỏa Túc sợ lịch sử Thiên Túc sẽ tái diễn ở Hỏa Túc, không cho phép một quái vật như anh tôi ở lại đó, tôi chỉ có thể dẫn anh ấy tới đây.”

Y thử thăm dò hỏi, "Xin hỏi chúng tôi có thể lưu lại không?”

Phục Nghiêu đầu tiên nhìn người anh diện vô biểu tình, lại nhìn nhìn người em vẻ mặt thấp thỏm, cùng với những hậu duệ của người Thiên Túc cổ cùng người Hỏa Túc kết hợp diện mạo khác nhau phía sau y, gật đầu cho phép.

“Đây vốn là nhà của các cậu,” hắn nói, "Hoan nghênh trở về."

Giám đốc viện bảo tàng cũng tới, Lăng Tiêu trịnh trọng đem chủy thủ của Băng Xán và Tóc đỏ cùng với Tư niệm thạch giao cho ông.

"Nghe nói chủy thủ của tôi và Doanh Phong đã ở bảo tàng?"

“Đúng vậy.”

"Có thể đặt mấy thứ này cùng chỗ với của chúng tôi không?”

"Đương nhiên."

Lăng Tiêu nhiệm vụ đã xong, thật dài thở phào một hơi, "Đáng tiếc Vũ Tập cùng Sương Phong không thể lưu gì lại.”

“Chúng ta tạc tượng họ, những anh hùng vì dân sẽ vĩnh viễn được khắc ghi.”

Lăng Tiêu theo Phục Nghiêu một đường hướng về phía cây linh hồn.

“Linh hồn thu về từ Hỏa Túc thế nào?”

"Đã một lần nữa cải tạo và bồi dưỡng, mười mấy năm nữa, liền thức tỉnh trở thành người giống với chúng ta.”

“Một lần có thêm nhiều thiếu niên như vậy, ngay cả Bích Không cũng phải mở rộng chiêu sinh rồi.”

“Mấy chuyện này để lại cho Đạp Vân đau đầu đi."

"Thầy hiệu trưởng quay về Bích Không sao?"

“Cùng với Phi Cảnh, bất quá bọn họ yêu cầu hàng năm phải có ít nhất hai tháng nghỉ để du lịch.”

Lăng Tiêu bật cười, "Quả thật rất hợp với phong cách Phi Cảnh."

Họ đi đến dưới tàng cây, cây linh hồn đã được trồng lần nữa, không biết có phải do thủy thổ ở hậu viện giáo đường trước kia không đúng hay không, cây con được trồng xuống lần nữa lại lớn lên rất nhanh, trong vòng một đêm lớn thành đại thụ một người phải dùng cả một vòng tay mới ôm hết.

"Quả thực cách biệt một trời với trước khi tôi đi a,” Lăng Tiêu có chút nghi vấn, "Đây thật là cùng một cây sao?"

“Chính là cái cây lớn lên từ hạt đào của cậu đó.”

Lăng Tiêu có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên để che giấu, bỗng vui sướng phát hiện.

"Mau nhìn! Đằng kia!"

Phục Nghiêu cũng nhìn theo, trong đám cành dày đặc, một vầng sáng nhỏ lam sắc không hề thu hút đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Là linh hồn sao?" Lăng Tiêu kích động hỏi, "Đúng không đúng không?”

“Thoạt nhìn thì đúng vậy.” Phục Nghiêu cũng kìm lòng không được lộ ra tươi cười.

“Có linh hồn mới đang sinh trưởng, thật tốt a..."

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó sinh trưởng hi vọng của tinh cầu này, chỉ cần hi vọng còn, lòng tin của họ sẽ đời đời truyền thừa.

"Phục Nghiêu, người này có chuyện muốn nói với anh.”

Hai người xoay người, thấy Niếp Vân áp giải Trục Nguyệt đi tới, bên cạnh còn đi theo Chẩm Hạc giả.

Trục Nguyệt đối Lăng Tiêu hận ý chưa giảm, nhưng trong mắt lại nhiều thêm một phần bình thản nhìn thấu tất cả.

“Cậu còn có lời gì muốn nói?" Phục Nghiêu hỏi y.

Trục Nguyệt cũng chẳng thèm nhìn vật sáng giữa những nhành cây, "Trước khi chết tôi có một điều muốn thỉnh cầu."

"Thỉnh cầu gì?"

“Tôi không muốn trọng sinh trên phiến đại lục này, cho tôi một cái vĩnh cửu đi."

“Được,” Phục Nghiêu lưu loát đáp ứng,  "Xin mời."

"Không cần phiền toái," Trục Nguyệt cự tuyệt đến yểm đường, "Tôi muốn rời đi tại một nơi ánh mặt trời có thể chiếu rọi đến."

Phục Nghiêu cũng đồng ý, quay đầu đối Niếp Vân hạ lệnh, "Tắt đèn."

Niếp Vân nói hai câu vào cổng cá nhân, hải đăng phương xa dần dần tắt, lập tức có người tiến lên, đem chất lỏng tượng trưng cho tử vong tiêm vào cổ y.

Trục Nguyệt nhìn xung quanh một lần cuối cùng mảnh đất y từng sống, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Chẩm Hạc được y tạo ra.

Chẩm Hạc không tình cảm nhân loại, thờ ơ nhìn người từng là chủ nhân của mình bị xử tử.

Trục Nguyệt dùng sức lực cuối cùng giơ tay, sờ lên gương mặt mà y quen thuộc, nhưng trên gương mặt đó, sẽ không xuất hiện biểu tình mà y quen thuộc.

“Em sắp phải hồn phi phách tán, anh cũng không có dù chỉ một chút khổ sở sao?”

Chẩm Hạc hờ hững nhìn chăm chú vào y, mày cũng không nhăn một chút.

Trục Nguyệt thất vọng buông tay xuống, linh hồn y vỡ tan ly tán, vĩnh viễn rời khỏi thế giới khiến y không chút quyến luyến này.

Đèn hải đăng lại lần nữa phát sáng, chiếu rọi lên vùng đất này, soi sáng con đường chuyển thế cho con dân chân chính của nó.

Lăng Tiêu còn hai chuyện không yên lòng cuối cùng, "Tóc đỏ cùng Băng Xán là vì Bộ đội duy trì hòa bình mới hy sinh."

"Yên tâm đi," Phục Nghiêu hướng cậu cam đoan, "Tôi sẽ lấy lại công bằng cho họ.”

Cậu lại đổi sang chuyện khác, "Còn có Tiểu Hôi..."

“Tôi bao,” Hoắc Lạc vỗ ngực, "Tôi bảo đảm cậu ấy trong vòng một tháng thi đậu tiếng Lang Túc cấp bốn.”

Tiểu Hôi nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Tiêu, muốn níu kéo rồi lại cái gì cũng chưa nói.

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tiêu cũng không còn tâm nguyện gì khác, cậu thật dài duỗi lưng một cái.

“Tôi cũng nên xuất phát."

Trong yểm đường, Dục Tuyền theo lệ hỏi cậu.

“Cậu thật sự quyết định làm vậy sao?”

Lăng Tiêu hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Tôi biết ngay kiếp này của mình khẳng định cũng phải chịu hai mũi mà.”

Cậu lại nghĩ nghĩ, “Tôi lúc này hiểu vô cùng rõ tâm tình Lăng Tinh trước khi đi đã ủy thác, Cô Tinh vẫn lạc, tam thế lương bạc, đây mới là đời đầu, tôi làm sao yên tâm được Doanh Phong sau này.”

"Lăng Tinh nói chỉ có chúng tôi mới chịu được anh ấy, tôi cảm thấy cũng đúng, tính cách anh ấy hỏng bét như thế, tôi cũng không thể không biết thẹn mà để ảnh đi gây họa cho người khác."

“Doanh Phong như thế, vẫn nên để chính mình giữ đi."

Chất lỏng lạnh như băng được tiêm vào thân thể cậu.

“Đời này còn tiếc nuối gì không?”

Sương trắng ập xuống trước mắt Lăng Tiêu, thanh âm như từ một thế giới xa xôi nào truyền đến.

Tiếc nuối a...

Cậu nhắm mắt lại, chuyện trải qua cả đời như bảng đèn điện tử đang chạy ngược trước mắt.

Hành trình Hỏa Túc ly biệt, phiêu bạt trong bốn nghìn năm thời gian, ngọt ngào ngắn ngủi ở Ngự Thiên, Bích Không đối địch lẫn nhau…

Nếu như phải nói còn gì tiếc nuối…

Hình ảnh đã chuyển tới Bích Không, trên sân thượng đó, Lăng Tiêu thuở niên ấu từ trên đài cao nhảy xuống, vừa lúc rơi xuống trước mặt Doanh Phong cũng đồng dạng tuổi nhỏ.

“Giờ có người chủ động dâng lên máu trong tim, cậu cũng không nhận, cậu rốt cuộc muốn tìm dạng người thế nào chứ?”

Từ trước đến nay đối Lăng Tiêu không thèm để ý, Doanh Phong thật hiếm thấy cong khóe miệng lên ác liệt.

“Không biết, nếu cậu chủ động dâng lên máu trong tim, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc một chút.”

Người khiến cho mình chớm yêu rồi lại không tự biết đó, lộ ra nét ngây ngô trên mặt.

Ý niệm của Lăng Tiêu nhẹ nhàng trôi qua, một lần cuối cùng thâm tình ngưng vọng vào anh.

Em nguyện ý.

Doanh Phong ngẩn ra, "Cậu khóc cái gì?"

Thiếu niên Lăng Tiêu máy móc sờ sờ mặt mình, thế nhưng thực sự có xúc cảm ẩm ướt, cậu lăng lăng nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay mình, càng ngày càng nhiều nước mắt không chịu khống chế tràn mi.

Cậu chạy trối chết, không lưu ý đến Doanh Phong đằng sau bất giác nâng tay, chỉ có ý niệm của Lăng Tiêu đem một màn này thu hết vào mắt, nếu chính mình lúc trước không hốt hoảng rời đi, phải chăng hai người bọn họ có thể nhận rõ tâm ý của nhau sớm hơn?

Cậu sát lại, mê luyến cọ xát môi lên ngón tay đối phương.

Doanh Phong giật mình ngây ngẩn nhìn tay mình, phảng phất có ảo giác như vừa được hôn.

Không còn gì tiếc nuối, Lăng Tiêu quay đầu, hướng về nơi mình nên tới, một chút cũng không vướng bận mà rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc