[KOKOINUI/DRASEI] SI TÌNH

     Sau lần cãi nhau đó, Kokonoi bỏ nhà đi đến mấy ngày, Inui chẵng hề quan tâm đến điều đó, em vẫn đều đều sinh hoạt như thường ngày. Cho đến hôm nay, sau khi tan làm và đi về nhà như bình thường thì em mới nhận ra sự hiện diện của hơi người bên trong ngôi nhà vắng vẻ ấy. Theo như phán đoán của mình em nghĩ Kokonoi đã về, phán đoán này không hẳn là sai, nhưng nó lại thiếu. Hóa ra không chỉ có mình Kokonoi về đây nhỉ? Inui đi tới phòng khách, Kokonoi đang cùng một người nào đó chuẩn bị làʍ ŧìиɦ trên ghế sofa. Nhìn sơ qua thì cậu trai dưới thân Koko khá là trẻ. Inui bình thản em chỉ chậm rãi đánh giá mà chẵng hề có phản ứng gì. Em đem đồ mình mua vào trong bếp và nấu ăn như thường ngày. Xong xuôi lại dọn ra bàn, đang định ăn thì Kokonoi đi tới, bên phải gã còn đang ôm eo cậu con trai kia.


- Này, cho "bạn" tao cùng ăn cơm với được không?

       Gã nhấn mạnh từ "bạn" giống như đang ám chỉ điều gì đó, khuôn mặt còn đầy ranh mãnh, ôm chặt người mà gã gọi là "bạn" trong tay. Inui trực tiếp lơ đi, em không thèm quan tâm thì gã ta cũng không quan tâm đến sự chấp thuận của em nữa. Trực tiếp kéo cậu trai kia ngồi xuống bàn, Kokonoi lấy chén bát và đồ ăn cho hai người, hành động dịu dàng ôn nhu đối với người kia.

- Em há miệng ra nào~

        Vừa nói Kokonoi vừa đút thức ăn cho người kia, hành động thân mật vô cùng. Inui thì vẫn bình thản ăn thức ăn của mình, trực tiếp coi hai người kia là không khí. Ăn xong em cũng đứng dậy dọn dẹp chén bát của mình và đi tắm. Nhìn vẻ mặt chẵng quan tâm gì của Inui, Kokonoi thật sự giận đến đỏ mặt.

    Thế là không dừng lại ở đó, tối đến, lúc đang định đi ngủ thì Kokonoi cũng dẫn cậu trai kia vào phòng rồi lên tiếng nói.


- Mày không phiền nếu nhường chỗ của mày cho "bạn" tao chứ?

     Thì cũng không để ý nhiều, Inui nhàn nhạt đi ra bên ngoài. Em đi tới chỗ sofa, nhìn nhìn một lúc, cũng may là hồi nãy bọn họ không làm dơ ghế. Thôi thì ngủ tạm vậy!

- Ưʍ... ư... ah... nhẹ thôi... ah... Koko- san... ưʍ...

      Mới nằm xuống chưa bao lâu, Inui đã nghe được những âm thanh không đúng đắn vọng từ bên trong ra. Thế nhưng Inui chẵng quan tâm, em với tay lấy tai nghe rồi bật max volume trong máy. Thế này là ngủ được rồi, đỡ ồn ào, Inui bình thản đến lạ.

     Thì đến sáng hôm sau, hôm nay là chủ nhật nên Inui cũng không cần đến cửa tiệm để làm việc. Nguyên một tuần làm việc mệt mỏi chỉ để đổi lấy một ngày nghỉ ngơi nhưng nó cũng bị phá hỏng mất. Thường ngày vào hôm nay thì em chỉ nằm ở nhà, coi một số tập phim, tận hưởng không gian yên bình. Đáng lý ra kế hoạch phải như vậy chứ? Nhưng hôm nay đành phải chuyển qua kế hoạch khác thôi.


     Inui nhàn nhạt nhìn cảnh trên giường, là một đống hỗn độn. Ban nãy khi chỉ vừa mới bước vào đây mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã nồng nặc. Em có chút buồn nôn, nhìn cảnh cậu trai trên giường đang khỏa thân, xung quanh rải đầy toàn là những đồ chơi tìиɦ ɖu͙ƈ. Kokonoi thì không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, gã đang nằm bấm điện thoại trên giường, vừa lúc thấy Inui dô liền giả bộ quàng tay qua đầu người kia, khẽ vuốt ve tóc đầy âu yếm. Em cảm thấy có chút buồn cười, chẵng biết gã ta làm vậy để làm gì nữa, chứng tỏ mình sinh lý dồi dào sao? Inui lấy đồ của mình trong tủ, khi đi lướt qua Kokonoi môi cong cong lên cười. Koko cau chặt mày, gã có thể thấy rõ khuôn mặt tràn đầy khinh thường của em. Đây không phải là viễn cảnh gã muốn thấy!

        Sáng giờ Inui ra bên ngoài, em chỉ muốn đi dạo đâu đó, hít thở không khí một chút thôi. Inui cũng đi xung quanh, rồi lại kiếm thứ gì đó gϊếŧ thời gian. Đến trưa em lại quay về nhà, và cậu trai kia vẫn ở trong nhà cùng Kokonoi cười đùa vui vẻ. Kokonoi thấy Inui về liền bày ra ánh mắt trêu người, còn bám sát lấy người kia hơn.
- Bảo bối, em thật là đáng yêu đó! Em có thích gì không?

      Cùng ngồi trên ghế sofa kia vui đùa, cậu con trai kia dung mạo dĩ nhiên là đẹp, nét ngây thơ, còn có chút mềm yếu. Inui có chút khó chịu, vì đây là nhà của mình mà gã ta dám tùy tiện dẫn người vào "chơi" lâu như vậy. Nhưng đột nhiên em lại nhận ra, đây có phải là nhà mình đâu. Ở lâu nên Inui đã luôn nghĩ rằng đây là nhà mình, đây là nơi mình có thể trở về sau bao bôn ba ngoài kia. Đây là căn nhà mà Kokonoi bỏ tiền ra mua, là căn nhà đứng tên gã, sao em có thể quên mất mà còn mắt nhắm mắt mở ở lỳ ở đây như vậy chứ. Nhưng ở đây lâu như vậy, mọi thứ cũng đã trở nên quá quen thuộc, thật sự Inui có chút không nỡ, nhưng khi nghe những lời tiếp theo, Inui cảm thấy chẵng gì là không nỡ nữa.

- Em thích ở đây luôn được không?
      Giọng cậu trai kia nhè nhàng vang lên, giọng nói êm dịu cũng dễ nghe vô cùng. Nhưng đôi mắt như hồ ly của cậu ta lại luôn đảo về phía Inui đầy châm chọc. Inui thấy rõ nhưng em chẵng quan tâm điều đó. Lúc này Kokonoi ôm lấy cậu trai kia, rồi hôn nhẹ một cái lên môi.

- Em thích gì anh cũng chiều Hasu, chỉ là có một tên ăn bám nào đó cứ ở đây thế này em không phiền chứ?

        Giọng Kokonoi đầy ám chỉ, nghe là cũng đủ biết Kokonoi đang ám chỉ ai. Cậu con trai kia khẽ đảo mắt nhìn Inui đầy khinh thường, rồi ôm cổ Kokonoi.

- Em không phiền đâu Koko- san~

     Giọng người kia nũng nịu, ra sức đáng yêu, Kokonoi vui vẻ ôm lấy cậu trai kia, rồi nhẹ giọng.

- Bảo bối gọi Koko được rồi!

      Rồi gã lại dùng ánh mắt cưng chiều và yêu thương nhìn cậu trai kia. Inui cảm thấy mình hết chịu nổi rồi, nếu cứ đứng ở đây lâu như vậy cậu sẽ không kiềm được mà nôn mất. Inui vội bịt miệng đi nhanh vào bên trong phòng, Kokonoi nhìn thấy Inui như vậy gã tưởng em đang đau lòng và không kiềm được bật khóc, nên vô cùng đắc ý, khẽ nhếch môi cười nhạt. Khi vào bên trong thì phòng ngủ cũng không mấy khá hơn, sεメ toys, tϊиɦ ɖϊƈh͙, những thứ dơ bẩn kia vậy mà không ai chịu dọn dẹp. Em không chịu được nữa rồi, vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mọi khi làʍ ŧìиɦ xong đều là do Inui một mình dọn dẹp hết, Kokonoi gã chẵng bao giờ phải đụng tay làm mấy việc này. Giờ gã cùng cậu trai kia làʍ ŧìиɦ, Kokonoi không dọn, vậy chắc tiểu tình nhân của gã cũng không biết dọn dẹp rồi. Inui cảm thấy kinh tởm đến cùng cực, cơ thể sởn hết cả da gà.

Bình luận

Truyện đang đọc