LỠ CHỌC NHẦM TỔNG TÀI HẮC ĐẠO PHẢI LÀM SAO ĐÂY


" Xin lỗi...!Cậu không sao chứ, tớ không phải cố ý đâu"
Lâm Tư Ân giật mình nên đã buông Thái Tư Huyền ra, cô nhanh chóng xem xét coi vừa rồi mình có làm cô ấy bị thương không.
" Tớ không sao hết, tớ biết vừa nãy cậu chỉ vì quá kích động mà thôi"
" Nhưng cậu đã từng thấy sợi dây chuyền này trước đó rồi sao?"
Lâm Tư Ân căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Thái Tư Huyền.
" Tớ cảm thấy nó rất quen, nhưng lại chẳng nhớ nỗi là mình đã từng gặp nó ở đâu cả..."
Sau khi nghe được câu trả lời của cô ấy, thì Lâm Tư Ân không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng, người con trai năm đó từ lâu đã được Tư Ân xem như tình đầu của mình rồi.
Nhưng bao năm trôi qua, ngay cả một chút thông tin nhỏ về anh ta, thì cô cũng không thể nào điều tra ra được gì.
" Coi vẻ mặt của cậu kìa, thôi được rồi đừng buồn nữa, tớ hứa với cậu khi nào tớ nhớ ra được chút gì đó thì liền thông báo cho cậu hay đầu tiên, được chưa?"
Thái Tư Huyền vỗ vỗ vào vai của Lâm Tư Ân nói vài lời an ủi.

" Được rồi!!" Cô cũng quyết định gạc bỏ chuyện sợi dây chuyền sang một bên, quay lại dáng vẻ lười nhác như ban đầu, cuộn tròn mình lại trong chiếc áo khoác.
______________
" Hôm nay lạnh thế này, thật sự là không có tâm trạng để đi làm mà...!Hay là mình xin nghỉ đến khi hết đông rồi hả đi làm lại nhỉ?" Lâm Tư Ân đứng trước cửa nhà hàng và đang tự mình đấu tranh tâm lý cực kì gắt gao.
" Như vậy cũng không được!! Ngân sách của tháng này vẫn chưa đủ để bù vào chỗ trống của tháng trước...!Haiz, ước gì bây giờ có một cục tiền lớn từ trên trời rơi xuống, đến lúc đấy thì mình sẽ không quan tâm đ ến bất kì chuyện thế sự gì nữa mà lập tức xin nghỉ làm để về nhà ngủ đông"
Lâm Tư Ân luôn có những suy nghĩ khác người trong chuyện tiền bạc, mỗi tháng cô ấy đều tự mình đưa ra một con số và bắt buộc bản thân mình trong tháng đó nhất định phải kiếm được cho đủ số tiền mà mình đã đặt ra.
Lâm Tư Ân đau khổ lê từng bước chân đi vào bên trong nhà hàng.
" Hả!? Chị nói gì cơ? Làm việc ở đây, bất kể thời tiết lạnh như thế nào thì cũng không được mặc áo khoác luôn sao?" Hôm nay là ngày đông đầu tiên Lâm Tư Ân làm ở nhà hàng này nên cô ấy đã không biết được cái qui tắc quái quỷ của chỗ này.
Nhà hàng này nổi tiếng hàng đầu cả nước vì vậy nhân viên ở đây cũng phải làm việc theo một cách rất quy củ.

Dù lạnh hay nóng thì cũng chỉ được mặc duy nhất một chiếc áo dành cho nhân viên của nhà hàng mà thôi.
" Đúng vậy!! Trong hợp đồng làm việc có ghi rõ ràng rồi mà, bộ em không đọc kỹ sao? Thôi bây giờ biết cũng chưa muộn, em mau cởi áo khoác ra và đi thay bộ đồ đồng phục của mình đi" Đây là người chị làm chung với Lâm Tư Ân.
" Ai nói với chị là chưa muộn chứ, thật sự là muộn quá muộn luôn rồi...!Nếu mà biết trước được việc này thì cho dù nơi đây có trả nhiều tiền hơn, em cũng không thèm làm ở đây đâu"
Lâm Tư Ân lúc này thật sự là khóc không ra nước mắt, lúc đầu vì hợp đồng quá dài nên cô ấy chỉ đọc có vài chỗ quan trọng mà thôi, ai mà có ngờ bản thân mình lại bỏ qua chỗ quan trọng nhất cơ chứ.
Lâm Tư Ân ngậm đắng nuốt cay, lê thân xác hoang tàn của mình đi vào phòng dành riêng cho nhân viên nữ để thay đồng phục.
" Này Tư Ân, em là gì mà ở trong đấy lâu vậy...!Đừng nói em chết cóng ở trong đấy rồi nhé!! Nhanh ra đi để còn đến lượt chị thay đồ nữa chứ, sắp muộn giờ làm rồi"
Cô ta đứng đợi Lâm Tư Ân ở bên ngoài đã được 15 phút nhưng vẫn chưa thấy cô ấy đi ra nên đã lên tiếng thúc giục.
" Em ra...rồi đây!!" Lời nói của cô bị đứt quảng vì lạnh.
___________
Thời gian trôi qua rất lâu, từ lúc Lâm Tư Ân bắt đầu làm việc đến giờ thì cũng chỉ mới có 10 phút mà thôi.
Cả người Lâm Tư Ân không chịu được cái lạnh nên đã run lên cầm cập.

" Chết tiệt!! Tay mình bắt đầu mất cảm giác rồi..., thật sự là chịu không nổi nữa rồi...!Bà đây ứ thèm làm chỗ nhà hàng quái quỷ này thêm nữa..."
Lâm Tư Ân tức giận chạy vào phòng thay đồ ban nãy để lấy áo khoác chùm vào và nhanh chóng cầm lấy túi xách để đi về nhà.
" Này, cô nhân viên kia mau đứng lại, đang trong giờ làm mà cô đi đâu đấy!!"
Lâm Tư Ân đang định chạy nhanh ra cửa để về nhà nhưng còn chưa kịp đi thì đã bị quản lý của nhà hàng này tận mắt nhìn thấy và gọi lại.
" Lạnh quá nên tôi...tôi muốn về nhà, tôi không thèm làm ở đây nữa..." Lâm Tư Ân vừa run vừa nói.
" Cô nghĩ mình có đủ bản lĩnh để bồi thường tiền hợp đồng sao? Mà còn ở đây ăn nói ngang ngược được vậy hả?" Người quản lí đứng khoanh tay hơi lớn tiếng hỏi.
" Yên tâm, ngày mai tôi chắc chắn sẽ đền tiền hợp đồng lại cho anh, anh không cần phải lo đâu, bây giờ tôi phải đi đây..."
Lâm Tư Ân nói rồi chạy nhanh đi, nhưng người quản lí lại nhanh hơn cô một bước, giữ cô lại kịp thời và không cho cô đi tiếp.
" Cô đứng lại đó cho tôi, cô nói dễ nghe quá nhỉ? 100 triệu là 100 triệu đó!! Cô có thể trả cho chúng tôi được sao?" Người quản lí nói một cách khinh người, anh ta nghĩ rằng Lâm Tư Ân chỉ là một đứa nhóc nghèo khó mà thôi, làm sao cô ấy có thể có được số tiền lớn như vậy để bồi thường cho nhà hàng được chứ.
"Buông ra!! Ngày mai anh cứ tự nhiên mà gửi đơn bồi thường đến nhà cho tôi, dù có là 500 triệu đi chăng nữa thì tôi đây cũng trả đủ và nhất định không thiếu một xu" Lâm Tư Ân hất tay của anh ta ra hậm hực nói.
" Cô...!Cô!! Thôi được rồi, tôi cũng không phải có ý muốn cô bồi thường tiền đâu, chỉ là hiện tại bên ngoài rất đông khách và chúng tôi đang bị thiếu nhân lực...!Hay là bây giờ như này đi, cô hãy đẩy xe thức ăn ở ngoài kia lên trên phòng 10 của tầng 5 giúp chúng tôi một lần đi được không? "
Người quản lí đột nhiên hạ giọng nhỏ nhẹ giống như là đang nài nỉ Lâm Tư Ân giúp mình.
" Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để đi phục vụ người khác đâu!!"

Cô lên tiếng từ chối, không có ý định muốn giúp đỡ anh ta.
" Coi như cô giúp tôi lần này đi, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ đưa được thức ăn vào phòng đó rồi thì cô có thể tự do mà đi về nhà, tôi cũng không yêu cầu cô bồi thường tiền nữa đâu..."
" Thật chứ!? Anh không có gạt tôi đâu đúng không?"
Lâm Tư Ân vì nghe được chuyện có lợi cho mình nên nhất thời cô ấy đã không nhận ra được có vài chỗ không hợp lý trong chuyện này.
" Tất nhiên!! Tôi lấy danh nghĩa của người quản lí ra để hứa với cô"
" Thôi được tôi sẽ giúp anh một lần này thôi đấy!!" Lâm Tư Ân xoay người đi về phía khu bếp để nhận lấy xe thức ăn và đẩy nó tiến vào trong thang máy.
Sau khi Lâm Tư Ân rời đi, người quản lí vẫn đứng đấy để theo dõi và phải đảm bảo rằng cô đã đi vào thang máy và lên tầng 5.

Chỉ có như vậy thì anh ta mới yên tâm mà tiếp tục giữ được chức quản lí này của mình.
" Mình làm quản lí cũng đã được 10 năm rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên mình phải nói chuyện nhỏ nhẹ với một đứa nhóc đó...!Nếu không phải vì giám đốc yêu cầu thì tôi đã thẳng chân mà đá đít con nhóc nhân viên thúi như cô ra khỏi đây rồi!!".


Bình luận

Truyện đang đọc