LỠ CHỌC NHẦM TỔNG TÀI HẮC ĐẠO PHẢI LÀM SAO ĐÂY


" Còn một chuyện nữa anh muốn hỏi em, làm sao em có được khẩu súng đó và tại sao em lại có thể sử dụng nó một cách thành thục như vậy?"
Khi nãy lúc cô móc súng ra đã làm cho Lâm Tư Chính xém chút nữa là đã đứng tim.

Và đến khi thấy tài bắn súng của Lâm Tư Ân bách phát bách trúng như vậy thì anh ta đã chết lâm sàng một khoảng thời gian khá lâu.
Chắc chắn còn rất nhiều điều bí mật mà anh ta chưa biết hết về đứa em gái nhỏ Lâm Tư Ân này của mình.
" Chuyện này...!À phải rồi là em nhờ anh Kiêu mua dùm em, anh cũng biết đấy anh ấy hiện giờ đang sinh sống bên Los Angeles nên chuyện có thể mua được mấy khẩu súng này thì cũng là bình thường thôi mà" Cô cười cười nói rồi quay mặt qua chỗ khác nói, tránh để Lâm Tư Chính phát hiện ra mình đang nói dối.
Thật ra mấy khẩu súng này là do cô ấy đã sử dụng thân phận Lilana của mình, để nhờ một số người bạn trong giới hắc đạo mua dùm.
" Còn về chuyện vì sao em biết sử dụng chúng thì cũng là do anh Kiêu dạy em luôn..."
Vì chuyện này là thật nên Lâm Tư Ân đã quay lại mặt đối mặt nói với Tư Chính.
" Anh Kiêu? Em đang muốn nói đến..." Lâm Tư Chính nhất thời chưa hình dung được anh Kiêu trong miệng của cô là ai nên đã ngờ vực hỏi lại.
" Là Trình Nam Kiêu, anh ấy là anh họ của chúng ta, năm ấy mẹ mất anh Kiêu cùng với chú có đến thăm viếng mẹ nữa đó, anh không nhớ à..."
Lâm Tư Ân nhắc lại cho anh trai mình nhớ về người anh họ này.
" Trình Nam Kiêu!! Em và cậu ấy vẫn còn liên lạc với nhau nữa sao?"
" Đúng vậy, vô tình gặp lại nên bây giờ chúng em rất thân với nhau" Lâm Tư Ân vui vẻ nói.
" Vậy mau đưa khẩu súng đó đây cho anh"

Lâm Tư Chính yêu cầu em gái đưa cái thứ nguy hiểm đó cho mình.
" Em không đưa nó cho anh đâu, nếu như ngày hôm nay không có nó bên mình thì có lẽ em đã chết trong tay Hồ Lư Mạnh rồi"
" Nhưng nó rất nguy hiểm đối với em..."
" Không được, nếu như sau này em lại gặp nguy hiểm nữa thì sao? Có nó bên mình em cảm thấy yên tâm hơn nhiều!!"
" Thôi được rồi, nhưng em không được làm hại người vô tội đâu đấy!! Nếu không anh sẽ không tha cho em đâu..."
Lâm Tư Chính thấy lời nói của Tư Ân cũng hợp lí nên cuối cùng anh ta quyết định sẽ để cho cô ấy giữ lại khẩu súng bên mình.
" Vậy chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây đi, em phải về nghỉ ngơi để mai còn đến trường nữa" Lâm Tư Ân nói xong thì ngáp một cái rõ dài.
" Cần anh đưa em về không?"
" Thôi khỏi em có xe rồi, anh cũng mau về nghỉ ngơi sớm đi...!Mai chúng ta sẽ cùng về thăm ông"
" Được!! "
" Này, sao anh còn chưa chịu trả chìa khóa xe cho tôi nữa chứ...!Đừng nói anh thích chiếc xe này của tôi đấy nhé!! Nếu anh thích thì tự mà mua đi dù sao anh cũng giàu nứt vách luôn rồi còn gì!?"
Cô ấy đi lại định lái xe về nhà, nhưng khi đứng trước cửa xe thì lại nhớ đến việc chìa khóa xe vẫn còn nằm trong tay Triết Hạo.
" Lão đại!! Tài xế riêng của ngài đâu"
" Tôi cho anh ta về nghỉ sớm rồi, bây giờ tôi không có xe để về" Triết Hạo điềm nhiên nói.
" Hay là tôi chở ngày về nhé!!" Lâm Tư Chính chỉ về chiếc mô tô của mình.
" Cậu kêu tôi ngồi sau xe mô tô của cậu sao?"
Anh ta đường đường là một lão đại, chẳng lẽ lại ngồi sau xe mô tô của đàn em mình sao.

Chuyện này rất chi là bình thường nhưng khi vào đầu của Triết Hạo thì nó lại rất không bình thường.
" Vậy hay là tôi đưa xe cho ngài lái về, còn tôi sẽ đi cùng với em ấy" Lâm Tư Chính cảm thấy ý này của mình cũng không tồi chút nào.
" Anh kêu tôi tự lái xe sao?"
" Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Cái này không được cái kia cũng không được" Lâm Tư Ân không nhịn được khó chịu lên tiếng bắt bẻ anh ta.
" Không được, tôi muốn ngồi trên chiếc xe đó để về nhà"
Anh ta nhướn mày nhìn về chiếc siêu xe của Lâm Tư Ân mà nói.
" Không được!! Còn lâu tôi mới chịu làm tài xế cho tên đáng ghét nhà anh"
Cô chéo 2 tay lại với nhau làm ra dấu X, thẳng thừng từ chối ý định nhảm nhí đó của Triết Hạo.
" Nếu như cô chịu làm tài xế đưa tôi về thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại về chuyện xóa bỏ hình phạt của Tư Chính khi nãy"
" Lão đại, ngài không cần phải làm vậy đâu.


Tôi chấp nhận bị phạt dù nặng hay nhẹ...!Ngài cứ tự nhiên mà sử dụng chiếc xe này, còn tôi và Tư Ân sẽ đi xe mô tô về!!"
Lâm Tư Chính lại một lần nữa cảm thấy ý tưởng vừa rồi của mình lại vô cùng hợp lý, nó đều có lợi cho đôi bên nên trong lòng anh ta đang không ngừng đắc ý.
Triết Hạo dùng ánh mắt sắc lạnh để nhìn Lâm Tư Chính.

Anh ta đột nhiên lại thay đổi thái độ một cách thất thường, nữa giây trước còn đang bình thường vui vẻ, vậy mà nữa giây sau lại muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tư Chính.
Sao lão đại ngài ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Rõ ràng là mình đã đưa ra được một ý tưởng tuyệt vời vậy mà!!"
Lâm Tư Chính cảm thấy vừa sợ vừa khó hiểu mỗi khi tiếp xúc với người đàn ông cao cao tại thượng đang đứng trước mặt mình.

Lão đại của anh ta lúc nào cũng khó đoán và khó chiều, thật sự không ai có thể hiểu rõ được nội tâm của người đàn ông này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì.
" Hứ!! Anh không thích tự mình lái xe vậy thì bắt taxi để về đi, đừng có ở đây mà mặt nặng mày nhẹ nói chuyện với anh trai tôi như vậy"
Lâm Tư Ân lên tiếng bênh vực cho anh trai mình.
" Nếu như cô không chịu lái xe đưa tôi về thì ngay lập tức tôi sẽ điều Lâm Tư Chính đi qua Châu Phi mà làm việc!!"
Triết Hạo không còn cách nào khác để nói chuyện bình thường với người phụ nữ cứng đầu này, anh ta chỉ đành lấy Lâm Tư Chính ra để hâm dọa cô ấy mà thôi.
" Anh...!Anh đừng có quá đáng!! Đừng có công tư không phân minh như vậy"
" Tôi không nghĩ là Tư Chính sẽ không nghe theo lời tôi nói đâu!!" Triết Hạo nói một cách chắc nịch.
" Anh Tư Chính...!Anh sẽ không nghe theo lời của tên đó đâu đúng không?"
" Không, cho dù lão đại có kêu anh đi bất kì đâu thì anh cũng sẽ nghe theo, vì mạng này của anh là do ngài ấy đã cứu về" Lâm Tư Chính nghiêm túc nói.
________________
Lúc Lâm Tư Chính 17 tuổi, năm đó mẹ của 2 người vừa mất.


Anh ta đã bắt đầu tự mình đi làm thêm để kiếm sống và nuôi đứa em gái nhỏ Lâm Tư Ân.
Có một lần Lâm Tư Chính đang trên đường đi làm về thì thấy được một đám côn đồ đang ức hiếp một cô gái, anh ta không nhịn được nên đã ra tay trừng trị bọn người xấu đó và giải cứu cô gái.

Sau lần đó, bọn chúng vì không cam tâm nên đã tìm cách để trả thù Tư Chính.
Vài ngày sau, bọn chúng kéo đến chừng 20 mấy tên đến để tính sổ với anh ta.

Bọn chúng rất đông nên cho dù Lâm Tư Chính có giỏi võ đến đâu thì cũng không thể đánh bại hết được.

Kết quả là anh ta bị bọn chúng đánh cho nhừ tử, có một tên trong số đó đã bị Lâm Tư Chính đánh hạ trong lần trước nên vẫn còn ghi hận, hắn ta đã rút con dao ra định giết Lâm Tư Chính cho bỏ ghét.
Đúng lúc ấy, Triết Hạo vô tình đi ngang qua và đã chứng kiến được mọi chuyện nên anh ta đã ra tay cứu Lâm Tư Chính một mạng.
Triết Hạo vì thấy được năng lực của Tư Chính nên đã thu thận anh ta về để đào tạo trở thành đàn em của Thiết bang Xà.
Lâm Tư Chính vì muốn báo đáp ơn cứu mạng nên cũng đã đồng ý với Triết Hạo.

Và hứa sẽ bảo vệ Triết Hạo bằng cả mạng sống của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc