KHẾ TỬ

Nhưng Lăng Tinh vừa mới nổi lên ý niệm xa nhau trong đầu, phía sau liền có tiếng đánh nhau truyền đến, anh quay đầu nhìn, giật mình phát hiện Kinh Vũ mạnh mẽ mở một cửa đột phá, vọt vào vòng vây, nhảy một bước đến bên cạnh Lăng Tinh.

“Cậu…” Lăng Tinh muốn hỏi, rồi lại không biết nên hỏi thế nào.

“Anh nói lúc cần thiết có thể dùng, tôi cảm giác được anh đang gặp nguy hiểm nên mới dùng.”

... Quả nhiên trực giác của Cô Tinh là đẳng cấp dã thú sao?

Bất quá Lăng Tinh vẫn thấy thật may cậu ấy có thể tới, nhưng nghĩ lại, dù cậu ấy là Cô Tinh, cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, nghĩ đến đó không khỏi lo lắng cho Kinh Vũ.

“Anh đứng đây.” Kinh Vũ bỏ lại một câu liền lập tức xông lên, cùng đám quân nhân Long Dần phái tới đánh thành một đoàn. Kinh Vũ ở quân bộ trực tiếp dưới quyền Long Dần, cùng những người này vốn nên là những chiến hữu trong cùng đội ngũ, hôm nay vì Lăng Tinh mà cùng bọn họ vũ khí đối chiến.

Lăng Tinh ở một bên vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh, cho dù là Cô Tinh thì mới mấy hôm trước cậu ấy cũng chỉ là thiếu niên, mà đối thủ của cậu ấy đều là những quân nhân đã hoàn toàn phát dục, được nghiêm chỉnh huấn luyện, Kinh Vũ lấy một địch nhiều, lấy yếu địch mạnh, căn bản không thể nào là đối thủ của bọn họ.

Nhưng dần dần Lăng Tinh cũng nhìn ra, những người này tựa hồ không sử xuất toàn lực với Kinh Vũ, hành động của bọn họ, ở một mức độ nào đó lại giống như dò xét.

Quả nhiên, Lăng Tinh đoán không sai, một trận qua đi, vài người đều nhảy lùi lại, đồng thời ly khai phạm vi công kích của Kinh Vũ, Kinh Vũ cũng không đuổi cùng giết tận, mà lui đến bên người Lăng Tinh.

"Chúng tôi không phải phụng mệnh đến ám sát cậu ta.” một người dẫn đầu nói.

Cô Tinh trời sinh không có biểu tình, người khác cũng nhìn không ra hắn tin hay không tin.

"Long Dần trung tướng muốn mời cậu ta qua đó một chuyến, ngài cũng lệnh cho cậu trở về.” Hắn đối Lăng Tinh cùng Kinh Vũ phân biệt dùng từ khác nhau là ‘mời’ cùng ‘ra lệnh’, hiển nhiên là đã được dặn dò trước.

“Muốn tôi đi làm gì?” Lăng Tinh hơi khẩn trương, giáo chủ theo Nguyên soái ra ngoài rồi, Long Dần phỏng chừng cũng là nhắm thời cơ này.

“Cậu đi sẽ biết."

Bọn họ nhiều người thực lực mạnh, Lăng Tinh cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể bị áp giải, lần nữa về quân bộ.

Long Dần nghe xong thuộc hạ hồi báo, có thể làm cho Cô Tinh hạ thủ với người của mình, xem ra kỳ xây dựng chủ quyền quả thật có tồn tại, vậy không có cách nào ra lệnh cho Cô Tinh dùng thân phận khế chủ bức cung Lăng Tinh được.

Nhưng không sao, hắn có thể đợi, nghĩ tới đó, hắn thu liễm nhuệ khí, tận khả năng lấy tư thái bình thản, nói với hai người bị áp giải đến tận đây:

“Tôi muốn giáp mặt chúc mừng các cậu đã ký khế ước, cho nên để thủ hạ mời các cậu lại đây."

Lăng Tinh không nói gì âm thầm phỉ nhổ, ai chả biết để Kinh Vũ cùng tôi ký khế ước là chủ ý của ông, trước đó ông chắc cũng không ngờ tôi sẽ sống sót đi.

"Dựa theo ước định của chúng ta từ trước, cậu chỉ nuôi nấng Cô Tinh đến khi hắn thức tỉnh, giờ hắn đã trưởng thành, không cần người giám hộ nữa, tôi nghĩ, cũng đến lúc cậu để hắn quay về quân bộ rồi.”

Lăng Tinh lạnh lùng nói, “Quay về quân bộ chẳng phải chỉ cần một câu nói của ông sao? Huống chi cậu ấy đã bị ông triệu hồi đến đây."

"Vậy là tốt rồi, " Long Dần ra vẻ yên tâm, “Nhưng lúc trước chỉ có một mình hắn trở về, hiện tại chỉ sợ không được, thân là khế tử của hắn, cậu có nghĩa vụ theo khế chủ của mình cùng dời qua đây.”

Lăng Tinh biến sắc, "Có ý gì?"

Long Dần lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Kinh Vũ, “Tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai người các cậu, sau này chỗ này chính là chỗ ở của các cậu, cậu ta không thể tiếp tục trở lại giáo đường, cậu cũng vậy."

“Tôi ở giáo đường đã quen, tôi không muốn dọn đi.” Lăng Tinh một hơi cự tuyệt.

Long Dần cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, "Khế tử phải theo khế chủ ở cùng một chỗ, đây là quy củ, khế chủ bỏ rơi khế tử là trái pháp luật, cậu chắc cũng không muốn chứng kiến Cô Tinh chính mình một tay dưỡng thành phạm pháp đi?"

Lăng Tinh cắn răng, hắn lại có thể lợi dụng danh nghĩa Kinh Vũ giam lỏng mình, mục đích khẳng định nằm tại hạt giống.

“Tôi là muốn tốt cho các cậu,” Long Dần đẩy đẩy thẻ chìa khóa nhà về phía trước, “Các cậu vừa mới kết hôn, một cái phòng nhỏ như vậy, ngay cả giường lớn còn không có, làm sao có thể thi triển được chứ.”

Lăng Tinh nghe hắn nói tới chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy, mặt đỏ bừng, Kinh Vũ chỉ có thể lý giải ý tứ trên mặt chữ, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, thực tự nhiên thu thẻ vào.

“Tôi phải về thu dọn đồ đạc, " Lăng Tinh vội nói.

“Cậu yêu cầu cái  gì, mọi người bên này sẽ chuẩn bị cho cậu, cậu không cần phải trở lại đó.”

Lăng Tinh tức giận nói, "Đừng tưởng làm vậy thì ông có thể từ trong giáo đường tìm ra hạt giống, ông không thể nào tìm được nó đâu, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giao nó ra!”

Long Dần không muốn nghe phất tay, nhất thời có người tiến lên mời họ ra.

Căn nhà mà Long Dần chuẩn bị cho bọn họ to hơn gian phòng ngủ trong giáo đường kia gấp mấy lần có thừa, một sảnh một phòng ngủ nằm độc lập, đầy đủ mọi vật dụng, thoạt nhìn thực sự thích hợp cho vợ chồng mới cưới.

Nhưng Lăng Tinh đối với căn phòng ngủ lạnh như băng thế này, chẳng có chút hảo cảm, anh trộm lưu ý tín hiệu trên cổng cá nhân, quả nhiên Long Dần tuy rất ‘thiện lương’ mà không tịch thu cổng của anh, nhưng chỗ này lại che chắn tín hiệu thông tin, phòng cũng không có mạng, đây là một môi trường hoàn toàn cách ly cùng ngoại giới.

Kinh Vũ được cho phép tự do ra vào, nhưng hai kẻ trông coi gọi là ‘đến bảo hộ Lăng Tinh an toàn’ ngoài cửa, phương thức ‘bảo hộ’ chính là không cho anh rời đi một bước.

Lăng Tinh vô lực ngồi xuống giường, cứ tiếp tục như vậy, dù mục sư cùng giáo chủ bọn họ trở về, cũng không có ai tìm ra được anh.

Kinh Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, trong sách mà hắn từng đọc, trượng phu và thê tử sau khi kết hôn, thê tử chuyển vào nhà trượng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà đây chính là căn nhà mà hắn bằng vào cố gắng của mình, lấy được từ quân bộ, cũng giống như những khế chủ khác trong quân đội.

Hắn bởi vì có năng lực tạo cho Lăng Tinh một hoàn cảnh mới lớn hơn thoải mái hơn mà ‘kiêu ngạo’, trong đó còn bao hàm cảm giác thành tựu nguyên thủy của dã thú vì muốn tìm phối ngẫu mà làm tổ, cho nên hắn càng không thể lý giải tâm tư Lăng Tinh, chính là dựa theo ước định giữa họ, một đêm ba lần, thỉnh thoảng không tuân thủ quy củ thêm một lần, trong phòng tân hôn Long Dần chuẩn bị cho bọn họ, trải qua những ngày tháng bình đạm của mình.

Lăng Tinh vốn tưởng bản thân đến chết cũng sẽ không gặp lại người quen nào khác ngoài Kinh Vũ, không nghĩ tới Lăng Tiêu chẳng biết bằng cách nào, lại có thể thừa dịp Kinh Vũ đi huấn luyện lẩn vào một lần, dọa anh nhảy dựng lên.

“Cậu điên rồi," sau khi thấy người đột nhiên mọc ra trong phòng, anh khẩn trương chạy vội tới bắt lấy cánh tay đối phương, rồi nhìn quanh quất.

“Tôi ở trong này lâu như vậy, cũng không rõ trong phòng có thiết bị giám sát hay không, cậu vậy mà cứ thế chuồn vào.”

Lăng Tiêu xuất ra một dụng cụ kỳ quái, quét một vòng theo chiều kim đồng hồ, đèn xanh cao cao sáng lên, "Yên tâm đi, không có, tôi cũng có chuẩn bị mới đến. Cái lão Long Dần tôi biết mà, tuy vừa cường thế lại bá đạo, nhưng ít ra sẽ không giám thị cuộc sống riêng tư của anh.”

Nhưng Lăng Tinh lo lắng không phải cái đó, "Nơi này là quân khu, bên ngoài nơi nơi đều là thủ vệ, cậu làm sao chuồn vào mà không bị người phát hiện thế?”

"Đừng quên, tôi cũng là sinh viên của học viện quân sự, nhiều năm xuyên tới xuyên lui trong thời không như vậy, tôi một khắc cũng không xao nhãng huấn luyện."

Nghe đến đó, Lăng Tinh mới an tâm một chút, chỉ là thật không nghĩ đến mình cả đời này phản đối chiến tranh, kiếp sau thế nhưng thi vào trường quân đội.

"Bên ngoài thế nào?"

"So với trước kia yên ổn không ít, Nguyên soái cùng giáo chủ không ở trong nước, quân bộ cùng giáo hội đều không nói không rằng, dân chúng đang chờ đợi Nguyên soái trở về sẽ đưa ra một kết quả, cho nên gần đây cũng chẳng có gì để dạo chơi.”

Lăng Tinh gật gật đầu, "Còn gì nữa không?"

"Mục sư vẫn chưa về, người của Long Dần đến giáo đường rất nhiều lần, có thể nhìn ra là đang tìm thứ đó, bất quá hiển nhiên không có khả năng tìm được."

"Bọn họ không có đào bới hoa viên nữa chứ?” Lăng Tinh lo lắng hỏi.

"Thế thì không có, thoạt nhìn trọng điểm của bọn họ là phòng ngủ của anh.”

"Vậy là tốt rồi," Lăng Tinh nhẹ nhàng thở ra, "May là tôi đã tiêu hủy quyển sách kia, bọn họ sẽ không tìm thấy manh mối."

Cuối cùng anh lại bồi thêm một câu, "Nói như vậy, tôi yên tâm rồi."

Lăng Tiêu cắn cắn môi, anh quan tâm giáo hội quan tâm dân chúng quan tâm hoa, chính là không chịu quan tâm một chút bản thân mình, theo lời mục sư nói, Lăng Tinh là bị bí mật xử tử hình trong lúc ông ra ngoài học tập, xét theo thời gian, đại khái cũng gần đến rồi.

“Vậy anh thì sao? Anh cũng yên tâm về chính mình sao?"

Lăng Tinh sửng sốt, mới kịp phản ứng cậu nói tới cái gì.

“Từ một khắc tôi trộm hạt giống đó thì đã chuẩn bị tốt chịu chết, nghi thức trưởng thành vốn phải là tử kỳ của tôi. Tôi may mắn còn sống, mỗi ngày sau lúc đó đều là một ngày được sống thêm, tôi đã thấy rất đủ rồi.”

Nhưng Lăng Tiêu đột nhiên không nỡ để Lăng Tinh rời đi như vậy, cậu xúc động buột miệng nói, “Tôi mang anh đi.”

"Cái gì?" Lăng Tinh giật mình.

“Tôi mang anh đi khỏi đây, anh đã không còn là thiếu niên, tôi đưa anh rời khỏi Thiên Túc, đến một nơi quân đội cũng tìm không thấy.”

Miệng Lăng Tinh tròn thành hình mặt trăng, “Rời khỏi Thiên Túc, có thể đi đâu đây?”

"Đi Lang Túc!" Lăng Tiêu linh cơ chợt động, "Cô Tinh ở Lang Túc sáng lập một quốc gia cho anh!"

"... Cái gì?" Lăng Tinh hoàn toàn mù mờ.

“Anh ta nhất định không nói cho anh biết đúng không, anh ta có cả một bộ lạc ở Lang Túc tinh, ảnh là Lang Vương nơi đó, mà anh từ rất lâu trước đây đã là Lang hậu ở đó rồi. Anh ta phục chế nhà các anh ở đó luôn, chính là cái phòng nhỏ của hai người trong giáo đường ấy, còn có vườn hoa kia  nữa.”

"Đó đều là... Kinh Vũ làm?"

“Phải đó, anh nhất định không tưởng tượng nổi anh ta làm cho anh bao nhiêu đâu, nếu anh không tới xem, thì sau này vĩnh viễn cũng không thấy."

Lăng Tinh trầm tư một lát, cuối cùng vẫn rút tay khỏi tay Lăng Tiêu.

"Không, tôi không thể đi."

"Vì sao?" Lăng Tiêu thất vọng.

"Bởi vì lịch sử là không thể thay đổi, đây không phải cậu chính miệng nói với tôi sao?”

Lăng Tinh mỉm cười vuốt ve hai má Lăng Tiêu, "Huống chi, nếu tôi đi rồi, thì cậu ở đâu ra?”

"Chỉ khi tôi chuyển thế, cậu mới có thể thức tỉnh, cùng Kinh Vũ kiếp sau gặp lại. Tôi còn đang đợi ngày đó đến đây, đợi linh hồn của tôi và Kinh Vũ, không cần chịu áp lực từ bất luận kẻ nào, tự do tự tại sinh hoạt cùng nhau."

"Không cần bị cầm tù trong một tấc vuông, cũng không cần phải trốn đến tinh cầu khác,” anh ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua nóc nhà, giống như nhìn thấy trời xanh mênh mông, “Đó mới thực sự là cuộc sống tốt đẹp."

Lăng Tiêu mím chặt môi, biết rõ mỗi lời anh nói đều là đúng, nhưng vẫn không muốn nhận kết cục này.

"Đi đi,” Lăng Tinh đẩy cậu một phen, "Cậu ở dừng thời đại này đủ lâu rồi, mau vượt qua nơi này, trở lại bên người Kinh Vũ chuyển thế đi, cậu ấy còn đang chờ cậu. Nhớ lời tôi đã giao phó đó, đem thứ đó cho cậu ấy, để cậu ấy bảo quản cho tốt, coi như đời này của hai người chúng tôi trôi qua không vô ích.”

Lăng Tiêu bị anh đẩy, thân thể bắt đầu trở nên trong suốt, cảm giác quen thuộc rốt cục lại tới nữa, không biết lần này sẽ nhảy qua thời gian bao lâu.

“Tôi đi đây.” Cậu chỉ kịp lưu lại những lời này.

“Tạm biệt.” Lăng Tinh đối khoảng không trước mặt nhẹ nói.

Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Lăng Tinh mở cửa, thủ hạ của Long Dần đang ở bên ngoài.

"Trung tướng mời cậu qua một chuyến."

Chuyện phải tới rốt cục cũng tới, Lăng Tinh sửa sang lại dáng vẻ, bình tĩnh theo y đi. Trong sảnh nghị viện, Long Dần ngồi ở vị trí hắn thường xuất hiện, trước mặt bày một trang giấy.

“Ký tên vào đây, cậu liền tự do."

"Thân thể tự do?"

"Linh hồn tự do."

Lăng Tinh mỉm cười cúi đầu, anh đã biết trước.

Long Dần một chút cũng không sợ bị anh biết, “Chúng tôi trong một tháng này đã tiến hành theo dõi kiểm tra sức khoẻ Cô Tinh."

"Nha." Lăng Tinh không biết hắn muốn nói gì, tùy ý đáp.

“Cậu có cảm thấy hắn xảy ra biến hóa gì không?"

Lăng Tinh ngẫm nghĩ, nếu quả thật phải nói đến… thì anh gần đây thường xuyên có lỗi giác Kinh Vũ thấp đi, lúc trước anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng cậu ấy, giờ thì hình như ngày càng tiếp cận với nhìn ngang rồi.

"Đáp án là không có biến hóa, " Long Dần mặt không chút thay đổi tiếp tục vấn đề, “Mà cậu, ngay cả tôi cũng nhìn ra, cậu đã cao lớn hơn nhiều.”

Lăng Tinh tỉnh ngộ, "Cô Tinh trên nghi thức trưởng thành giết chết đối thủ, bản thân mới có thể phát dục thành người, nếu đối thủ không chết, cậu ấy sẽ vĩnh viễn bảo trì nguyên trạng."

"Chính là như vậy, hiện tại biết sứ mệnh mình quan trọng đến mức nào chưa?” Long Dần châm chọc nói.

Lăng Tinh yên lặng cầm lấy văn kiện Long Dần muốn anh ký, mới nhìn không lâu liền bật cười.

Đó là một phong thư nhận tội, bên trên viết rõ, Lăng Tinh thân là một thành viên giáo hội, không muốn chứng kiến quân bộ đem hạt giống trồng trên chỗ của mình, lấy thân phận người nuôi dưỡng Cô Tinh, ra lệnh cho cô tinh trộm hạt giống từ quân bộ, Cô Tinh thân là một cá thể chỉ có năng lực phục tùng, hoàn toàn không liên quan đến việc này, một mình Lăng Tinh gánh vác toàn bộ tội danh.

Lá thư nhận tội này viết giống như đúc, thậm chí còn bắt chước ngữ khí của anh, đoàn cố vấn quân bộ cũng khổ cực rồi.

"Đây là phương thức tốt nhất giải quyết vấn đề, không cho phép cậu không ký. Nếu cậu đem sự tình trước đó nói ra, tức là Cô Tinh đã nghiêm trọng trái với kỷ luật quân đội, đến lúc đó bị truy cứu chính là cả hai.”

"Ai nói tôi không ký?” Lăng Tinh thực tự nhiên đáp trả, “Ông không cần lần nào cũng lấy Cô Tinh đến áp chế tôi, dù ông không nói những lời vừa rồi, tôi cũng định ký vào,” anh cầm bút, “Ký ở đâu? Đây sao?”

Long Dần hơi ngoài ý muốn với biểu hiện của anh, nhưng vẫn bất động thanh sắc gật đầu.

Lăng Tinh gọn gàng nhanh chóng ký xuống tên mình, từ sau khi biết được tương lai từ miệng Lăng Tiêu, anh chẳng còn gì mà không bỏ xuống được, tuy Kinh Vũ mất sớm thực đáng tiếc, nhưng nghĩ đến việc cậu ấy sẽ không bị quân bộ lợi dụng, anh lại cảm thấy may mắn.

"Ký xong rồi.” Anh đẩy thư nhận tội về phía trước, Long Dần đảo mắt qua, cậu ta thật sự ký vào tên mình, dứt khoát như vậy ngược lại khiến Long Dần có chút nghi ngờ.

“Nếu đã đến lúc này, tôi cũng không ngại nói cho ông biết thêm một chút, về hướng đi của hạt giống mà ông quan tâm nhất.”

Long Dần khẩn trương hơi nghiêng thân mình tới trước, vểnh tai không bỏ qua mỗi một chữ Lăng Tinh sắp nói.

Lăng Tinh mỉm cười, "Tôi để nó vào tương lai.”

Long Dần phát giác mình bị đùa bỡn, lạnh mặt, gọi thuộc hạ tới.

“Đưa cậu ta đến yểm đường."

Lăng Tinh không cần bất luận kẻ nào mời, thoải mái tự động đi trước, người của Long Dần theo ở phía sau, xa xa nhìn lại giống như đang hộ tống anh.

Ngoài cửa yểm đường, đã xếp hàng chỉnh tề mấy hàng quân nhân, Lăng Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, bọn không phải tới giám sát mình bị hành hình, mà là được phái tới giám thị nhất cử nhất động của Kinh Vũ.

Kinh Vũ đứng chính giữa đội ngũ, diện vô biểu tình, hắn biết đây là hiện trường tử hình Lăng Tinh, Long Dần đã nói với hắn trước, đây là mệnh lệnh của quân bộ, mà hắn thân là một quân nhân, phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh thượng cấp.

Lăng Tinh từ xa đã nhìn thấy Kinh Vũ, hướng về hắn cười sáng lạn, tầm mắt Kinh Vũ cũng dừng trên người anh, nhưng không tỏ ý gì.

Lăng Tinh cũng không trách hắn, đó mới là Kinh Vũ của anh, cậu ấy không có cảm tình nhân loại, lại có thể làm những chuyện khiến người khác cảm động. Cậu ấy không lời ngon tiếng ngọt như người khác, cũng vĩnh viễn không đoán được tâm tư của bạn, nhưng lại tín nhiệm bạn vô điều kiện, tin tưởng mỗi một câu bạn nói, cũng nguyện ý vì bạn làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần đơn giản đem yêu cầu nói ra.

Đó là Kinh Vũ độc nhất vô nhị của anh, bầu trời nhiều ngôi sao như vậy, khéo thế đó, có một ngôi sao cô độc rơi xuống, đi vào lòng anh, cứ thế mà thuộc về anh, còn có ai may mắn hơn anh sao?

Anh bị dẫn tới trước mặt Long Dần lần cuối cùng, “Đến tận bây giờ, cậu vẫn không chịu nói cậu giấu thứ đó ở đâu sao?”

Lăng Tinh mỉm cười đáp lại, “Tôi đã nói rõ rất nhiều lần, tôi giấu nó ở tương lai.”

“Cậu đã kiên trì như vậy, cũng chỉ đành để cậu gặp lại nó trong tương lai thôi,” Long Dần giơ tay lên, vừa muốn hạ lệnh, Lăng Tinh đã mở miệng trước.

“Tôi có thể nói với cậu ấy một câu cuối cùng không?” Anh chỉ chính là Kinh Vũ cách đó không xa.

Long Dần quét mắt qua Cô tinh, đây cũng là thời cơ tốt thí nghiệm độ trung thành của hắn, “Đi đi.”

Lăng Tinh đi từng bước đến trước mặt đối phương, trong mắt anh hàm chứa thâm tình, anh kiễng chân, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:

"Bảo quản cho tốt thứ tôi giao cho cậu, dùng nó để tìm lại tôi.”

Nói xong, anh liền lui về, trên mặt lộ ra nét tươi cười không tiếc nuối.

Kinh Vũ vẫn như cũ không có phản ứng gì, hắn nhìn theo Lăng Tinh nghĩa vô phản cố* đi vào yểm đường, Long Dần cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi chuyện, thấy thế vừa lòng gật gật đầu.

*Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước

“Tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi.” Thuộc hạ cuối cùng tiến lên xin chỉ thị.

Thanh âm Long Dần trầm xuống, "Hành hình."

Bình luận

Truyện đang đọc