LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Trái tim Kỷ Tuân lập tức chùng xuống.

Ông Liễu phát hiện ra rồi!

Nhưng anh vẫn gắng gượng một lần cuối cùng, anh cười nói: "Đừng đùa, những người phụ nữ bên dưới tôi còn không cứu, lại cứu một tên tội phạm đã giết chết đồng nghiệp của mình vào 40 năm trước? Ông muốn giết thì cứ giết đi. Mạng của tôi tuy không quá đáng giá, thế nhưng cảm giác vẫn đáng giá hơn lão ta... ông Liễu, tôi khuyên ông đừng làm những hành vi ngang ngược vô nghĩa này nữa, chi bằng tranh thủ thời gian cuối cùng mà nghĩ xem, khi lực lượng cảnh sát đến nơi sẽ phải làm thế nào. Nói cho ông một bí mật. Thật ra sau khi mẹ tôi bị đánh đến mức chấn động não, bà ấy chưa chết, nhưng cứ nằm đó có khi còn sống không bằng chết, vì vậy tôi đã tháo mặt nạ oxy của mẹ mình xuống..."

"Haiz, quả thực là một quyết định gian nan...

"Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ ôm tôi, vừa hát ru vừa khẽ đung đưa cho tôi ngủ. Nhưng khuôn mặt đờ đẫn trước khi chết của mẹ thực sự hoàn toàn không liên quan gì đến khuôn mặt xinh đẹp từ ái trong ký ức, thế nên tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối.

"Bởi vì chỉ cần nghĩ đến kẻ đã giết chết người nhà tôi ngay từ đầu, kẻ khiến tôi phải tự tay giết mẹ mình, sắp phải ngày ngày ăn năn hối cải trong tù, tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ..."

Tuy cảm thấy tất cả những lời hồn ma nói ra đều có thể là bịa chuyện, nhưng các vệ sĩ vẫn thoáng dao động.

Nếu như những gì hồn ma nói đều là thật... Nếu như là ông Liễu đã phán đoán sai... Vậy ông chủ Ngô đang bị ông Liễu bắt cóc không phải có chết cũng uổng công sao?

Ông chủ Ngô... Còn là đồng nghiệp thân thiết bao nhiêu năm qua của ông Liễu cơ mà!

Ông Liễu tàn nhẫn thật sự.

Đúng rồi, còn có vệ sĩ của ông chủ Ngô, Tiểu Hàn.

Các vệ sĩ không nhịn được mà đưa mắt nhìn về người khác biệt nhất trong đội.

Sắc mặt Tiểu Hàn trắng bệch.

Súng trong tay không biết muốn giơ lên hay muốn buông xuống.

Từ khiếp sợ đến tỉnh ngộ, ông chủ Ngô không có tốn quá nhiều thời gian. Hắn già rồi, không nhanh nhẹn, bị ông Liễu kéo vào trong ngực, bị nòng súng chỉ vào cằm, môi hắn run rẩy, những lời chửi bới sắp tuôn ra khỏi miệng lại bị chủ nhân cắn chặt, cắn đến nỗi hai má cũng run bần bật.

Chẳng lẽ chưa từng cảm thấy khác thường khi ông Liễu đột nhiên mang hắn theo?

Không, không, đã từng cảm thấy.

Chỉ là hiện tại, già rồi, sợ chết, cảm thấy bên cạnh ông Liễu mới an toàn, cảm thấy đi theo ông Liễu mới có tiền đồ, cảm thấy người đã sớm phản bội Phùng Tứ Long cùng bạn bè như hắn chỉ có thể đi đến cùng với ông Liễu.

Vì thế quên mất những nguy hiểm khác.

Bây giờ, thật sự sắp chết rồi...

Nòng súng không đến từ phía đối diện, đến từ ông Liễu!

Hắn khôi phục đầu lưỡi, không lớn tiếng mắng chửi, chỉ nói: "Sớm biết năm đó không nên giúp ông đoạt vị, anh Long..."

"Sao? Người chết rồi thì thành người tốt à?" Ông Liễu cười gằn, "Phùng Tứ Long chẳng lẽ tốt hơn tôi sao? Năm đó người đầu tiên khơi dậy màn chém giết đó là Phùng Tứ Long, ông không phải vì sợ mới về phe tôi sao?"

"Nghe đi nghe đi, đều là tội phạm, kẻ tám lạng người nửa cân, tội phạm cũng đừng nội chiến, không có ý nghĩa, người ngoài nhìn vào chỉ cười chê mà thôi." Kỷ Tuân xen vào.

Thế nhưng ông Liễu lại đột nhiên nổ súng!

Khẩu súng bạc của hắn là khẩu súng duy nhất không được trang bị ống giảm thanh trên thuyền, tiếng súng vang lên giống như pháo nổ trên boong!

Tiếng vang này đã át đi tất cả những âm thanh khác.

Sau khi tiếng vang biến mất, tiếng gió, tiếng mưa rơi, cùng tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Ngô mới chiếm lấy boong thuyền một lần nữa.

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, Lưu Ngôn, đừng giết tôi, tôi đã già như vậy rồi, tha cho tôi đi, xin ông tha cho tôi đi —— "

Sau đó, là giọng nói lạnh lùng của ông Liễu:

"Đừng lo lắng, vừa rồi chỉ bắn lên bầu trời mà thôi. Ông chủ Ngô, ông cầu xin nhầm người rồi. Ông có chết hay không, không do tôi quyết định, là quý ngài hồn ma ở phía đối diện quyết định."

"Hiện tại," Ông Liễu cất cao giọng, "Tôi đếm tới ba, tắt thiết bị gây nhiễu đi! Nếu không phát đạn tiếp theo sẽ bắn vào lão Ngô! Hắn chỉ là người đầu tiên!"

"Một!"

Kỷ Tuân đang nghĩ, có thể giết ông Liễu từ xa hay không.

"Hai!"

Không thể. Boong thuyền trống huếch, ông Liễu được vệ sĩ vây quanh, không thể đi quanh boong thuyền; chỗ đứng của hắn oái oăm, lại cầm ô che chắn, cho dù mai phục từ tầng ba, tần bốn thì cũng không tìm được góc độ.

"Ba —— "

"Chúng ta thương lượng."

Kỷ Tuân lên tiếng. Anh không tiếp tục dùng giọng điệu trêu ngươi không đứng đắn kia nữa, chỉ lạnh lùng nghiêm giọng nói chuyện.

Hồn ma thỏa hiệp!

Các vệ sĩ đồng thời nhìn về phía ông Liễu.

Tiếng kêu thảm thiết trong miệng ông chủ Ngô cũng chậm rãi biến mất.

Ông Liễu không hề bất ngờ, sau khi nhìn thấy quỷ kế dưới boong thuyền, hắn đã biết hồn ma chắc chắn sẽ thỏa hiệp, không chỉ thỏa hiệp vì chuyện này, còn thỏa hiệp vì một chuyện khác.

"Tôi có thể tắt thiết bị gây nhiễu." Kỷ Tuân dừng lại, "Nhưng ông làm sao bảo đảm, sau khi tôi tắt thiết bị gây nhiễu, ông sẽ thả ông chủ Ngô?"

"Nếu tôi thành công liên lạc với bên ngoài, hà tất phải giết đồng bọn của mình?" Ông Liễu nói.

"Có thể bởi vì lo lắng sau khi trốn thoát, đồng bọn suýt nữa bị ông tế trời sẽ càng nghĩ càng giận, trở tay đối phó ông, cho nên ông ra tay trước thì sao." Kỷ Tuân mỉa mai.

"... Tôi sẽ không!" Ông chủ Ngô miễn cưỡng nói một câu.

"Cậu xem, hắn nói hắn sẽ không. Cho nên tôi cũng sẽ không." Ông Liễu cười nói, "Bởi vì những kẻ ngu ngốc sẽ không làm nổi trò trống gì, bây giờ không còn là thời đại có thể thành công bằng cách đấu đá anh sống tôi chết nữa rồi! Một tên rác rưởi, nhiều năm trước dựa vào Phùng Tứ Long, bây giờ dựa vào tôi, cho dù tôi tha cho hắn cả trăm lần, hắn cũng không gây ra được sóng gió! Mà cậu, tốt nhất cũng đừng kéo dài thời gian."

"Được, để chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau." Kỷ Tuân nhanh chóng nói, "Tôi có một đề nghị, các người cử ông chủ Ngô đơn độc bước ra, chờ hắn đi tới cửa sổ sát đất của sảnh chính, tôi đưa thiết bị gây nhiễu tín hiệu cho hắn kiểm tra."

"Không thể." Ông Liễu, "Cậu mang thiết bị gây nhiễu tín hiệu ra đây, chúng tôi kiểm tra."

"Nhìn tôi có giống thiểu năng trí tuệ không?" Kỷ Tuân, "Nào có chuyện cho không như thế? Như vậy đi, tôi có thể bước ra, nhưng các người phải vứt súng cách xa mười mét. Nếu không tôi vừa bước ra, các người đã bắn tôi thành tổ ong vò vẽ, tôi biết trách ai bây giờ?"

"Cậu cũng có súng." Ông Liễu, "Cậu vứt súng ra trước."

"Được rồi, một khẩu súng đấu với chín khẩu súng, ai cũng biết ưu thế ở phe nào." Kỷ Tuân đồng ý, "Các người đặt súng xuống bên cạnh trước, tôi sẽ ném súng ra sau."

"Đồng thời." Ông Liễu, "Một, hai, ba—— "

Anh gần như không dừng lại, chỉ nghe một loạt tiếng lạch cạch vang lên, các vệ sĩ thật sự cầm súng trong tay, bao gồm cả khẩu súng bạc của ông Liễu, ném vào vị trí cách mình mười mét.

Kỷ Tuân cũng rất tuân thủ lời hứa, khẩu súng chỉ còn hai viên đạn của anh cũng đồng thời bị vứt ra bên ngoài.

Lúc này, mây đen đã tản, trăng lạnh xuất hiện.

Hạt mưa lất phất đã thấm ướt khẩu súng, dưới ánh trăng, màu sắc lạnh lẽo tưới lên từng tấc của khẩu súng.

"Cậu nên bước ra rồi." Ông Liễu nói.

Trong sảnh chính, Kỷ Tuân ôm loa, sau khi suy nghĩ khoảng mười giây, anh quay người nhặt một chiếc hộp lớn bằng bìa cứng, sau đó đặt loa vào bên trong, ôm hộp vào trong ngực.

Thế rồi Kỷ Tuân quan sát tình huống bên ngoài qua cửa kính bị đánh vỡ.

Không sai, Kỷ Tuân vốn không đi xa, anh đang đứng ngay cạnh tấm cửa kính bị ông Liễu ra lệnh cho vệ sĩ bắn vỡ trong sảnh chính.

Ông Liễu đang đứng ở vị trí này ngoài boong thuyền, hô xuống dưới.

Kỷ Tuân lại đứng trong vị trí này, cầm loa hô xuống dưới.

Không có sự hỗ trợ của công nghệ hiện đại, liên lạc chỉ phụ thuộc vào việc hô hoán... Đây cũng là vị trí bất đắc dĩ, nhưng vị trí nhìn có vẻ nguy hiểm này lại rất an toàn, trong tay anh có súng, trước mặt có vật cản, một người cẩn thận như ông Liễu sẽ không lãng phí binh lực quý giá trong tay hắn vào một nơi không có tác dụng gì như thế này, đây cũng là lý do tại sao khi nãy Kỷ Tuân và ông Liễu có thể đồng thời hô xuống phía dưới một cách hài hòa.

Bây giờ, loại hài hòa này sắp bị phá vỡ.

Tiếc nuối duy nhất là, từ đầu tới cuối, anh vẫn không tìm được cơ hội tấn công ông Liễu xuyên qua đám vệ sĩ.

Ông lão xảo quyệt thâm độc này, tất cả vệ sĩ bên cạnh đều là tinh nhuệ, một bức tường người bao quanh ông ta thật kín kẽ.

Một bóng đen xuất hiện tại vị trí cửa kính bị bắn nát trong sảnh chính.

Bóng đen ôm một cái hộp trong tay.

Mặt nạ màu bạc đeo trên mặt, ánh trăng chiếu vào, chiếu ra ánh bạc mê người.

"Để ông chủ Ngô bước tới."

"Cậu vứt hộp xuống trước, đứng sang bên cạnh."

"Đồng thời."

Kỷ Tuân nói. Anh đặt đồ xuống, lùi sang bên cạnh.

Ông chủ Ngô cũng chậm rãi bước lên dưới cái nhìn của ông Liễu.

Khi Kỷ Tuân lùi tới vị trí cách sảnh chính một khoảng nhất định, cuối cùng ông chủ Ngô cũng đi tới chỗ hổng trong phòng, cúi xuống cầm chiếc hộp. Nắp hộp không được bịt kín, chỉ khép hờ.

Ông chủ Ngô mở nắp hộp, nhìn vào bên trong.

Bên trong không có thiết bị gây nhiễu, chỉ có một chiếc loa.

Trên loa có một tờ giấy.

Trên tờ giấy viết:

"Ném chiếc hộp ra đằng sau, chạy về phía sảnh chính, đừng do dự!"

Ông chủ Ngô không chút do dự mà làm theo nội dung trên giấy, hắn ném mạnh chiếc hộp ra đằng sau, còn mình thì chạy về phía trước!

Khoảnh khắc hộp giấy bay lên, A Bang lập tức cho tay vào ngực, rút ra một khẩu súng đã giấu kỹ từ trước, liên tục bắn về phía hộp giấy.

Kỷ Tuân cũng rút ra vũ khí mà mình đã giấu, bom xăng do Mạnh Phụ Sơn chế tạo, ném về phía các vệ sĩ!

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, giữa lúc hỗn loạn, ông Liễu đưa ra chỉ thị khẩn cấp:

"Cầm súng xông tới, canh giữ chỗ hổng trong sảnh chính! Chặn lối thoát của hồn ma!"

Các vệ sĩ nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, đã có hai vệ sĩ như hổ như sói cầm súng xông lên, Tiểu Hàn cũng muốn hành động, hắn không phải muốn đi chặn chỗ hổng, mà muốn tìm thời cơ chạy trốn trong lúc chặn chỗ hỏng.

Thế nhưng hắn mới vừa nhúc nhích, xung quanh đã có hai đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.

Sau khi ông chủ Ngô bị ông Liễu trói làm con tin, mọi người cũng không tin tưởng vệ sĩ riêng của ông chủ Ngô nữa.

Tiểu Hàn không dám hành động.

Kỷ Tuân vẫn đang ném bom xăng, bom xăng rơi xuống đất nổ tung, nổ ra vô số tia lửa, thế nhưng bom xăng được chết tạo nhất thời không có quá nhiều uy lực, mà ở nơi lênh láng nước mưa như thế này, uy lực lại càng không ra làm sao, chỉ là có còn hơn không mà thôi.

Kỷ Tuân lăn tới vị trí mình ném súng, nhặt lên khẩu súng chỉ còn hai viên đạn.

Anh trở tay phản kích.

Vô dụng, hỏa lực của đối phương đã điên cuồng áp chế anh một cách cực kỳ tàn bạo, cực kỳ điên cuồng.

Anh chỉ có thể miễn cưỡng trốn sau bia chắn, bia chắn kia còn là một cột đèn trên boong thuyền!

Ngước mắt nhìn lại, boong thuyền này thông thoáng thênh thang, không có bất kỳ vật che chắn nào, vô cùng nguy hiểm.

Trốn được hai giây, Kỷ Tuân hít sâu một hơi, tiếp tục lao về phía một lối vào khác cũng dẫn vào khoang thuyền trên boong thuyền, lần này vận may không tốt, anh vừa lộ diện, vừa chạy được hai bước đã cảm thấy cánh tay bị đánh một đòn thật mạnh.

Nhưng xung quanh anh không có ai.

Điều này cũng có ý nghĩa ——

Anh trúng đạn rồi.

Giây phút đầu tiên trúng đạn, cơ thể thường không cảm nhận được đau đớn, chỉ có một loại tê dại, sau đó mới càng lúc càng đau đớn kịch liệt, cho đến khi cơ thể không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.

Kỷ Tuân hơi lảo đảo, nhưng lại không hề giảm tốc độ. Đã dùng hết bom xăng, trong súng chỉ còn một viên đạn cuối cùng, Kỷ Tuân không giữ nữa, anh quay người nhìn lại, nhắm vào một vệ sĩ đang giơ súng.

Chính là hắn.

Viên đạn này là đối phương bắn!

Anh giơ tay, bóp cò.

Viên đạn lao ra, bắn trúng cánh tay của đối phương!

Đây là phản kích cuối cùng mà Kỷ Tuân có thể đánh ra, một giây sau, anh đã bị vệ sĩ của ông Liễu bắt sống.

Các vệ sĩ xông lên, cầm súng chỉ vào đầu anh, đè mặt anh xuống boong thuyền.

Cùng lúc đó, vệ sĩ cũng hô lên:

"Lấy được chiếc hộp rồi, bên trong! —— đệt, là loa!"

Ông Liễu bước tới.

Hắn nhìn vào trong hộp, không mảy may dao động, trong chiếc hộp này mà đựng thiết bị gây nhiễu tín hiệu thật thì mới lạ.

Sau đó, hắn đi tới trước mặt Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân nhìn thấy một đôi giày da đen bóng, nhìn thấy ống quần màu xám đậm.

Sau đó, anh bị tóm lấy một cách thô bạo, quỳ trên mặt đất, mặt nạ bạc trên mặt cũng bị tháo xuống. Anh nhìn từ dưới lên trên, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của ông Liễu, ông Liễu cũng đang dùng con mắt duy nhất của hắn mà bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh, nhìn khuôn mặt thật của anh.

Có lẽ ông Liễu đang nghĩ xem mặt anh giống ai.

Đáng tiếc, chỉ nhìn từ bên ngoài, sợ là ông Liễu sẽ không đoán được thân thế của anh.

"Rất trẻ." Ông Liễu nói, "Cậu tên gì?"

"Có quan trọng không?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại.

"Quả thật không quan trọng." Ông Liễu gật gật đầu, "Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa lại cứ muốn nhảy vào..."

"Ông Liễu, chúng ta có cần đi tìm ông chủ Ngô hay không?" Lúc này, A Bang đứng bên cạnh hỏi.

"Không cần." Người trả lời thế mà không phải ông Liễu, là Kỷ Tuân, Kỷ Tuân bình chân như vại, "Có tôi ở đây, còn cần thứ phiền phức như ông chủ Ngô sao? Tôi vừa biết thiết bị gây nhiễu tín hiệu đang ở chỗ nào, vừa có thể trở thành ván bài hữu dụng giúp các người uy hiếp lực lượng cảnh sát—— "

"Ngậm miệng." A Bang trực tiếp đập báng súng vào mặt Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân bị đánh nghêng sang một bên, sau vài giây tê dại, anh nhanh chóng cảm nhận được một luồng tanh ngọt dâng lên trong miệng.

Anh nhổ nước bọt dính máu sang bên cạnh.

"Bình thường tôi không thích tra tấn người khác, làm như vậy khiến tôi cảm thấy không sang." Ông Liễu nói.

"Nhưng tối hôm nay, xem ra phải phá lệ.

"Cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, nói ra vị trí của thiết bị gây nhiễu. Nếu không, tôi sẽ tra tấn cậu, để đồng bọn đang trốn bên dưới của cậu, bò lên trên, nói ra khỏi miệng."

"Đừng đùa nữa." Kỷ Tuân mỉm cười với ông Liễu, "Người kia sẽ không lên đâu, bởi vì ông sẽ không giết tôi. Ông còn muốn giữ lại tôi để đàm phán với lực lượng cảnh sát cơ mà, cho nên ít nhất ông phải bảo đảm tính mạng của tôi, cũng phải bảo đảm tôi không cụt tay không gãy chân, sẽ không liên lụy đến các người trong quá trình các người chạy trốn. Nói tóm lại, thực ra tôi vẫn khá an toàn, nhiều nhất là chịu khổ ngoài da, nhưng sống ở trên đời, khó tránh khỏi..."

Ông Liễu đưa tay ra hiệu.

Hai gã vệ sĩ nhảy vào trong khoang thuyền như hổ như sói, bọn họ vào trong chưa được bao lâu đã lại bước ra.

Trong tay bọn họ cầm rất nhiều thứ.

Trong đó, hai chiếc móc sắc nhọn là bắt mắt nhất.

Vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, nhìn giống như được dùng để giết lợn.

Kỷ Tuân bị lôi từ dưới đất lên, hai cái móc quả nhiên dùng trên người anh, móc vào xương quai xanh của anh, anh trực tiếp bị móc khỏi mặt sàn, trọng lượng toàn thân đều dồn lên móc sắt sắc bén đâm vào trong cơ thể!

- --------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc