[KOKOINUI/DRASEI] SI TÌNH

- Thử thuốc? Thử thuốc gì?

Người kia khẽ nhắc lại, sự hoang mang hiện rõ.

- Ừ, như chuột bạch vậy đó, nếu mày đồng ý thử thuốc thì người ta sẽ cho mày uống thuốc hoặc tiêm thuốc chưa được sản xuất ngoài thị trường để phục vụ cho y học.

Người kia mở lớn mắt, vẻ mặt có chút hãi hùng.

- Nghề gì điên vậy? Lỡ nó có tác dụng phụ hay gây chết người sao?

Người kia cũng khe khẽ khoanh tay lại, nhướn vai một cái.

- Thì bởi vậy lương mới cao như thế đó, chẵng ai điên mà đi làm mấy cái đó cả, trừ phi hắn ta chán sống.

- Phải đi đâu để đăng ký làm vậy?

Người kia vừa dứt lời thì bỗng nhiên sau anh có tiếng nói, anh hoang mang vội quay đầu lại nhìn. Tuy đã mang mặt nạ phòng độc nhưng nhìn qua cũng đủ biết người vừa mới lên tiếng rất thanh tú xinh đẹp. Người kia còn ai khoác ngoài Inui, với mức lương cao như vậy chắc chắn sẽ giúp được Draken, nên em không chần chừ nữa.


Cả hai người kia đều mở lớn mắt. Có chút không tin nổi nhìn Inui, người nãy giờ kể chuyện về thuốc vội lên tiếng.

- Nghề đó nguy hiểm lắm, cậu hỏi làm gì?

Thế nhưng Inui vẫn nhàn nhạt, giọng em nhè nhẹ.

- Tôi muốn làm nó, làm ơn chỉ cho tôi địa chỉ.

Người đối diện nói chuyện với người đầu tiên cũng hoang mang hết thảy vội vã lên tiếng nói.

- Này, cậu chán sống à? Nhìn cậu trẻ thế này, tương lai còn rộng mở đi làm mấy cái nguy hiểm như vậy để làm gì?

Đôi mắt Inui như nhớ về ai đó, khẽ xao động một chút. Em đã tự hứa với bản thân rồi, dù có phải lên đao, xuống biển lửa hay vào rừng sâu tối tăm em đều không màng. Chỉ cần có thể giúp anh bớt đi một chút lo âu, bớt đi một chút phiền muộn thì mấy thứ nguy hiểm này chẵng là gì cả.

- Tôi chỉ muốn làm nó thôi!


Người kia cảm thấy có chút bất lực, nên đã chậm rãi nói cho Inui địa chỉ và cách để tới nơi đó.

- Này tôi khuyên cậu chỉ nên làm vài ngày thôi, nó thật sự nguy hiểm đấy!

Người còn lại lo lắng nhắc nhở Inui, em cũng nhẹ giọng cảm ơn một tiếng. Sau đó lại tiếp tục đi làm công việc của mình. Cả hai nhìn theo bóng lưng Inui, cảm thấy khó hiểu, bọn họ khẽ nhướn vai nhẹ rồi lại tiếp tục quay lại làm việc của mình.

Ngày hôm sau, theo lời chỉ dẫn của người hôm qua Inui đã đi đến địa chỉ của nơi ấy ngay khi xong việc với Jun. Tới nơi thì ở đây là một cơ sở rất lớn, khá gần với trung tâm thành phố, Inui nhẹ nhàng đi vào. Em trực tiếp hỏi nhân viên y tế về công việc thử thuốc, thì người ta nhanh chóng mời em vào phòng riêng.

- Cậu có chắc sẽ làm công việc này không? Công việc này vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cũng không thể bảo toàn mạng sống của cậu nếu có bất trắc.


Một vị bác sỹ trung niên lên tiếng hỏi để chắc chắn, nhưng Inui chẵng hề nghĩ nhiều, em vội nói.

- Tôi đồng ý.

Vị bác sỹ kia có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng.

- Nếu cậu ký vào đơn này thì công việc của cậu cũng sẽ bắt đầu, cậu có muốn suy nghĩ lại không.

Tờ đơn trên kia ghi "đơn chấp nhận mọi rủi ro" khi Inui đồng ý ký nó cũng có nghĩa là nếu những loại thuốc thử kia có tác dụng phụ hay độc hại đi chăng nữa cậu cũng hoàn toàn phải chấp nhận những nguy hiểm đó. Inui chẵng suy nghĩ nhiều liền lập tức ký xác nhận, còn đóng hẳn dấu vân tay lên đơn kia. Vị bác sỹ nhìn em, thấy khuôn mặt chẵng chút chần chừ kia cũng có chút ngạc nhiên.

- Vậy công việc của cậu bắt đầu từ mai nhé!

Thế nhưng ngay lúc này Inui nhanh chóng lên tiếng.
- Thử thuốc 1 buổi thì được 10 triệu vậy thì hôm nay thử luôn được không?

Vị bác sỹ nghe vậy liền bất ngờ, trước giờ ông chưa thấy ai như em cả. Người nào đến đây một là khi nghe được rủi ro liền rời đi hoặc là đồng ý nhưng khi thử thuốc thì có chút chần chừ. Vậy mà Inui lại chẵng lo lắng hay sợ hãi bất cứ thứ gì như vậy sao?

- Được thì được nhưng cậu không định chuẩn bị tinh thần sao?

Bác sỹ ngạc nhiên hỏi, Inui khe khẽ đứng dậy ánh mắt nhàn nhạt.

- Tôi không cần chuẩn bị gì cả, tôi chỉ cần tiền thôi.

Nghe em nói vậy bác sỹ cũng gật gù đầu tỏ ý đã hiểu, liền kêu Inui đi theo mình.

Bình luận

Truyện đang đọc