KHẾ TỬ

*Quy: Quay về; Tịch: Yên tĩnh, vắng vẻ, cô đơn

Lăng Tiêu dùng sức dụi dụi mắt,, mới xác nhận người trước mắt không phải là ảo giác của cậu.

"Lam Thịnh? Thật là cậu? Sao cậu lại…?”

“Thấy tớ kinh ngạc lắm phải không?” Lam Thịnh hỏi lại.

Thực thế, vì thầy hiệu trưởng phải lưu lại Trung tâm kiểm soát ước chừng sáu năm, mà đã được viện trưởng khen là kỳ tích rồi, vậy thì Lam Thịnh chỉ ở bên trong một năm, chẳng phải là thần tích?

Nhưng dù như thế, chứng kiến người mình vừa mới tưởng niệm xuất hiện trước mắt, tâm tình kích động luôn có thể vượt qua kinh ngạc.

Nhìn thấy biểu tình Lăng Tiêu cứ biến chuyển liên tục, Lam Thịnh lần thứ hai cười cười, chủ động tiến lên, cho Lăng Tiêu một cái ôm.

“Tớ rất nhớ cậu.”

Lăng Tiêu gắt gao ôm lại, “Tớ cũng vậy."

Thiên ngôn vạn ngữ từ sau khi ly biệt, đều đọng lại trong cái ôm thân mật khắng khít này, cho đến thật lâu sau, hai người mới vô cùng không nỡ mà buông nhau ra.

“Cậu đã cao lớn như vầy rồi," Lam Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới, mình hôm nay mang màu mắt giống cậu ấy như đúc, cậu hiện tại đã không còn kiêng dè thân phận khế tử của mình, khi quen biết bạn bè mới cũng sẽ thoải mái mà giới thiệu khế chủ cho bọn họ. Chính là Lam Thịnh không giống vậy, cậu ấy là bạn cũ ở sơ cấp học viện, vì bất hạnh của cậu ấy, Lăng Tiêu từng lập thệ sẽ không làm khế tử, nhưng hôm nay gặp lại, hai người không muốn trở thành khế tử, đều đã trở thành khế tử của người khác.

Nhưng Lam Thịnh không hỏi ra vấn đề sẽ làm Lăng Tiêu xấu hổ, đối mặt với đôi mắt màu xám nhạt của đối phương, cậu biểu hiện thập phần thản nhiên.

"Không mời tớ vào sao?" Cậu hỏi.

"Nga," Lăng Tiêu lúc này mới ý thức được hai người còn đứng tại chỗ, vội nghiêng người để Lam Thịnh vào.

Lam Thịnh sau khi vào nhà liền rất hứng thú đánh giá chung quanh, Lăng Tiêu nín một bụng vấn đề, hận không thể một lần hỏi hết ra.

“Cậu từ Trung tâm kiểm soát ra ngoài hồi nào? Sao không cho tớ biết để tớ đi đón? Sao cậu vào Ngự Thiên được, gác cổng không ngăn cậu sao?”

Lam Thịnh đối với mấy vấn đề của cậu một câu cũng không trả lời, ngược lại cảm khái nói, "Thì ra ký túc xá Ngự Thiên là thế này, tớ cũng từng hướng tới nơi này mà học hành, đáng tiếc không có cơ hội đó.”

Lăng Tiêu nghe được câu này, trong lòng từng đợt khổ sở, không biết nên nói gì.

Ngược lại Lam Thịnh chứng kiến bộ dạng này của cậu thì an ủi, “Bất quá nhìn cậu thi đậu Ngự Thiên, cũng vui như tự tớ vào học vậy, cậu không cần vì tớ mà khổ sở.”

Không nghĩ tới cậu ấy so với mình còn thông suốt hơn, tâm tình Lăng Tiêu lại mơ hồ có chút dễ chịu.

Đúng lúc này, từ trong phòng ngủ nhảy ra một cái bóng đen, nhắm người mới xuất hiện thêm trong phòng đánh tới, Lăng Tiêu tay mắt lanh lẹ, vội vàng động thân ngăn lại.

"Tiểu Hôi!"

Tiểu Hôi thấy Lăng Tiêu che đằng trước, vội vàng thu trảo, kết quả bởi vì thân thể mất đà mà nặng nề trượt trên đất, lăn hai vòng rồi thuận thế đứng lên, hướng về phía Lam Thịnh đằng sau Lăng Tiêu, sâu trong yết hầu phát ra tiếng ô ô cảnh cáo.

"Tiểu Hôi! Cậu ấy là bạn tao, không được vô lễ!" Lăng Tiêu quát ngăn nó.

Tuy rằng không phục, nhưng Lăng Tiêu nói như vậy, Tiểu Hôi cũng chỉ có thể từng bước một chậm rãi thối lui, ánh mắt tràn ngập địch ý thủy chung tập trung lên người Lam Thịnh không dời.

“Đây là chó cậu nuôi hả?” Lam Thịnh phía sau cậu tò mò hỏi.

"Tiểu Hôi nó không phải chó, mà là lang, thật ngại a, Tiểu Hôi nó bình thường không phải như vầy đâu.”

Cho dù là người nó không thích, cũng chỉ cao lãnh xoay mông về phía đối phương, tràn ngập tính công kích như thế này vẫn là lần đầu.

Lam Thịnh lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, tiếp tục đi thăm ký túc xá của Lăng Tiêu, cậu từ phòng khách đi tới phòng ngủ, nơi này bắt mắt nhất chính là tấm ảnh chụp Lăng tiêu cùng Doanh Phong treo trên tường kia, Lam Thịnh tự nhiên cũng nhìn thấy nó.

"Ách..." Thấy Lam Thịnh tinh tế đánh giá ảnh chụp trên tường, Lăng Tiêu lần thứ hai có chút thẹn thùng, Lam Thịnh biết Doanh Phong, cũng nghe qua lời nói mạnh miệng hồi còn nhỏ không hiểu chuyện năm nào, giờ hết thảy đều đảo ngược, quả thực tựa như phiên bản của Lam Thịnh và Bình Tông.

Đánh giá thật lâu sau Lam Thịnh mới mở miệng, "Cậu rốt cục vẫn là cùng Doanh Phong một chỗ, năm đó tớ cứ luôn cảm thấy cậu đối với cậu ta khác biệt so với những người khác, cậu luôn treo tên cậu ta bên miệng, luôn miệng nói là đối thủ cạnh tranh, kỳ thật vẫn là ôm tình cảm không đồng dạng như thế đi.”

Lăng Tiêu không thể phản bác, khi còn thơ dại nhận thức không rõ tình cảm của mình, còn phải nhờ một thiết bị đến nói cho cậu biết chân tướng. (LT nói tới đợt kiểm tra sức khỏe đó, có ai không nhớ không?)

“Các cậu hiện tại tình cảm tốt không?”

"Ách... Ừ.” Lăng Tiêu xấu hổ đáp.

Lam Thịnh thấy cậu khẩn trương như vậy, lại cười cười, "Tớ không có ý kiến gì với Doanh Phong, chỉ nhớ cậu ta mạnh, người cũng rất lạnh lùng, có thể cùng cậu ta ở chung, cậu nhất định rất không dễ dàng."

"Không có đâu,” Lăng Tiêu vội phủ định, "Kỳ thật anh ấy… Rất dễ ở chung."

Những lời này Lăng Tiêu nói cũng không có sức lực, đối với người không quen, Doanh Phong đích thực là một đối tượng rất khó ở chung.

Nhưng cũng chính vì như vậy, được Doanh Phong đối đãi khác biệt, cậu mới mỗi một ngày đều có loại cảm giác mình là duy nhất trong mắt đối phương, đáng tiếc người bên ngoài thì không cách nào hiểu được.

“Vậy sao?” Lam Thịnh thực tự nhiên tiếp thu, "Thấy cậu như bây giờ, học ở một trường đại học lớn, sống cùng người mình thích, tớ thật sự thấy vui cho cậu.”

Không đợi Lăng Tiêu nghĩ kỹ đáp lại như thế nào, ngữ khí đối phương chợt lạnh đi vài độ, “Tất cả chuyện này, nếu cậu là khế chủ, thì sẽ rất hoàn mỹ."

Lăng Tiêu có chút giật mình, cậu không rõ Lam Thịnh vì sao nói như vậy, cũng không hiểu dụng ý của cậu ấy.

“Làm gì mà kinh ngạc nhìn tớ như vậy,” Lam Thịnh quay đầu, "Chẳng lẽ cậu không cho là như vậy sao?"

Miệng Lăng Tiêu mấp máy, “Cũng… tạm đi…”

"Năm đó cậu chính là người lập chí phải làm khế chủ của Doanh Phong, hiện giờ lại thành khế tử của cậu ta, mặc dù đối tượng không đổi, nhưng thân phận lại hoàn toàn bất đồng, như vậy cậu cũng có thể chấp nhận sao?”

Lăng Tiêu nghiêm túc lại, “Tớ không biết vì sao cậu lại hỏi vậy, tuy Doanh Phong bây giờ là khế chủ của tớ, nhưng từ sau khi chúng tớ tiếp nhận nhau, anh ấy không còn dùng thân phận khế chủ làm chuyện gì quá phận với tớ nữa.”

“Tức là trước đó cậu ta đã làm.”

“Đúng là thế nhưng mà…”

"Cho nên cậu đã cam tâm tình nguyện tiếp nhận thân phận khế tử của mình rồi sao? Hay vì không có quyền lực, không thể phản kháng, bị áp chế hết lần này đến lần khác không thể không đối mặt sự thật, còn thôi miên bản thân rằng như thế cũng không tồi,  phải vậy không?”

Lăng Tiêu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Lam Thịnh thất vọng lắc lắc đầu, "Lăng Tiêu, cậu thật sự thay đổi thật nhiều."

Lăng Tiêu muốn nói không phải là như vậy, Lam Thịnh rõ ràng là người đối với thân phận khế chủ cùng khế tử nhìn thấu triệt nhất, cũng là bởi vì cậu ấy khư khư cố chấp, mới khiến cho Bình Tông chuyển thế, cậu ấy hẳn phải sớm giác ngộ về vấn đề này mới đúng.

Chính là đối mặt Lam Thịnh như vậy, Lăng Tiêu lại nói không ra một lời, Lam Thịnh hiện tại trở nên thật xa lạ, một năm sống nơi Trung tâm kiểm soát, đã đem cậu ấy hoàn toàn đúc rèn thành một người khác, cậu ấy dù thường xuyên cười, nhưng dáng tươi cười lại vĩnh viễn không đến được đáy mắt, lãnh ý tán phát trên thân thậm chí vượt qua cả Doanh Phong.

Không, lạnh lùng nơi Doanh Phong đến từ chính tính cách trời sinh, là một loại lãnh tình thực thuần túy, đối người khác không có ác ý. Mà tràn ngập ở xung quanh Lam Thịnh, lại toát ra một tầng hàn khí đen tối, Doanh Phong sẽ chỉ làm người khác không dám tiếp cận, còn Lam Thịnh lại khiến người ta muốn trốn khỏi cậu.

Lam Thịnh vừa mới nặng lời với Lăng Tiêu xong, thái độ lại dịu đi, “Bất quá tớ có tư cách gì chỉ trích cậu chứ? Thời gian qua lâu như vậy, bên ngoài hết thảy đều đã cải biến, ngay cả bản thân tớ cũng thay đổi."

Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến những gì cậu đã chứng kiến ở Trung tâm kiểm soát, có thể sống trong đó một năm, lòng người không có khả năng không phát sinh thay đổi.

Nếu quả thật chỉ vì thế, thì Lam Thịnh hiện tại đã được ra rồi, cái cậu ấy cần chỉ là một chút thời gian.

Vì thế Lăng Tiêu hỏi, "Cậu bây giờ là hoàn toàn rời khỏi Trung tâm kiểm soát rồi phải không? Kế tiếp cậu muốn đi đâu?"

Lam Thịnh cũng rất tự nhiên theo cậu chuyển đề tài, "Tớ còn chưa nghĩ ra, bất quá đã không có ý định tiếp tục học nữa, có người cho tớ một phần công việc, tớ tính đi thử xem sao.”

"Công việc?" Lăng Tiêu nghe được cậu ấy không có ý định tiếp tục học sâu thêm thì có chút tiếc nuối, bất quá biết cậu chuẩn bị đi làm thì lại có chút yên tâm.

“Là công việc gì, có xa đây không? Dù xa cũng không sao, để lại địa chỉ cho tớ, tớ sẽ thường xuyên thăm cậu.”

Ngay sau đó cậu lại nghĩ, “Là công việc ở Thiên Túc chứ hả? Tớ hồi trước có quen một người bạn, ờm,” Lăng Tiêu cân nhắc tìm lời, “Tình huống của người đó không khác với cậu lắm, người đó nói bằng thể chất của y, sống ở những nơi khác ngoài Thiên Túc thì rất vất vả.”

“Tớ hiểu, lực dẫn linh hồn chứ gì,” Lam Thịnh thoải mái nói ra, “Người phát dục càng không kiện toàn, ảnh hưởng càng nghiêm trọng, người hoàn toàn không phát dục như tớ, dù là đến Lang Túc tinh cũng khó mà sống tốt.”

“Cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại là cậu đó,” Lam Thịnh nâng tay, sờ hai má Lăng Tiêu, “Từ thật lâu trước kia, đã khiến tớ không yên lòng rồi, đến giờ vẫn như thế."

Lời cậu, lập tức mang Lăng Tiêu về lại đêm hôm đó, cảnh tượng Lam Thịnh tìm đến cậu cáo biệt, mỗi một từ cậu ấy nói, mỗi một câu, đều khắc sâu trong đáy lòng cậu.

Bọn họ đã hứa hẹn nhất định sẽ gặp lại nhau, giờ nguyện vọng này rốt cục thực hiện được, chính là lúc ấy chưa từng nghĩ tới, đến khi gặp lại thì đã cảnh còn người mất.

“Được rồi,” Lam Thịnh buông tay xuống, “Tớ phải đi rồi, bất quá trước khi đi, tớ muốn hỏi cậu trả tớ món đồ tớ nhờ cậu bảo quản.”

"A, " Lăng Tiêu lúc này mới nhớ ra, “Cậu chờ chút nha.”

Cậu từ một chỗ bí mật dưới giường lấy ra cái hộp mà Lam Thịnh giao cho cậu, do dự một chút, "Cái hộp này… Cậu có còn dùng không?”

Lam Thịnh đoán được trong cái hộp kia khẳng định không chỉ chứa món đồ mà mình lưu cho cậu ấy, “Hết rồi, cậu trả chủy thủ cho tớ là được, còn cái hộp cậu cứ giữ đi."

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, vội mở ra nắp hộp, thật cẩn thận lấy chủy thủ của Bình Tông ra.

“Đây nè.”

Lam Thịnh nhận lấy, nhìn vật nhớ người, cả một lúc lâu lâm vào trầm tư.

Lăng Tiêu không quấy rầy cậu ấy, cho đến khi Lam Thịnh tự mình khôi phục lại, lơ đãng nhìn thoáng thứ trong hộp.

“Cậu giữ mấy đồ vứt đi ấy làm gì?”

"Không có, " Lăng Tiêu cuống quít đậy nắp lại, “Chỉ là cho vui thôi.”

Lam Thịnh không can thiệp nữa, Lăng Tiêu lại nhét cái hộp về lại chỗ cũ.

“Cảm ơn cậu đã bảo quản," Lam Thịnh giơ giơ chủy thủ trong tay ra dấu.

"Không có," Lăng Tiêu thấy cậu khách khí có chút không thích ứng, "Doanh Phong cũng sắp trở lại, cậu không chờ gặp anh ấy sao?”

Lam Thịnh lại lộ ra nụ cười thường trực, “Không cần, tớ với cậu ta vốn cũng không thân.”

"Vậy được rồi, " Lăng Tiêu buông tha, “Tớ tiễn cậu…”

Cậu vừa mới nói xong ba chữ kia, Tiểu Hôi vẫn luôn như lâm đại địch liền hướng cậu kêu lớn, Lăng Tiêu chưa bao giờ thấy Tiểu Hôi kích động như vậy.

“Tiểu Hôi mày đừng nháo, tao trở lại liền.”

Tiểu Hôi thấy mình ngăn không được cậu, liều lĩnh nhảy dựng lên, nhào thẳng vào Lam Thịnh, lúc này ngay cả Lăng Tiêu cũng không ngăn được nó, mắt thấy răng nanh Tiểu Hôi đã hung hăng găm vào cánh tay Lam Thịnh.

"Tiểu Hôi!" Lăng Tiêu sốt ruột kêu lên.

Lam Thịnh nhướng mày, quăng hai cái cũng không dứt ra được, chủy thủ trong tay lật qua, theo sau một tiếng kêu rên, Tiểu Hôi bị đau buông mõm ra rớt xuống đất, vẫn liên tục phát ra tiếng kêu ô ô đáng thương.

"Tiểu Hôi!" Lăng Tiêu lại một lần nữa kêu tên nó, nhưng lúc này đây lại tràn ngập lo lắng.

Cậu vội ngồi xổm xuống xem xét thương thế Tiểu Hôi, cũng may Lam Thịnh ra tay không nặng, chỉ cắt trúng da chân trước nó, xem như cho nó một cái cảnh cáo.

"Xin lỗi, nó cắn tớ, tớ theo phản xạ liền..."

Lăng Tiêu trong lòng có chút buồn bã, tuy Tiểu Hôi vô lễ trước, nhưng dù sao nó là động vật không hiểu chuyện, mà khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy trên cánh tay Lam Thịnh cũng để lại hai dấu răng thật sâu, lời sắp ra khỏi miệng lại bị cưỡng ép nuốt xuống.

Cậu chỉ có thể tiếc rèn sắt không thành thép mà xoa nhẹ bụng Tiểu Hôi, “Tiểu Hôi, hôm nay mày sao vậy, chờ tao lấy băng gạc đến băng cho mày.”

Tiểu Hôi không phải người Thiên Túc, không thể dùng hồn tinh để trị liệu, bị thương chỉ có thể xử lý vết thương sau đó từ từ chờ khôi phục, thật sự rất phiền toái.

“Tớ sắp phải đi, cậu không tiễn tớ một đoạn sao?” Cậu mới vừa đứng dậy muốn đi lấy hộp thuốc, lại bị Lam Thịnh gọi lại.

Lăng Tiêu không an lòng nhìn Tiểu Hôi bị thương trên mặt đất, nó kêu ư ử thật đáng thương, "Tớ xử lý cho nó một chút là tốt rồi, thật sự rất nhanh."

Lam Thịnh nâng tay xem giờ, “Tớ không có thời gian, lần này sau khi tớ rời đi, chúng ta lại phải thật lâu không thể gặp nhau."

Lam Thịnh dù sao cũng từng là người bạn tốt nhất của cậu, trước khi rời đi không tiễn một chút thì sao mà được, thương thế Tiểu Hôi nhìn qua cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là nó kêu thật sự khoa trương, thật giống như có người đem móng vuốt của nó chém rớt vậy.

Lăng Tiêu ôm Tiểu Hôi lên giường, dặn dò, "Tao sẽ về rất nhanh, mày ráng chịu một chút nha.”

Mặc kệ Tiểu Hôi kêu rên thế nào, cũng chẳng thể lưu lại Lăng Tiêu, nhìn bóng lưng cậu rời đi, Tiểu Hôi bật người lên nhảy xuống giường, cực nhanh đuổi theo, động tác linh hoạt đó, làm sao cũng nhìn không ra nó đang bị thương.

Chính là cửa chính lại hoàn toàn đóng chặt trước mặt nó, Tiểu Hôi liều mạng cào lên cửa, miệng ngao ô ngao ô phát ra tiếng kêu lo âu, chờ mong Lăng Tiêu có thể quay đầu lại.

"Nó bình thường không như vậy đâu, tớ cũng không biết nó hôm nay làm sao nữa,” Lăng Tiêu nhìn vết thương trên cổ tay Lam Thịnh có chút áy náy, "Để tớ trị cho cậu một chút đi.”

"Không cần, " Lam Thịnh từ chối, “Tớ biết cậu rất vội, xe của tớ ở ngay sân bay, đến rồi về cũng không mất bao lâu.”

Hai người rất nhanh đi vào sân bay, Lam Thịnh thế nhưng thật sự có xe, lại còn là phi hành khí kiểu dáng tương đối mới.

“Cái này ở đâu ra?” Lăng Tiêu hỏi.

“Chỗ làm của tớ cho tớ mượn.” Lam Thịnh khinh miêu đạm tả đáp.

"Nga, " Lăng Tiêu chẳng hoài nghi chút gì liền tin tưởng.

Lam Thịnh đứng trước cửa khoang, “Tốt rồi, cảm ơn cậu tiễn tớ.”

Lăng Tiêu rất muốn cùng cậu ấy hảo hảo nói lời tạm biệt, nhưng cậu còn băn khoăn Tiểu Hôi trong ký túc xá.

“Nhớ phải liên lạc với tớ đó.”

"Nhất định."

Lam Thịnh lần thứ hai ôm lấy, Lăng Tiêu không nghĩ nhiều, cũng ôm lại vỗ vỗ lưng cậu, lúc này chợt nghe thanh âm Lam Thịnh từ trước ngực nhỏ giọng truyền đến.

“Nhưng tớ luyến tiếc cậu thì phải làm sao đây.”

"Cái gì?" Lăng Tiêu không nghe rõ.

“Hay là theo tớ cùng đi đi."

Sau lưng Lăng Tiêu bị người dùng kim đâm vào, chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào thân thể cậu, Lăng Tiêu cả người dùng lực không được, trước mắt dần dần một mảnh mơ hồ.

Thẳng đến trước lúc hôn mê, cậu vẫn không thể tin tưởng Lam Thịnh lại làm ra chuyện này với mình, cậu ấy là bằng hữu tốt nhất của cậu, cậu đối với cậu ấy ngay cả một tia hoài nghi cũng chưa từng có.

“Cậu vì cái gì..." Cậu giãy dụa nói ra những lời này.

“Bởi vì tớ không muốn thấy bộ dạng hiện tại này của cậu,” Lam Thịnh ôn nhu chế trụ thân thể cậu, “Tớ sẽ giúp cậu chấm dứt đoạn thống khổ này.”

Nhưng mà tớ thật sự một chút cũng không thống khổ, sao cậu lại không hiểu vậy?

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nghĩ đến Tiểu Hôi bị thương một mình ở nhà, khó trách nó lại có phản ứng quá khích như vậy, trực giác của dã thú thường đều chuẩn đến mức đáng sợ, vì sao mình lại không tiếp thu được báo động nguy hiểm của nó chứ?

Trong nháy mắt khi cậu ngã xuống, phảng phất như nhìn thấy thân ảnh Doanh Phong phong trần mệt mỏi trở về, trời đã tối rồi, anh rốt cuộc đi đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc