KHẾ TỬ

Di nhĩ: Đầy cả tai:D

“Xùy…” Dưới đài ta thán một mảnh, mọi người ào ào lấy trứng ném tới cậu ta, Lăng Tiêu cười đến gập người, không chỉ ném của mình, còn lấy luôn quả của Doanh Phong ném lên.

Tóc đỏ hứng chịu thế công của trứng thối vẫn chưa nhụt chí, ở trên sân khấu nắm chặt nắm tay hô to khẩu hiệu, "Linh hồn vĩnh tồn, sinh mệnh ngắn ngủi, ân ái, phải giành giật từng phút từng giây mà thể hiện! Đời này của bạn chỉ có một lần, nửa kia của bạn chỉ có một người…”

“Anh không ném sao?” Lăng Tiêu ôm bụng hỏi Thương Dương.

“Tôi cảm thấy cậu ấy nói rất hay a,” Thương Dương do dự nhìn hai thứ trong tay, “Tôi đang nghĩ có nên ném một bông hoa cho cậu ấy không.”

"Chờ một chút!" Trên đài đột nhiên rống to một tiếng, làm hai người giật nảy mình, "Tui thấy trên đài có một bông hoa! Một bông hoa tươi!”

Tóc đỏ kích động nhặt từ dưới sàn lên, "Đây là của tiểu thiên sứ nào ném giơ tay lên cho tui thấy mặt có được không?”

Băng Xán đứng bên dưới thoải mái giơ tay, Tóc đỏ làm ra một bộ dạng hạnh phúc đến sắp té xỉu, “Biết ngay tiểu thiên sứ đó là anh, hãy để em lấy thân báo đáp mà cảm tạ anh đi.”

Cậu ta ném microphone cho người chủ trì, mang một thân lòng trắng trứng lòng đỏ trứng tiêu sái nhảy xuống sân khấu, ngay trước mặt những thiếu niên cao tuổi, cho khế chủ của mình một cái ôm hôn nhiệt tình, nhiệt độ bên sân khấu này nhất thời tăng lên đỉnh điểm.

Người chủ trì mồ hôi đầm đìa nói tiếp, “Câu trả lời vừa rồi của vị đồng học này rõ ràng cho thấy thất bại, vị tuyển thủ dũng cảm kế tiếp ở nơi nào?"

"Tới phiên anh tới phiên anh, " Tóc đỏ đẩy Vũ Tập, "Đã nói mỗi người một lần."

Lăng Tiêu:??

Nói hồi nào?

Vũ Tập bị cậu ta đẩy lên sân khấu, đề rút thăm ngẫu nhiên không khác Tóc đỏ cho lắm.

—— Đề cho người trưởng thành: Sự kiện khiến cho bạn áy náy nhất từ khi ký khế ước tới nay là gì?

Câu hỏi này trái lại rất thích hợp với Vũ Tập, quả nhiên Vũ Tập nghĩ một chút, đưa ra đáp án không khác dự đoán của Lăng Tiêu lắm.

“Việc áy náy nhất… Đại khái là trong thời gian kỳ rối loạn không bồi tiếp ở bên cạnh cậu ấy đi. Khi cậu ấy cần có tôi nhất, lại để cậu ấy một mình vượt qua, còn hại cậu ấy vì thế lưu lại di chứng trọn đời," Vũ Tập tạm dừng chốc lát, "Tôi không phải một khế chủ đủ tư cách."

Người chủ trì nói tiếp, "Ở kỳ rối loạn để cho khế tử một mình vượt qua, đáng sợ cỡ nào a, thiếu niên chúng ta căn bản không cần lo đến kỳ rối loạn, tự do tự tại, không có trói buộc, các bạn nói có đúng không?"

"Đúng!" Thiếu niên dưới đài tề thanh đáp lại.

Sương Phong khẽ chống tay, nhảy lên sân khấu, người chủ trì không dự đoán được sẽ có người đột nhiên lên đài, nhất thời trở tay không kịp, bị đối phương đoạt đi microphone trong tay.

Ngay cả bọn Lăng Tiêu cũng bất ngờ, cái tên bị họ gọi sau lưng là Thần ngủ, thế mà cũng có một ngày tích cực chủ động như vậy.

“Tôi muốn đính chính một chút,” cậu giơ microphone lên ngay cả câu tự giới thiệu đều không có, lập tức nói, "Sau nghi thức trưởng thành trốn tránh không phải anh ấy, là tôi, anh ấy không giống như ảnh nói không bồi tiếp ở bên cạnh tôi, mà là tôi không muốn nhận sự thương hại của người khác.”

“Chúng tôi đều muốn trốn tránh chuyện đã phát sinh, hành vi của chúng tôi về bản chất là như nhau, chỉ là kết quả tôi bị thương tổn nhiều hơn, cho nên thoạt nhìn giống một người bị hại hơn. Kỳ thật chúng tôi ai cũng đều là người bị hại, ai cũng là kẻ hại người, chúng tôi hại người cũng chính là hại mình.”

“Tôi đã bị tổn thương tinh thần vĩnh viễn, anh ấy cũng phải luôn sống trong áy náy, bệnh trạng của khế tử có thể dùng dụng cụ phán đoán, nhưng khúc mắc của khế chủ chỉ có chính họ là rõ ràng. Vì tổn thương có thể thấy được này, tôi nhận lấy tự trách, thoái nhượng, và che chở của một người khác, chúng tôi vốn không cần có trách nhiệm gì với tính mạng đối phương, nếu anh ấy ở cùng người mình thích, có lẽ cũng không cần giống như bây giờ tiểu tâm dực dực, vô cùng áy náy.”

"Cho nên có một câu tôi muốn nói lâu rồi,” cậu xoay người nói với Vũ Tập, “Đây không phải lỗi của anh, anh không có gì phải áy náy."

Vũ Tập đồng dạng cầm chặt micro, thật lâu sau nói không nên lời, dưới đài cũng lặng im cả một lúc, rốt cục có người kịp phản ứng, "Đây là đang diễn ân ái mà, dẹp đi!”

Quả thực giống như mở van, trong nhất thời trứng bay lên đài không đếm nổi, nhóm thiếu niên dùng phương thức này biểu đạt hâm mộ của họ, Sương Phong dùng thân mình ngăn lại, đem Vũ Tập che ở phía sau, người phía dưới nhất thời ném càng hăng say.

Dù rất chật vật, nhưng khi hai người tay cầm tay đi xuống đài thì tiếng vỗ tay vẫn lớn hơn chê bai.

"Quá tuyệt vời!" Tóc đỏ trêu ghẹo nói, "Cuối kỳ các cậu nhất định có thể đảo ngược tình thế vượt qua Lăng Tiêu bọn họ."

"Này!" Lăng Tiêu không phục.

Sương Phong mới vừa tinh thần một chút, lập tức hồi phục bộ dáng cũ, "Buồn ngủ quá, tôi muốn về ngủ."

"Hoạt động còn chưa chấm dứt mà.”

"Không tham gia, " hai người đã đi xa mấy thước có hơn, Sương Phong còn lười biếng quơ quơ bàn tay đang rảnh rỗi.

Liên tiếp hai lần đáp án không vừa ý, người xung quanh đã bắt đầu nóng nảy rồi, thấy tình thế không ổn, Lăng Tiêu vội vàng kéo Thương Dương chuồn đi.

Bọn họ một đường ăn xong rồi chơi, không quá bao lâu, lại gặp một nhóm rút thăm trúng thưởng lưu động, Lăng Tiêu giục Thương Dương rút một lá.

“Ôi, tôi cũng có thể sao?" Thương Dương không yên hỏi.

"Đương nhiên." Trò này không cần lên sân khấu, không cần phải lo lắng sẽ có người chú ý tới.

"Vậy được rồi," Thương Dương thật cẩn thận rút một thẻ, Lăng Tiêu đến gần xem, chỉ thấy trên đó viết: Đọc to nội dung trên thẻ ba lần, nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.

“Đọc đi,” Lăng Tiêu cổ vũ cậu.

“Tôi…” Thương Dương nói lắp, “Tôi muốn yêu đương.”

"Thanh âm quá nhỏ," nhân viên rút thưởng cười lắc đầu.

“Tôi muốn yêu đương.” Cậu đề cao thanh âm một chút.

"Một lần cuối cùng."

“Tôi muốn yêu đương!” Thương Dương lớn tiếng kêu.

Một câu này chung quanh không ít người nghe được, nhất thời có người ồn ào huýt gió, còn có thiếu niên hướng cậu liếc mắt đưa tình, mặt Thương Dương dưới mặt nạ, mơ hồ có thể thấy ửng đỏ lên.

“Chúc bạn nguyện vọng trở thành sự thật," nhân viên rút thưởng đưa quà tặng cho cậu, là một quầng sáng của tiểu thiên sứ có thể lơ lửng trên đầu.

"Gặp được người hữu duyên, nó sẽ sáng lên nha."

"Cám ơn," Thương Dương đem nó đội lên đầu, nhất thời biến thân thành tiểu thiên sứ.

Quầng sáng này thật là thú vị, rõ ràng không có gì chống đỡ, nhưng có thể lơ lửng di động quanh người mang.

Lăng Tiêu thấy thích, cũng muốn một cái, liền xúi Doanh Phong tham gia.

“Người trưởng thành rút bên này nha."

Nhân viên rút thưởng xấu xa đem thùng rút thưởng hình đa diện lật mặt qua.

Doanh Phong đưa tay rút ra một thẻ, nội dung khắc ở mặt sau thẻ, sau khi Doanh Phong nhìn xong cái gì cũng không nói, yên lặng đem tấm thẻ bỏ vào túi.

“Rút trúng cái gì? Cho em coi với.”

Lăng Tiêu muốn thò tay vào lấy, Doanh Phong lại không cho cậu như nguyện, ngay cả Thương Dương cũng vẻ mặt tò mò nhìn sang.

"Làm không được thì sao?” Doanh Phong hỏi rất trực tiếp.

"Đương nhiên là bị phạt."

“Phạt thế nào?”

“Người trưởng thành phải uống một ly rượu to ~ nga!”

Nhân viên rút thưởng nháy mắt ra dấu, lập tức có người bưng ly đưa tới, cô ấy cũng thật không khoa trương khi nói chữ ‘to’.

“Oa, một ly bự như vậy,” Lăng Tiêu nhìn đã thấy muốn say, “Anh không phải thật sự muốn uống đó chứ?”

Doanh Phong quyết đoán nâng ly lên.

“Nè nè,” Lăng Tiêu vội gọi, “Anh rốt cuộc rút trúng cái gì a? Có cái gì còn khó hơn uống rượu nữa sao?”

Doanh Phong giống như không nghe thấy, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, thậm chí hấp dẫn không ít người vây xem.

Lòng hiếu kỳ suýt hại chết hầu nhi mất rồi, đáng tiếc mặc cho Lăng Tiêu uy bức lợi dụ thế nào, đối phương cũng không chịu nói, cũng chẳng cho cậu xem nội dung trên thẻ.

"A," Thương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, quầng ánh sáng trên đầu cậu thật sự sáng lên, vừa nhìn qua bên cạnh, cô gái nhỏ trên đầu cũng đội quầng sáng kia đang ngóng qua bên này.

Âm nhạc đúng lúc vang lên, vũ hội là tiết mục truyền thống trong lễ thiếu niên ở Ngự Thiên, bất kể là thiếu niên hay đã trưởng thành, đều nắm tay bạn của mình bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ.

Băng Xán cùng Tóc đỏ đã sớm vào sân nhảy, Lăng Tiêu giật dây Thương Dương, "Đi thôi, chủ động một chút."

"Thật sự không thành vấn đề sao?"

“Có tụi tui ở đây."

Thương Dương cố lấy dũng khí, đi đến bên cạnh cô bé kia, đáng tiếc cậu không hiểu lễ nghi giao tiếp xã hội gì cả, cuối cùng vẫn là con gái chủ động vươn tay ra với cậu.

Bọn Lăng Tiêu đứng cách một khoảng an toàn không quấy rầy họ, quân nhân Nguyên soái phái tới ở một hướng khác, cũng giả tạo thành một đôi bạn nhảy, thời khắc chú ý đến bên này.

Lăng Tiêu ôm lấy cổ Doanh Phong, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, vấn đề vừa rồi vẫn còn giày vò lòng hiếu kỳ của cậu.

“Trên thẻ của anh rốt cuộc viết cái gì a?"

Nếu thêm một lần ‘Anh hình như…” nữa, cậu nhất định sẽ điên.

Ai ngờ lần này Doanh Phong phi thường thẳng thắn đưa thẻ cho cậu xem, vậy vừa rồi không cho cậu biết là vì… Không phù  hợp với thiếu niên?

Lăng Tiêu nhận lấy đọc, chỉ thấy trên đó viết: sử dụng Phóng thích với khế tử của bạn một lần.

Hai chữ này cứ có cảm giác đã gặp ở đâu đó, Lăng Tiêu cẩn thận hồi tưởng, trên bản ghi chép của Doanh Phong lúc trước, 99 điều tình lữ phải làm, hình như có một cái như vậy.

Chính là cậu không rõ, "Phóng thích là cái gì?"

"Em muốn biết?"

Hai người cách nhau rất gần, vì khác biệt chiều cao, ánh mắt Doanh Phong buông rơi trên mặt Lăng Tiêu, hàng mi nửa che đôi mắt đen kịt, mơ hồ lộ ra hương vị nào đó không thể nói rõ. Đèn sân khấu lúc sáng lúc tối xóa đi góc cạnh trên đường nét, ngay cả băng lãnh cũng bị hòa tan, Doanh Phong như vậy khiến Lăng Tiêu có chút xuất thần, không tự giác liền thuận theo lời anh đáp:

"Muốn..."

Doanh Phong nhìn lướt một lần xung quanh, xác nhận không có ai đặt lực chú ý trên người họ, quay đầu chậm rãi dán sát lại, khi khoảng cách giữa họ chỉ còn một centimet, Lăng Tiêu ngửi được hương rượu thản nhiên từ trên người anh truyền đến.

Rõ ràng người uống rượu không phải cậu, thế nhưng cậu lại cảm thấy nhẹ say.

Hơi thở Doanh Phong phả bên tai Lăng Tiêu, nơi đó lập tức đỏ hồng, thoạt nhìn ngon miệng mê người. Như thể đang nhấm nháp mỹ vị nào đó, Doanh Phong nhẹ nhàng cắn cái tai trước mắt, răng nhọn tinh tế ma sát trên bề mặt, thói quen nhỏ khi anh cao trào, từng chút đem Lăng Tiêu dẫn vào tình cảnh nào đó.

"Ngô..." Lăng Tiêu kịp thời ngăn tiếng rên suýt nữa buột ra, ngay sau đó hình ảnh trước mắt chợt thay đổi, ngày đêm luân chuyển thật nhanh, trời trong vạn dặm cùng ánh sao lấp lánh luân phiên diễu qua, cậu nhắm mắt lại, trắng đen thay phiên tiếp quản võng mạc, càng lúc càng nhanh, cuối cùng liền mạch thành một dải.

Cảm giác tê dại khó nói lên lời từ đỉnh đầu đổ xuống, lướt qua mi tâm, thuật theo hàm dưới, đến ngực, cuối cùng kéo dài đến tứ chi bách hài, những nơi nó đến như có lông vũ khẽ quét qua, như có kiến bò, thẳng đến khi loại run rẩy này thổi quét toàn thân, thân thể Lăng Tiêu cũng bắt đầu hơi hơi phát run.

Toàn bộ cảm giác rốt cục ngưng tụ vào một điểm, ngủ say thức tỉnh, ngủ đông ngưỡng vọng, không có bất cứ tiếp xúc nào, dục vọng dâng lên, đại não nhất thời trống rỗng.

Cậu chậm rãi siết chặt cánh tay đang ôm Doanh Phong, mũi chân đã trở thành điểm tựa duy nhất, vì huyết khí dâng tràn, cậu không thể không vùi đầu vào hõm vai Doanh Phong, tránh cho bộ dạng này bị người khác nhìn thấy. Doanh Phong xuôi theo xương tai từ dưới lên trên nhẹ nhàng gặm cắn, tinh tế nghiền mài, đôi môi Lăng Tiêu cắn chặt bắt đầu phát run, giữa tiếng nhạc ngẫu nhiên tràn ra âm thanh rên rỉ, dù trong lòng hiểu rõ cậu vẫn thấy thẹn đến vô cùng xấu hổ.

Loại cảm giác đó còn chưa đình chỉ, từng đợt tiếp sau từng đợt, đợt sau hơn hẳn đợt trước, như sóng biển tầng tầng cuộn trào, như triều tịch vĩnh không ngừng nghỉ, Lăng Tiêu trôi nổi trong đó, thăng trầm không tự chủ được. Cảm giác rung động phấn chấn từ nơi nào đó khuếch tán, chạm đến ranh giới thì dội ngược, khoái cảm chồng chất, đến khi tế bào toàn thân đều tham dự vào trận cuồng hoan này.

Doanh Phong buông tai cậu ra, dán vào đó nói nhỏ, "Thở."

Âm tiết đó như có sinh mệnh, nhảy nhót trong tai cậu, từ đó nhắc nhở, Lăng Tiêu phát hiện chính mình đã nín thở hồi lâu, cơ hồ sắp ngất vì ngạt, cậu thiếu chút đã biến mình thành người đầu tiên tự ngạt chết mình.

"Đủ... rồi a..." Lăng Tiêu đứt quãng ngâm lên, ngay cả cậu cũng không tin tưởng thanh âm yếu ớt như vậy có thể xuyên thấu vũ hội âm nhạc khiến Doanh Phong bắt giữ.

Doanh Phong như cậu mong muốn thu hồi lực lượng, Lăng Tiêu lập tức thoát lực, hai chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ thân thể, tay Doanh Phong vòng quanh thắt lưng cậu âm thầm tăng lực, toàn bộ sức nặng Lăng Tiêu nửa treo nửa tựa trên người đối phương, đầu đặt ở hàm dưới của anh, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Cũng may lúc này đang phát ca khúc trữ tình, cử chỉ quá mức thân mật của họ không khiến cho người bên ngoài hoài nghi, Lăng Tiêu thấy vô cùng may mắn vừa rồi Doanh Phong không nghe theo lời trên thẻ, cái đề rách này rốt cuộc là ai ra.

Thương Dương lướt qua sát bên họ, cậu đã hoàn toàn dung nhập vào hoạt động này, ngượng ngùng lúc trước đều đã buông thả, lúc lướt ngang còn hướng Lăng Tiêu cao hứng cười, Lăng Tiêu co giật cơ miệng đáp lễ, có trời mới biết cậu ngay cả loại động tác mức độ này đều phải cật lực mới hoàn thành.

Quay đầu lại, mới phát hiện bả vai cùng cổ áo Doanh Phong đều có vết tích ẩm ướt của chính mình, về phần trên người mình, không cần nhìn cũng biết rối tinh rối mù.

Thời gian tiếp theo của vũ hội Lăng Tiêu cơ hồ là dán trên người Doanh Phong mà qua, Thương Dương cùng bạn nhảy của cậu chơi thực tận hứng, Lăng Tiêu cũng không tiện giục cậu rời đi.

Party rốt cục tới hồi kết, Thương Dương lúc này mới lưu luyến cùng đối phương cáo biệt.

“Cô ấy tên là Giác Âm, tôi muốn cùng cô ấy làm bạn,” Thương Dương hơi xấu hổ theo sát Lăng Tiêu nói.

"Đương nhiên có thể nha, vì cái gì không được?"

“Tôi không có cổng cá nhân, nên đưa phương thức liên lạc của giáo chủ đại nhân cho cô ấy.”

Lăng Tiêu:...

Hi vọng giáo chủ đại nhân sẽ không để ý!

"Mặt của cậu có chút đỏ, là tại nóng quá sao?” Thương Dương thân thiết hỏi.

"Ách, phải a, ha ha, khiêu vũ thôi, " Lăng Tiêu xấu hổ cười cười.

"Cám ơn cậu hôm nay mang tôi ra ngoài, đây là ngày vui vẻ nhất của tôi từ sau khi tỉnh dậy.”

Lăng Tiêu tâm tình phức tạp, "Sau này có cơ hội mang anh ra ngoài chơi nữa.”

"Cám ơn," Thương Dương hâm mộ nhìn hai người cậu, "Tình cảm của các cậu thật tốt, thực hi vọng một ngày kia tôi cũng có thể giống các cậu.”

Thương Dương vừa đi, Lăng Tiêu liền hư thoát dựa lên người Doanh Phong, cả người mềm yếu vô lực.

"Không cần thiết hao tổn tinh thần lực."

Lăng Tiêu:??

"Cái gì không cần thiết hao tổn tinh thần lực?"

“Năng lực mới.”

Lăng Tiêu:...

Sẽ chết người đó có được không?!

Doanh Phong cho là cậu không hiểu, còn nghiêm trang giải thích tiếp, "Muốn liên tục bao lâu cũng có thể."

“Anh thử làm liên tục ba phút cho em coi coi!” Cam đoan anh chưa tới một phút đã tinh tẫn nhân vong mà chết!

"Người ở đây nhiều lắm."

“Hả?”

"Trở về thử lại."

“… Anh hiểu lầm rồi em không phải ý đó!”

Doanh Phong kéo cậu đi vài bước, sau đó dứt khoát vác cậu lên vai.

Cái gì cảm tình tốt đều là gạt người, tần số đối thoại cũng bất đồng làm sao mà yêu đương, quan trọng nhất là...

“Em thật sự không có ý đó! Anh mau thả em xuống a! Này!”

Bình luận

Truyện đang đọc