KHẾ TỬ

*Phục Đoạn: Theo (Tập hợp những từ ngữ Phật học thường gặp), Phục là Chế phục, Đoạn là đoạn trừ; chế phục phiền não khiến nó nhất thời không sinh, gọi là Phục; đoạn trừ mầm móng phiền não khiến nó vĩnh viễn bất sinh, gọi là Đoạn.

Doanh Phong có thói quen thức dậy rất đúng giờ, nhưng anh vừa ngồi dậy, liền nhớ ra bên người còn có thêm một khế tử đang kỳ nguy hiểm chỉ có dựa vào mình mới có thể duy trì giấc ngủ, quả nhiên khi anh quay đầu lại, người trên giường đã xoa xoa mắt tỉnh dậy, trên mặt nơi nơi đều viết ‘không ngủ đủ giấc’.

Anh nhớ trên sách nói, khế tử ở thời kì đặc thù cần lượng giấc ngủ bằng 1.5 lần bình thường, ngủ không đủ là nguyên nhân lớn nhất làm cho tinh thần tổn thương, nhưng cái việc khế chủ không ở bên cạnh liền không thể đi vào giấc ngủ này, cùng kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của anh ngày thường phát sinh xung đột, nướt bọt thôi miên cố nhiên dùng tốt, thế nhưng thời gian hiệu lực lại quá ngắn.

Doanh Phong còn đang nghiêm túc lo lắng làm sao giải quyết mâu thuẫn này, Lăng Tiêu lại giống như chẳng có chuyện gì, từ trên giường nhảy xuống nhanh chóng chiếm phòng tắm trước, đến khi ra lại, đã tinh thần phấn chấn, cùng lúc mới tỉnh lại tựa như hai người.

Chứng kiến bộ dạng cậu ấy tinh lực dồi dào như thế, Doanh Phong cảm thấy mình đúng là nghĩ nhiều rồi, chờ anh cũng thu thập xong xuôi đi ra, trong túc xá sớm đã không còn bóng dáng Lăng Tiêu.

Phản ứng theo bản năng của anh chính là phát động ý niệm đi tìm, điều kiện hôm trước hai người trao đổi đúng lúc nhảy ra ngăn trở, vì thế anh lại bất động thanh sắc thu ý niệm về.

Doanh Phong ở nhà ăn không thấy Lăng Tiêu, điểm đến kế tiếp liền là sân thể dục, quả nhiên không ngoài sở liệu, cái người mới sáng sớm đã bỏ chạy ra ngoài đó, lúc này đang chầm chậm chạy trên đường băng không một bóng người, không có chút tự giác của người đang ở vào kỳ nguy hiểm, Doanh Phong không chút nghĩ ngợi liền đến đem người chặn lại.

“Cậu làm gì ở đây?”

Lăng Tiêu không biết mình lại chọc tới hắn chỗ nào, "Chạy bộ buổi sáng a."

"Bác sĩ Dao nói, cậu bây giờ là cưỡng chế nghỉ phép."

"Nghỉ phép không thể rèn luyện thân thể sao? Tôi muốn ghi danh trường quân đội, đương nhiên từ bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị, đối thủ cạnh tranh của tôi đều là khế chủ thực lực mạnh mẽ, không cố gắng làm sao có thể qua được họ.”

"Là ai mấy ngày hôm trước mới ngất đi đó?”

“Tôi lúc ấy vừa mệt vừa đói, không có thể lực, hiện tại ăn no ngủ đủ, mắc gì không thể chạy?" Lăng Tiêu không rõ Doanh Phong sao lại nghiêm túc như vậy, thật giống như cái người mặc kệ mình không lo lúc trước không phải anh ta, thực sự là nói không quản thì không quản, khi quản rồi lại chẳng chịu để yên.

“Huấn luyện thêm mấy ngày đó cũng chẳng khác bao nhiêu, trên sách nói đoạn thời gian này cần nghỉ ngơi trọn vẹn, bằng không tình trạng tinh thần có thể chịu ảnh hưởng, cơm nước xong rồi mau về," Doanh Phong không chút khách khí nói.

“Tôi tối hôm qua đã nghỉ ngơi đầy đủ," Lăng Tiêu mất hứng phản bác, "Ăn no rồi thì nằm ngủ tôi cũng không phải heo."

“Cậu rốt cuộc có về hay không?"

"Không về.”

Lăng Tiêu nói xong hai chữ này, đầu ngón tay nhất thời tê rần, vài ngày qua, cậu đã hiểu đây là điềm báo mệnh lệnh khế chủ đã đến, cậu muốn mở miệng, nhưng cái lưỡi đã không nghe theo cậu nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng tên Doanh Phong lật lọng nói mà không làm.

Lực lượng Doanh Phong chỉ dò xét bước đầu liền ngừng, không khí ngưng đọng giữa hai người, thời gian tích tắc trôi qua, chiến hào chung vừa mới tu kiến gần bên bờ sụp đổ, hiệp thương yếu ớt chỉ cần tiến về phía trước một bước sẽ bị phá tan thành từng mảnh.

Ngay lúc Lăng Tiêu cho là mình sẽ bị cưỡng chế bắt về ký túc xá, khống chế tinh thần vừa mới dâng lên lại như thủy triều rút lui không để lại dấu vết, tứ chi cậu rốt cục khôi phục tự do, thời khắc mấu chốt, Doanh Phong không tiến thêm một bước, Lăng Tiêu thật sâu nhẹ nhàng thở ra, không khí giương cung bạt kiếm lúc này mới dịu đi.

Doanh Phong bước một bước qua bên cạnh cậu, “Cậu chạy đi."

Lăng Tiêu không nghĩ tới lúc này anh ta lại chủ động thỏa hiệp, nửa tin nửa ngờ chạy chầm chậm, Doanh Phong thì chạy sau cậu một đoạn, duy trì tốc độ đó theo phía sau, không tiến gần hơn cũng không tụt lại.

Lần chạy bộ buổi sáng này Lăng Tiêu chạy đến một chút cũng không được tự nhiên, Doanh Phong ở ngay không xa đằng sau, ánh mắt giám thị dừng trên người cậu, có loại cảm giác đứng ngồi không yên, bị nhìn chằm chằm lâu, ngay cả bước chân cũng trở nên rối loạn.

Cuối cùng Lăng Tiêu rốt cục chạy không nổi nữa, lúc này cách mục tiêu cậu đặt ra còn chưa đạt tới một nửa, Doanh Phong cũng không sử dụng lực lượng khế chủ, chỉ là ánh mắt thêm chiến thuật bám đuôi đủ khiến Lăng Tiêu bất đắc dĩ bại trận, thật sự là khiến cậu tràn ngập cảm giác thất bại.

“Được rồi thì không chạy vậy, anh không cần đi theo nữa," Lăng Tiêu không kiên nhẫn nói.

"Kế tiếp cậu đi đâu?" Doanh Phong không nhanh không chậm hỏi.

"Huấn..." Lăng Tiêu mới vừa nói xong một chữ, nhìn phản ứng Doanh Phong, biết ngay vụ đến phòng huấn luyện khẳng định bị ngâm nước nóng, cứ cho là Doanh Phong không ngăn cản cậu, chỉ cần diện vô biểu tình ngồi một bên, chẳng qua bao lâu cậu sẽ tự động nhận thua.

Quên đi, Lăng Tiêu cảm giác mình bị ôn thần phụ thể (chiếm thân thể, nhập vào người), sớm biết đã không nói với anh ta cái gì kế hoạch chung, Doanh Phong một khi xác lập mục tiêu, sẽ kiên quyết quán triệt đến cùng, xem ra mấy ngày này mình nếu không thành thành thật thật mà ở không, Doanh Phong chắc sẽ chẳng chịu để yên.

Vì thế cậu tự giác nuốt chữ kế tiếp xuống, hỏi lại, "Anh chuẩn bị đi đâu?"

“Thư viện.”

Lăng Tiêu quả thực phải thay đổi cách nhìn với Doanh Phong, nếu không phải ngoài ý muốn ký khế ước, cậu căn bản không biết Doanh Phong là một người ham đọc sách như vậy, bất quá lại nghĩ nghĩ, anh ta vì muốn tra một phần tư liệu từ cái máy tính đã bị đào thải mà tự học hệ thống thao tác, vừa nghĩ như thế, lại không cảm thấy có gì kì quái.

“Tôi cũng đi," cậu vừa nói xong lập tức hối hận, ấn tượng mà thư viện cho cậu trước giờ luôn là đơn điệu nhàm chán, bất quá Doanh Phong thoạt nhìn rất hài lòng với đáp án này, vậy anh vừa có thể làm chuyện của mình, lại có thể thuận tiện giám thị Lăng Tiêu không cho cậu ta xằng bậy.

Lăng Tiêu vẻ mặt đau khổ theo Doanh Phong tới Thư viện, những sách Doanh Phong mượn lần trước chưa xem hết, nhưng trong quá trình xem sản sinh nghi hoặc mới, cho nên lại một lần nữa đến khu sách khoa học xã hội, Lăng Tiêu vô cùng buồn chán, ở khu trưng bày hồ sơ học viện đùa nghịch bảng cảm ứng.

Mỗi khóa học trò của Bích Không, trong phần cơ sở dữ liệu đều có bản ghi chép, Lăng Tiêu điểm mở khóa của họ, từng ảnh chụp quen thuộc bày ra trước mắt. Vì nhập học cùng một ngày, ảnh chụp cậu và Doanh Phong gần sát nhau, cách mấy cái chính là Lam Thịnh, Bình Tông nhập học là trễ nhất, hình của cậu cùng những người khác bất đồng, ảnh chụp đen trắng bị khung đen viền quanh, nằm giữa những bức ảnh màu sắc rực rỡ có vẻ phá lệ bắt mắt.

Lăng Tiêu trong lòng không thể khống chế trầm xuống, tắt trang này đi rồi tùy ý chọn một khóa phía trước, quả nhiên lại thấy hai bức ảnh khung viền đen. Xem ra hiệu trưởng nói là thật, bất kể lẩn tránh như thế nào, bi kịch vẫn cứ phát sinh.

Cậu thình lình nghĩ đến một sự kiện, chạy đến khu khoa học xã hội bên kia tìm được Doanh Phong, "Anh có nhớ tiết học lịch sử từng học qua sự kiện ‘tẫn diệt’ không?”

"Nhớ rõ."

"Là phát sinh vào năm nào?"

Doanh Phong chẳng phải nghĩ ngợi gì đã trả lời, "3926, cậu hỏi cái này làm gì?"

Lăng Tiêu có được đáp án liền xẹt đi mất không thấy bóng dáng, Doanh Phong không hiểu cậu ta lại làm cái quỷ gì, liền theo qua tìm tòi đến cùng.

Nếu niên đại sự kiện phát sinh là 3926, vậy muốn tìm thời gian nhập học của một lượng lớn học sinh đó thì phải lùi lại khoảng mười năm, Lăng Tiêu thử điểm vào hồ sơ học sinh năm 3916, trên trang hiện ra, hơn mười tấm ảnh chụp đen trắng viền đen đặt song song thành hàng, chỉ một cái nhìn quả thực truật mục kinh tâm.

"Đây là...?" Doanh Phong đại khái đoán được hàm ý của khung đen, nhưng anh không rõ đây là cái gì.

“Ảnh chụp những học sinh trong sự kiện ‘tẫn diệt’,” tuy trong giờ lịch sử có nói cụ thể con số hy sinh, nhưng mức độ xúc động khi nhìn ảnh chụp cùng nhìn con số, là hoàn toàn không cùng cấp.

“Thì ra chỉ có hơn một nửa người còn tồn tại, vậy không khác mấy chính là..." Lăng Tiêu ánh mắt lóe ra, tay vẫn đang không ngừng lật trang, “Toàn bộ khế tử bị thua ở nghi thức trưởng thành đều chết hết..."

Cho ra kết luận đáng sợ này, trong lòng cậu phát lạnh.

"Chờ một chút, " Doanh Phong đột nhiên đè giữ tay cậu.

Kỳ thật không cần Doanh Phong làm như vậy, Lăng Tiêu cũng ngừng lại, bởi vì cậu ở trong những tấm hình người sống sót thấy được một tấm, từ ánh nhìn đầu tiên lên gương mặt kia đã cho cậu loại cảm giác khác thường.

"Lăng... Tinh?" Lăng Tiêu nhẹ giọng đọc lên tên này, "Người thức tỉnh trong cùng một lồng năng lượng với tôi, trùng hợp cũng có trong lần đó.”

Tay Doanh Phong bảo trì nguyên dạng không chút động đậy, ngay cả Lăng Tiêu đều cảm thấy kỳ lạ, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy mắt Doanh Phong không hề chớp nhìn chằm chằm người trong tấm ảnh, biểu tình có một loại bi ai khó nói lên lời.

Lăng Tiêu nhìn mà sửng sốt, thì ra Doanh Phong cường đại đến mức cậu nghĩ anh ta sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, cũng sẽ lộ ra biểu tình bi thương như thế, bi thương của anh không giống người thường, không có rơi lệ, không có nhíu mày, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, che giấu rất sâu rất sâu. Thay vì nói Lăng Tiêu chứng kiến, không bằng nói là cảm nhận được, có lẽ khế chủ cùng khế tử tâm linh tương thông, tình tự của đối phương từng đợt từng đợt dũng mãnh ập đến, tiến vào lòng Lăng Tiêu, linh hồn mà Doanh Phong rót vào trong cơ thể cậu, đáp lại dao động của chủ nhân, đem cảm xúc Lăng Tiêu vốn đang bình tĩnh cũng làm rối loạn.

Không biết qua bao lâu, Doanh Phong cuối cùng từ trong trạng thái thất thường thoát ra, lúc này mới ý thức được tay mình còn không hề cử động đặt trên tay Lăng Tiêu. Hai người từng ngủ trên một chiếc giường, từng hôn, từng ân ái, nhưng cũng không làm họ thẹn thùng như động tác trong lơ đãng phát sinh này. Doanh Phong xấu hổ thu tay về, Lăng Tiêu cũng cực nhanh rụt tay lại, đầu hai người đều ngoảnh qua một hướng, tìm lấy cái cớ giải vây cho mình.

“Tôi bị số người tử vong dọa sợ.” Doanh Phong nói trước.

“Tôi cũng vậy, " Lăng Tiêu tiếp lời.

"Khó trách học viện hàng năm đều phải làm lễ mặc niệm.”

“Phải a.”

Mấy câu đối thoại không hề dinh dưỡng, biết rõ trong lòng mình nghĩ không phải thế, vẫn vụng về dùng phương thức này che giấu đi.

“Tôi về ký túc xá trước.” Lăng Tiêu không muốn tiếp tục đợi, loại chỗ như thư viện này quả nhiên không thích hợp với cậu.

Lúc này Doanh Phong không tiếp tục ngăn cản, “Ừm.”

Lăng Tiêu cơ hồ là bỏ chạy khỏi thư viện về ký túc xá, nghĩ trước nghĩ sau, đều là bởi vì cái trang kia gây áp lực, chắc từ nay về sau thư viện sẽ lưu lại bóng ma trong lòng cậu luôn.

Chờ tâm tình bình phục lại, thể lực tiêu hao lúc rèn luyện buổi sáng bắt đầu đổi phương pháp đòi nợ cậu, Lăng Tiêu tùy tiện cầm một cuốn sách Doanh Phong mượn về ngồi xuống, không đọc được mấy hàng liền buồn ngủ.

Doanh Phong từ thư viện trở về, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Lăng Tiêu tựa vào đầu giường, trong tay đang cầm cuốn sách lý luận tác phẩm lớn, hai mắt đã khép rồi, nhìn là biết ngay cả tờ đầu tiên cũng chưa lật qua. Đầu cậu lắc a lắc, đột nhiên gục xuống, lại mơ mơ màng màng nâng lên, tiếp theo ngã trái ngã phải.

Doanh Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, đem cuốn sách đặt qua bên tay trái, thanh âm này có lẽ kinh động Lăng Tiêu, cậu giãy dụa đem mí mắt nhấc lên một đường nhỏ, thân ảnh Doanh Phong liền mông lung xuất hiện trong tầm nhìn.

Sau đó chỉ thấy anh không nói một lời dùng tay phải vỗ vỗ lên giường, phảng phất như thu được mệnh lệnh nào đó, Lăng Tiêu lập tức ngái ngủ ngã qua, thân thể vừa mới kề bên Doanh Phong, một giây sau liền ngủ mất, tốc độ đi vào giấc ngủ ngay cả Doanh Phong cũng cảm thấy khủng bố, giờ mới giữa trưa, người này trước đó chẳng biết mệt thành bộ dáng gì nữa.

Lăng Tiêu ngủ một giấc liền hơn hai giờ, khi tỉnh lại Doanh Phong còn ở bên cạnh đọc sách, biết là bởi vì chính mình anh mới không thể rời đi, Lăng Tiêu có chút ngượng ngùng.

“Còn rèn luyện buổi sáng nữa không?” Doanh Phong thấy cậu tỉnh liền nói móc.

Lăng Tiêu giả ngu không lên tiếng.

"Chỉ còn ba ngày mà thôi, thành thật đợi đi."

"Sẽ buồn chết, " Lăng Tiêu kháng nghị.

"Buồn thì xem TV."

Doanh Phong khởi động tín hiệu TV, trên màn hình đang phát một tin tức trọng yếu.

“… Mới đây đội khảo cổ quốc gia ở một khe nứt tại phụ cận nam bán cầu đã phát hiện hai tượng đá quý giá thật lớn, tượng tạc hình một nam một nữ, do niên đại cổ xưa, khuôn mặt tổn hại nghiêm trọng. Các nhà khảo cổ học dùng máy tính tiến hành giả lập phục hồi nguyên dạng, có chuyên gia phân tích, hai người này rất có thể chính là thuỷ tổ người Thiên Túc được nói đến trong lịch sử văn hiến…”

Lăng Tiêu mới đầu còn phờ phạc, sau khi hình phục hồi giả lập được chiếu lên thì tầm mắt liền chưa từng rời khỏi màn hình, cuối cùng thẳng thắn leo lên chỗ gần hơn cẩn thận quan sát.

“Cậu làm cái gì vậy?”  Doanh Phong nghĩ cái người này sao ngay cả xem TV cũng không thể yên tĩnh.

"Người này, người này tôi nhận ra.” Lăng Tiêu chỉ vào người nam trong đó, một cái tên treo bên miệng, lại không thể nhớ ra nổi.

"Đây chính là cổ nhân, cậu cũng có thể nhận ra?" Doanh Phong không tin.

"Tinh, Tinh, " Lăng Tiêu nghĩ ra, "Tinh Lâu!"

Đúng vậy, chính là cậu ta, dù trên hình là một người đàn ông trưởng thành, nhưng bộ dáng ngũ quan giống hệt thiếu niên tân sinh gặp hôm trước, căn bản chính là cùng một người ở độ tuổi bất đồng.

"Tinh Lâu?" Doanh Phong đối cái tên hoàn toàn xa lạ này nhíu mày.

"Tinh Lâu!"

Tinh Lâu mồ hôi đầm đìa ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

“Anh không sao chứ, " thanh âm Nguyệt Ảnh hơi có vẻ lo âu, "Anh vừa rồi ngay cả hô hấp cũng đình đốn thật lâu.”

Tinh Lâu khoát tay áo, hơn nửa ngày mới có thể nói chuyện.

"Tuy rằng về mặt kỹ thuật đã có thể xuyên qua thời gian, nhưng chỉ cần rời đi nơi này quá xa trong một lúc, sẽ có loại thống khổ linh hồn bị xé rách, làm cho không người nào có thể tiếp tục tiến bước.”

“Vẫn là không nên làm khó chính mình, muốn thông qua thay đổi thời gian trên mạng để đến một thời gian khác trong một chiều không gian khác, nghe qua thật sự là quá hoang đường."

Tinh Lâu lắc đầu, "Khi tôi mới phát hiện ra công năng này, chỉ có thể đem bản thân mang về trước đó một phút, trải qua mấy đời cố gắng, tôi đã có thể trở về mấy năm trước. Tôi tin tưởng chỉ cần kiên trì tới cùng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, tôi sẽ trở lại quá khứ, thay đổi lịch sử, phục hưng tộc người của em."

Nguyệt Ảnh cười khổ một tiếng, "Đồng tộc của tôi chỉ còn lại có một mình tôi, phục hưng lại cũng có ý nghĩa gì đâu?"

"Không, nhất định có thể, " Tinh Lâu còn muốn nói tiếp, liền có tín hiệu tiếp nối xin nhận.

Khi cậu truyền đạt chỉ thị đồng ý, hình chiếu Thái Ân liền hiện ra ở trung tâm phòng.

“Tôi có một tin tốt muốn báo cho cậu,” ông ta nói chuyện nhất quán dứt khoát gãy gọn, “Nhóm máu cậu cần, chúng tôi đã đối chiếu thành công.”

Ánh mắt Tinh Lâu dần tỏa sáng, "Thật sao?"

Thái Ân khởi động thiết bị bên người, một tượng hình người bán trong suốt nhất thời hiện ra di động trong không trung.

“Cậu ta chính là người các cậu muốn tìm, ở trên tinh cầu này, người duy nhất có hệ gene phù hợp với Nguyệt Ảnh, cũng là người duy nhất có thể làm y tỉnh lại.”

Tinh Lâu đứng lên, hướng về hình người bước tới một bước, quang mang nơi đáy mắt càng ngày càng chói sáng, giống như người trước mắt đã nằm trong tầm tay.

"Là anh ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc