LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe."

"Nơi này thì sao?" Ông Liễu chỉ tay vào phần thận.

"Cũng không tồi." Trần Gia Thụ trả lời, hơi cúi người trước ông Liễu, "Phiền ngài nhọc lòng rồi."

"Mọi đánh đổi đều có giá trị." Ông Liễu mỉm cười, "Tôi sẽ không để cậu nhận ân tình của tôi. So với tình người, tôi càng muốn bàn giao dịch với cậu hơn."

Trần Gia Thụ lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Ông Liễu đang muốn nói tiếp, sau lưng đã truyền tới tiếng huyên náo ồn ào, chói tai.

Đó là tiếng mọi người hoan hô anh hùng khi người đàn ông cao lớn dắt người phụ nữ xuống khỏi đài cao. Hắn là anh hùng, hắn là minh tinh, giờ khắc này, tất cả ánh đèn đều tập trung vào người hắn, hắn đi qua hành lang, những vị khách đeo mặt nạ vô cùng cuồng nhiệt lại chen chúc xô đẩy mà vây quanh hắn, nghiêng người vươn tay với hắn, mong đợi được hắn bắt tay giống như mong đợi được nữ thần may mắn hôn mình.

Một buổi hoan lạc vẫn còn tiếp tục.

Mọi người lập tức chia nhau tháp champagne, rượu vang, rượu whisky, tất cả các loại rượu đều được khui ra, từng dòng rượu phun lên trời tựa như đang trút đi tâm trạng vui sướng còn đang tràn trề của mọi người.

Thậm chí có người xông lên đài đen.

Bọn họ chạm vào máu tươi của người phụ nữ đã chết đi.

Máu tươi bị bọn họ bôi vẽ lung tung, bọn họ vui vẻ cười to.

Người duy nhất hoàn toàn không phù hợp trong bầu không khí náo nhiệt này có lẽ là người phụ nữ trong khuỷu tay của người đàn ông cao lớn.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng kia giống như một con búp bê xinh đẹp được xỏ dây, bị chủ nhân dẫn tới dẫn lui, trình diễn khắp chốn.

Ông Liễu rút lại lời nói: "Hôm nay muộn rồi. Hãy để chủ nhà đón gió tẩy trần cho các vị khách mới trước đã, sau này lại bàn chuyện khác." Hắn gọi một nhân viên tới, "Dẫn anh Trần cùng các bạn của anh Trần đến phòng khách nghỉ ngơi."

Nhân viên: "Vâng, thưa ngài."

"Đương nhiên," Ông Liễu lại nói, "Nếu như cậu muốn thử vận may thì cứ vào đi, buổi tối hôm nay, thắng tính cho cậu, thua do tôi trả. Chỉ là phần đặc sắc nhất tối hôm nay đã kết thúc, nội dung còn lại có lẽ sẽ không đủ vị."

Cơ thể bị đóng băng đang dần dần tan ra.

Từ sau khi ông Liễu đi tới, Mạnh Phụ Sơn vẫn đứng yên bên cạnh Trần Gia Thụ giống như một pho tượng đá cuối cùng cũng có thể khống chế được nhãn cầu mà liếc nhìn khuôn mặt của Trần Gia Thụ.

Hắn nhìn thấy rất rõ, cánh mũi của Trần Gia Thụ khẽ hút vào, giống như đã dao động.

Nhưng Trần Gia Thụ không giống em trai của hắn, không phải kiểu người không sợ trời không sợ đất như Trần Gia Hòa, hắn là một người rất cẩn thận. Hắn nhìn sòng bạc chè chén say sưa, quần ma loạn vũ, cuối cùng lắc đầu: "Hôm nay mệt rồi, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đã."

Ông Liễu không giữ hắn lại, chỉ mỉm cười nhìn theo.

Mạnh Phụ Sơn cùng Trần Gia Thụ cùng bước lên thang máy trong suốt dưới sự dẫn đường của nhân viên.

Khi bước vào thang máy, anh nhìn thấy con số 1-3 trên bảng, đây là con tàu du lịch khổng lồ có ít nhất ba tầng, đứng trong thang máy trong suốt, huy hoàng rực rỡ, đám người vây quanh, bàn cược tán loạn, còn có... Cái bóng của ông Liễu ở bên ngoài sòng bạc.

Cái bóng ảm đạm, tỏa ra màu của hoàng hôn lại mang theo hơi thở của cái chết lưu lại trong võng mạc của Mạnh Phụ Sơn trước, sau đó tiến vào não bộ của Mạnh Phụ Sơn, cùng tiếng súng vang lên nhiều lần, cùng máu tưới không ngừng nổ tung mà tạo thành cảnh trong mơ của Mạnh Phụ Sơn đêm nay.

Cảnh cuối cùng trong mơ, hắn nhìn thấy người phụ nữ kia...

Người phụ nữ đã chết kia.

Không biết là người phụ nữ kia đến gần hắn, hay là hắn đến gần người phụ nữ kia, người phụ nữ vốn cách hắn rất xa lại xuất hiện trước mặt hắn, xuất hiện trong khoảng cách đủ để hắn duỗi tay ra, lại xuất hiện ở vị trí gần sát mặt hắn.

Khăn lụa quấn trên mắt của người phụ nữ kia bị lửa đốt, bị cháy rụi.

Than tro ồ ạt rơi xuống từ trên mặt của người phụ nữ, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ đôi mắt của đối phương, một đôi mắt oán hận.

Đôi mắt kia đang nói:

Cứu tôi... Tại sao không cứu tôi...

Mạnh Phụ Sơn tỉnh dậy từ trong mơ.

Hắn quơ loạn trên ngực hai lần, cho đến khi nắm được mặt dây chuyền kim loại có hình cậu bé đang đeo trước ngực qua một lớp quần áo, lúc này, hắn mới tựa như nắm được neo điểm trong lúc lênh đênh trôi dạt mà bình tĩnh lại.

Hắn vươn mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ.

Năm giờ sáng.

Hắn lại duỗi tay kéo rèm cửa sổ ra.

Du thuyền rất lớn, có đủ không gian để kê phòng, ngày hôm qua nhân viên phục vụ đưa bọn họ lên, Trần Gia Thụ ở trong phòng có ban công ngắm cảnh cùng bồn tắm mát xa đôi; mà phòng của hắn và A Tân cũng không tệ, rộng khoảng 20 mét vuông, cũng có cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phong cảnh trên biển.

Hừng đông trên biển sớm hơn trên đất liền.

Dưới ánh sáng tốt lành tại phía đông bầu trời, một mảnh đen kịt khi nhìn thấy trên thuyền tối hôm qua đã tản đi rất nhiều, lọt vào tầm mắt là vùng biển xanh đậm bao la bát ngát cùng tầng mây xám nhạt cuồn cuộn trên mặt biển.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn ló rạng.

Nhưng cuối cùng, mặt trời vẫn sẽ tới.

Mạnh Phụ Sơn thầm nghĩ, hắn không ở trong phòng quá lâu, sau khi rửa mặt đã nhanh chóng ra ngoài, đi thang máy trở về tầng một —— nơi mà bọn họ đã bước vào ngày hôm qua.

Năm giờ sáng, là một thời gian rất tuyệt.

Người ngủ muộn đã ngủ rồi, mà người dậy sớm còn chưa dậy.

Mạnh Phụ Sơn muốn làm một vài hành động trong lúc càng ít người chú ý, tỷ như dùng danh nghĩa của Trần Gia Thụ hỏi nhân viên phục vụ trong song bài về chuyện đài đen tối hôm qua, cùng với những người phụ nữ ở đây, rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Nhưng hắn thất sách, khi hắn đi đến tầng một, hắn không chỉ nhìn thấy nhân viên phục vụ đang làm việc trong sòng bạc, mà còn nhìn thấy rất nhiều vị khách đang đánh bạc.

Những vị khách kia —— quần áo xộc xệch, trên người dính đầy rượu cùng cặn thức ăn, hai mắt đỏ chót, mặt nạ đeo trên nửa khuôn mặt cũng không che giấu được chán chường cùng hoảng hốt trên người bọn họ, bọn họ bảo những người mà mình mang theo, thậm chí một vài người còn đích thân cầm chi phiếu, vẫy về phía Mạnh Phụ Sơn.

Bọn họ chỉ có một mục đích:

"Trao đổi con chip không? Mười triệu một cái."

Mạnh Phụ Sơn không phải là người đầu tiên bị bọn họ lấy chi phiếu nhét vào mũi, trước hắn còn có một người, nhìn bóng lưng của người kia rất quen, là A Tân.

Khi Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy A Tân, A Tân cũng nhìn thấy Mạnh Phụ Sơn.

Hai người nhìn nhau.

Trái tim của Mạnh Phụ Sơn khẽ chùng xuống, nhưng bước chân cũng không dừng lại, đi ngang qua những con bạc đang hét hò buôn bán, đi tới bên cạnh A Tân: "Đại ca phái anh xuống đây?"

"Ừm." A Tân.

"Đại ca muốn biết chuyện gì?" Hắn cố hết sức để giọng điệu của mình trở nên thoải mái, tự nhiên.

"Đài đen cùng con chip." A Tân nói ngắn gọn.

Gã vệ sĩ thường kín tiếng đi theo Trần Gia Thụ này hình như cũng vừa mới đến, hiện tại đang nhìn nhân viên phục vụ trong bộ lễ phục màu đen, đợi nhân viên phục vụ trả lời.

Mạnh Phụ Sơn nhận thấy, nhân viên phục vụ ngày hôm nay, căn bản không phải là bất cứ người nào mà hắn đã nhìn thấy vào ngày hôm qua.

Nhưng bọn họ đều mỉm cười giống hệt nhau, tựa như được tạc ra từ cùng một cây thước.

Lịch sự nho nhã, khuyết thiếu sức sống.

"Chào ngài. Chỗ chúng tôi chỉ có thể sử dụng một con chip, chính là cô gái mà ông chủ đã giao cho ngài vào ngày hôm qua. Mỗi một cô gái, có giá một ngàn chip."

Mạnh Phụ Sơn đã biết được cái giá mười triệu là từ đâu mà có rồi.

"Nơi này có rất nhiều bàn đánh bạc." Nhân viên phục vụ tiếp tục giới thiệu, "Số lượng con chip trên mỗi bàn sẽ khác nhau, thấp nhất là 0.1 con chip, cao nhất 100 con chip. Cho dù ngài thua bao nhiêu, chỉ cần vẫn nằm trong phạm vi 1000, thì cô gái đi theo ngài vẫn sẽ trung thành mà đi theo ngài, nhưng nếu như ngài thua luôn cả 0.1 con chip cuối cùng, vậy thì cô gái kia sẽ rời khỏi ngài —— tương ứng, nếu như ngài được cát tinh cao chiếu, vận may phủ đầu, thắng được 1000 con chip, thậm chí nhiều hơn 1000 con, vậy thì mỗi khi ngài thu được 1000 con chip, ngài sẽ có được một cô gái khác."

Mạnh Phụ Sơn nghe đến đó, hỏi: "Có thể sử dụng tiền tài để mua con chip không?"

Nhân viên phục vụ trả lời: "Không thể. Ông Liễu hy vọng toàn bộ khách lên thuyền đều có thể thu được vui vẻ một cách miễn phí."

Đương nhiên, miễn phí mới là thứ quý giá nhất.

Nếu chính phủ không cho phép giao dịch, vậy thì giao dịch ngầm, chuyển nhượng ngầm đương nhiên sẽ lộng hành. Tỷ như những gã đánh bạc muốn mua con chip vẫn còn ở xung quanh, tay cầm chi phiếu, mắt thì nhìn chằm chằm.

"Đài đen thì sao?" A Tân không có nhiều câu hỏi như Mạnh Phụ Sơn, hắn chỉ giục nhân viên phục vụ nói rõ nội dung hắn muốn hỏi.

"Đài đen là bàn có quy cách cao nhất ở chỗ chúng tôi." Lúc nói ra câu này, nhân viên phục vụ ưỡn ngực, hắn thậm chí còn lộ ra vẻ sùng kính, "Từ sáng tới tối, chúng tôi chỉ mở đài đen một lần. Con chip thấp nhất của đài đen là 1000. Ngài chỉ có thể mang theo cô ấy, cũng chính là cô gái kia, lên đài đen nếu ngài hoàn toàn sở hữu cô ấy. Quy tắc trên đài đen không giống với quy tắc của những bàn khác, sau khi lên đài, trừ phi một bên mất hết số chip, nếu không, không thể xuống đài. Mất hết số chip cũng đại biểu ngài sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy..."

Nhân viên phục vụ ngầm có ám chỉ mà dừng lại, đồng thời tất cả mọi người ở hiện trường đều nhớ lại cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy ngày hôm qua.

Màu đỏ tươi chói mắt thấm qua mặt bàn, rồi lại dâng lên từ mặt đất, quyện vào ly rượu trong yến tiệc linh đinh của những người đánh bạc.

Quy tắc ở chỗ này cũng không phức tạp.

Sau khi biết rõ quy tắc, hai người không để ý đến những con bạc đang muốn giao dịch xung quanh, cùng nhau bước vào thang máy trong suốt.

Lần thứ hai bước vào thang máy, Mạnh Phụ Sơn đã hiểu được bí mật mà ông Liễu dùng để lung lạc những người kia lâu như vậy.

Nội tạng.

Đánh bạc.

Phụ nữ.

Giết chóc.

Ngoại trừ nội tạng, ba thứ còn lại đã hoàn toàn được bày ra trước mắt vào ngày hôm qua.

Muốn thoát khỏi loại cám dỗ này cũng rất đơn giản, chỉ cần không đánh bạc.

Có thể không đánh bạc không?

Đương nhiên có thể.

Mạnh Phụ Sơn nghĩ, ngày hôm qua khi Trần Gia Thụ không muốn tham gia đánh bạc, ông Liễu thậm chí còn không khuyên thêm một câu.

Nhưng tất cả mọi người —— hầu hết mọi người —— cuối cùng vẫn sẽ đánh bạc.

Những người có thể tới đây, rõ ràng cũng là những người cướp đi nội tạng của người khác.

Sau khi đến đây, bọn họ dấn thân vào nơi này, một nơi tưng bừng náo nhiệt, không gian rộng rãi, lại có mỹ nữ làm bạn, tất cả cửa sổ đều bị rèm nhung đỏ che khuất, dù là hừng đông hay khi trời tối, dù là nổi gió hay khi đổ mưa, người trong này đều hoàn toàn không nhìn thấy.

Những gì mà họ có thể nhìn thấy, chỉ là từng cô gái, từng con chip, từng canh bạc khuấy động thần hồn, từng màn xử phạt kinh tâm động phách.

Đánh bạc, phụ nữ, giết chóc.

Chỉ cần ở lại đây.

Không ai có thể tránh được.

Khi Mạnh Phụ Sơn cùng A Tân đồng thời bước vào phòng của Trần Gia Thụ, Trần Gia Thụ đã thức dậy, hắn đang mặc áo tắm của khách sạn, ngồi trong ban công ngắm cảnh.

Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy người phụ nữ bị đưa cho Trần Gia Thụ ngày hôm qua, Thần Thần, cũng đang ở đây.

Cô ngồi trong phòng, sau lưng là cửa kính của ban công, trước mặt lại là bồn tắm mát xa đôi. Cô đã thay bộ quần áo lộng lẫy đến mức khiến người ta gần như không thể nhìn rõ dáng vẻ của ngày hôm qua, đổi sang một chiếc váy bông trắng rộng rãi, cô đặt tay vào trong bồn tắm đổ đầy nước, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn gạt ra từng vòng từng vòng gợn sóng, nhìn qua giống như các em gái hàng xóm đang nghịch nước bình thường.

Nếu như cô không xuất hiện ở đây.

Nếu như mắt của cô không bị khăn lụa che lại.

Lớp lụa mỏng kia đang quấn lấy thứ gì, đằng sau nó sẽ là một đôi mắt oan hận giống như trong giấc mơ của mình sao?

Trong nháy mắt, Mạnh Phụ Sơn đã sinh ra kích động muốn kéo dải lụa kia xuống.

Kích động chỉ có thể làm hỏng chuyện.

Mạnh Phụ Sơn mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua Thần Thần, đi vào ban công, đi đến bên cạnh Trần Gia Thụ.

Trần Gia Thụ không nhìn về phương xa nữa, hỏi Mạnh Phụ Sơn: "Ăn sáng chưa?"

Mạnh Phụ Sơn: "Vẫn chưa."

Trần Gia Thụ: "Ngồi xuống cùng ăn đi."

Rất nhiều món ngon đã được bày sẵn trên bàn ngoài ban công, mặc dù hình thức không nhiều như tiệc buffet được bày trong sảnh tối hôm qua, nhưng tinh xảo chỉ có hơn chứ không kém.

Trần Gia Thụ thoáng động đũa, trông có vẻ không quá muốn ăn, hắn lấy giấy ăn lau miệng, hỏi Mạnh Phụ Sơn: "Gặp được A Tân ở chỗ nào?"

"Dưới lầu."

"Cũng nghe được giải thích về đài đen cùng con chip?"

"Vâng" Mạnh Phụ Sơn kể lại đúng những gì nhân viên phục vụ đã trả lời cho Trần Gia Thụ nghe. Việc mà Trần Gia Thụ giao cho A Tân, cuối cùng lại do Mạnh Phụ Sơn chuyển đạt, đương nhiên cũng do nhân tố thời cơ trùng hợp, nhưng quan trọng hơn là —— A Tân là lá chắn của Trần Gia Thụ, lá chắn không cần ý thức tự chủ. Nhưng hiện tại Trần Gia Thụ cần một bộ não nắm giữ ý thức tự chủ khác, thay hắn phân tích vấn đề.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Trần Gia Thụ đã lên tiếng hỏi:

"Ngày hôm qua ông Liễu nói muốn làm ăn với chúng ta, cậu thấy thế nào?"

Công cụ liên lạc đã bị thu lại.

Bên cạnh Trần Gia Thụ chỉ có mình và A Tân.

Hắn tuyệt đối tin tưởng A Tân, nhưng A Tân không biết đưa ra ý kiến. Cho nên ý kiến của mình đối với hắn mà nói, là một đáp án tham khảo, đáp án tham khảo duy nhất. Mạnh Phụ Sơn nghĩ.

"Ông Liễu muốn đặt chân đến thành phố Ninh." Mạnh Phụ Sơn mở miệng.

"Ông Liễu có thế lực ở thành phố Ninh." Trần Gia Thụ nói.

"Trước đây có, hiện tại sợ là không."

Trần Gia Thụ nhìn vào khuôn mặt của Mạnh Phụ Sơn.

"Cảnh sát." Mạnh Phụ Sơn nói.

"Đúng, cảnh sát...Ông Liễu của chúng ta có một vài phiền phức nho nhỏ ở thành phố Ninh. Thế lực của ông ấy ở thành phố Ninh hoặc là đang bị cảnh sát theo dõi, hoặc là đã thương cân động cốt, bất kể là loại nào, ông ấy đều cần hợp tác với tôi, dựng lại cây cầu ngầm vươn tới thành phố Ninh một lần nữa." Trần Gia Thụ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Thời đại thay đổi rồi, nhân vật huyền thoại trong nước lẫn ngoài nước cũng phải cẩn thận."

Trong thế giới ngầm, ông Liễu đương nhiên xứng với câu "Huyền thoại trong nước lẫn ngoài nước".

Mạnh Phụ Sơn im lặng một lát lại nói: "Có lẽ không chỉ thành phố Ninh..."

Hắn nhớ tới thành phố Cầm.

Trần Gia Thụ vì muốn thử hắn mà lệnh hắn tới thành phố Cầm bắt cóc Phó Bảo Tâm. Hắn từng bỏ công sức tìm hiểu Phó Bảo Tâm. Biết được Phó Bảo Tâm có một người chị gái mất tích từ nhiều năm trước, tên Phó Bảo Linh.

Từ các manh mối khác nhau, xem ra sự kiện Phó Bảo Linh mất tích chính là tác phẩm của ông Liễu, hiện tại, thận của Phó Bảo Linh cũng đang nằm trong bụng của Trần Gia Thụ.

Kỷ Tuân từng tiếp xúc với Phó Bảo Tâm, Kỷ Tuân sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ trong gia đình của đối phương chứ?

Kỷ Tuân sẽ.

Bởi vì hắn là Kỷ Tuân.

Lại liên tưởng đến vụ án nổ bom ở bên cảng thành phố Cầm cùng được chiếu trên Thời Sự... Có thể... Rất có thể... Ông Liễu đã bị lực lượng cảnh sát nắm được đuôi, lực lượng cảnh sát đang cầm đèn pha tìm kiếm con tàu khổng lồ của ông Liễu trong bóng tối.

Còn tàu khổng lồ đang đi lại trên đại dương giống như một cung điện này, căn bản không có chắc chắn đến nỗi không thể phá vỡ như người ta vẫn tưởng.

Trần Gia Thụ khẽ cau mày, sau đó lại mỉm cười: "Không đến nỗi. Nếu thật sự đến nỗi đó, ông Liễu vẫn có thể bày tiệc buffet như vậy sao? Còn có tâm trạng đến đây xem sòng bạc?"

Mạnh Phụ Sơn liếc nhìn Trần Gia Thụ một cái, ngậm miệng không đáp.

Trần Gia Thụ rất cẩn thận, nhưng đồng thời cũng rất tự phụ. Lời của mình là đáp án tham khảo duy nhất, nhưng cũng không nhất định phải tham khảo. Nói quá nhiều, quá tích cực, chỉ sẽ khiến cho Trần Gia Thụ nghi ngờ.

Hai người không nói gì nữa, hắn cũng đã ăn sáng xong, liền để bộ đồ ăn xuống, đứng dậy nói lời từ biệt với Trần Gia Thụ.

Trần Gia Thụ không giữ hắn lại.

Mạnh Phụ Sơn nhìn về phía bồn tắm, Thần Thần đã biến mất, chỉ còn lại một bồn nước đọng, lặng im như tờ.

Hắn ra khỏi phòng, đứng trong hành lang.

Trong hành lang không có ai, bốn phía chỉ có tranh cùng đầu thú treo trên tường, dùng đôi mắt trống rỗng lại cứng ngắc mà nhìn hắn chằm chằm.

Hắn nghĩ lại đối thoại giữa mình và Trần Gia Thụ.

Suy đoán của mình sẽ không sai.

Chỉ cần có Kỷ Tuân ở đó, cậu ấy sẽ không để tội phạm chạy thoát một cách dễ dàng.

Nhưng không hợp lý...

Nếu ông Liễu đã bị theo dõi, tại sao ông Liễu không tạm thời ngủ đông, trái lại còn chủ động tiếp xúc với Trần Gia Thụ, muốn hợp tác với Trần Gia Thụ?

Hợp tác kinh doanh cũng là vì tiền.

Ông Liễu còn thiếu tiền sao?

Ông Liễu không thiếu.

Không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền.

Hắn là vị vua không ngai trên con thuyền này, tất cả những người lên thuyền đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, đại sảnh có lối vào nhỏ hẹp nhưng lại có phần bụng cực lớn kia, giống như một cái túi, ông Liễu đứng ở lối vào, còn cái bóng âm u kia chính là dây rút của cái túi...

Dây thừng siết chặt, người sẽ chết; dây thừng nới lỏng, người sẽ điên...

Một linh cảm giống như dòng điện đột nhiên nhảy lên sau gáy Mạnh Phụ Sơn!

Dưới tình huống bị lực lượng cảnh sát theo dõi, dùng tư duy bình thường của bất kỳ người bình thường nào, đều sẽ lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn.

Ông Liễu đương nhiên cũng có tư duy bình thường.

Vậy thì nguyên nhân hắn vội vàng muốn hợp tác với Trần Gia Thụ rất có thể là ——

Gắp lửa bỏ tay người, kim thiền thoát xác!

Hắn muốn một người có thế lực đã cắm rễ ở thành phố Ninh, lại đồng thời làm buôn lậu như Trần Gia Thụ, trở thành kẻ thế mạng cho hắn!

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc