LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"... Có ý gì?" Kỷ Tuân ngơ ngác hỏi.

Là Kỷ Ngữ sao? Cậu ta nghĩ. Mình đã giết Kỷ Ngữ.

Giờ khắc này, linh hồn tựa như đã rời khỏi thể xác, vọt ra khỏi thể xác nặng nề từ sau gáy, liên tục nổi lên, nổi lên trên cả nóc xe ô tô, đứng ở chỗ cao mà lạnh lùng nhìn xuống người đang rúc trong ghế lái.

Hắn quan sát thấy cơ thể Kỷ Tuân đang run rẩy, giống như động vật hằng nhiệt đột nhiên bị ném vào trong băng tuyết tràn ngập đất trời, hàm răng run lập cập, xương cốt va vào nhau, mỗi một bắp thịt trên cơ thể cũng đang run lẩy bẩy mà đón nhận số mệnh sắp phải chết trong băng tuyết.

Sợ cái gì.

Hắn cười lạnh.

Người mà Mạnh Phụ Sơn nói tới tuyệt đối không phải Kỷ Ngữ. Hoắc Nhiễm Nhân có thể nghi ngờ mình giết Kỷ Ngữ, nhưng Mạnh Phụ Sơn sẽ không.

Mục đích duy nhất khiến Mạnh Phụ Sơn phải trả giá bằng cả cuộc đời chính là tìm được hung thủ sát hại Kỷ Ngữ —— Cậu ta không nghĩ là mình —— Nếu không cậu ta đã sớm trả thù mình rồi.

Vậy thì. Anh đang ngẫm nghĩ. Người mà Mạnh Phụ Sơn nói tới là ai?

Mình đã giết ai?

"Tôi giết ai?" Kỷ Tuân lẩm bẩm, giọng nói tựa như từ đường chân trời truyền thẳng vào trong tai, mơ hồ loáng thoáng, nghe không rõ.

"An Giới." Mạnh Phụ Sơn khẽ cười, lời tựa như dao, "Kỷ Tuân, đừng gạt chính mình, cũng đừng gạt tôi. Cậu không quên được hắn, tôi cũng không quên được."

An Giới, An Giới.

Cái tên này vô cùng xa lạ, nhưng xa lạ chỉ xuất hiện trên cái tên này kể từ lúc Mạnh Phụ Sơn nói ra khỏi miệng.

Sau đó xa lạ nhạt dần, quen thuộc dâng lên. Anh nhớ ra hắn là ai rồi.

Hắn là đàn anh mà Kỷ Ngữ đã quen sau khi lên đại học, sau này còn là bạn trai của Kỷ Ngữ.

Kỷ Tuân giơ tay che mắt lại.

Bàn tay chặn lại lượng lớn ánh mặt trời, chỉ còn từng tia từng tia len lỏi qua các kẽ tay, tựa như từng đợt sóng vỗ vào bờ biển.

Lời mà Mạnh Phụ Sơn đã nói lại khiến anh nhớ tới một cảnh tượng trong cơn ác mộng giống như dòng nước đen ngòm.

Những cảnh tượng này quen thuộc biết bao, chính anh đã chìm trong những cảnh tượng này suốt ba năm, sau đó Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện, sau đó Mạnh Phụ Sơn nói với anh cái chết của Kỷ Ngữ có điểm bất thường, nhờ vậy mới cứu anh ra khỏi ác mộng đặc sệt tựa như xi măng kia.

Anh dễ dàng trở lại, dễ dàng nhớ tới cảnh tượng đó.

Sóng bạc, cát vàng, valy bị vứt bỏ, người đàn ông quỳ xuống đất.

Người đàn kia khóc lóc không ngừng, liên tục nói mình sai rồi, nói mình không nên đối xử với Tiểu Ngữ như vậy, xin anh tha cho hắn.

An Giới!

Bàn tay che lại đôi mắt của Kỷ Tuân bỗng cảm thấy bỏng rát, như thể con dao anh nắm trong lòng bàn tay lúc đó đã xuyên qua thời gian cùng không gian, một lần nữa in vào lòng bàn tay anh.

Tấm lưới mơ hồ được trút bỏ.

Cái nhìn lạnh lùng đưa Kỷ Tuân trở lại ký ức, trở lại cái ngày mà anh tìm được An Giới.

Anh đứng trên bờ cát mềm xốp một lần nữa, anh đã đứng bên cạnh quan sát một lúc lâu, nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của An Giới khi vừa nhấc valy da vừa bước xuống thuyền.

Người này tưởng rằng chạy tới được đây, không còn ở trong nước thì sẽ là trời cao biển rộng, là có thể bình chân như vại.

Kỷ Tuân cười.

Anh ấn vành mũ thấp xuống, bước lên phía trước, dùng con dao sắc nhọn giấu dưới áo khoác kèm chặt hai bên An Giới, giống như nhất thời gặp được bạn tốt, đưa hắn rời khỏi đám đông, dẫn tới bờ cát không người.

Sau đó anh thả An Giới ra.

Anh nhìn thấy An Giới cố gắng chạy trốn, cố gắng giãy dụa, thế nhưng đều không có tác dụng gì cả, một người bình thường chưa từng trải qua huấn luyện sẽ không thể chạy thoát ngay trước mặt anh.

Cuối cùng người đàn ông này đã quỳ xuống, khóc lóc nói ra sai lầm của mình, còn nói ra tình yêu mà hắn dành cho Kỷ Ngữ.

Thật khiến người buồn nôn.

Nếu như lúc này có một chiếc gương, Kỷ Tuân nhất định sẽ dựng thẳng nó ngay trước mặt An Giới, để hắn nhìn những giọt nước mắt run rẩy vì sợ hãi của chính hắn, còn có hận thù mà hắn tưởng rằng đã che giấu thật kỹ nhưng lại vụng về trào ra dưới những giọt nước mắt kia.

Cho tới bây giờ, An Giới vẫn còn hận Kỷ Ngữ, hận anh.

Lòng hận thù rõ ràng kia đủ để chứng minh mọi chuyện xảy ra với Kỷ Ngữ đều do An Giới cố ý gây ra.

Đương nhiên... Anh không có giết An Giới.

Ít nhất lần này không có.

"Kỷ Tuân, đừng hiểu lầm, tôi không có ý chỉ trích cậu." Mạnh Phụ Sơn lạnh nhạt nói.

Cái lạnh của băng tuyết khiến cơ thể suy kiệt, nhưng cũng khiến con người trở nên lý trí.

Kỷ Tuân chầm chậm thở ra một hơi, giọng nói của Mạnh Phụ Sơn tạm thời kéo anh ra khỏi hồi ức, anh nghe thấy đối phương nói:

"Tôi chỉ hận cậu hành động quá nhanh..."

Sau khi gia đình xảy ra chuyện, anh bị cảnh sát mang đi điều tra, đương nhiên, cuối cùng không tra được bất cứ thứ gì, đến khi anh ra khỏi đồn cảnh sát, gặp được Mạnh Phụ Sơn đang chờ ở bên ngoài, không cần thêm giải thích cùng trao đổi, anh nói cho Mạnh Phụ Sơn đáp án —— Là gã bạn trai của Kỷ Ngữ trong lúc em gái đang học đại học ở tỉnh, An Giới.

An Giới đã quen Kỷ Ngữ vào ngày đầu tiên em lên đại học.

Thật ra An Giới vốn không học chung một trường với Kỷ Ngữ, thế nhưng vào hôm khai giảng đại học của trường Kỷ Ngữ, kẻ là sinh viên trường hàng xóm như An Giới đã chạy đến trường của Kỷ Ngữ, đóng vai trò tiếp đón các tân sinh viên, rồi hắn gặp được Kỷ Ngữ, giúp Kỷ Ngữ mang hành lý lên phòng, lại dẫn Kỷ Ngữ đi dạo khuôn viên trường, giới thiệu các câu lạc bộ mà tân sinh viên có hứng thú.

Sau khi giới thiệu một vòng, Kỷ Ngữ thích câu lạc bộ hí kịch nhất.

An Giới liền dẫn Kỷ Ngữ đi đăng ký tham gia câu lạc bộ hí kịch, hơn nữa hắn còn quen biết với tất cả thành viên trong câu lạc bộ.

Gã sinh viên trường khác này lại như cá gặp nước ngay trong khuôn viên trường của Kỷ Ngữ.

Cũng không lạ lắm, An Giới là một nam sinh viên trắng nõn nà, tướng mạo tuấn tú, kể cả lúc hắn quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mặt Kỷ Tuân thì khuôn mặt méo mó kia vẫn có vẻ sạch sẽ làm người thương tiếc.

Hắn thuộc dạng người lúc nào cũng tỏa sáng.

Tính cách của hắn cũng giống như vẻ ngoài của hắn vậy, ánh mặt trời hắn mang trên mình không phải ánh mặt trời của mùa hè, cũng không phải ánh mặt trời của mùa đông, mà là ánh mặt trời của tháng tư, thứ ánh sáng êm dịu nhất, ít có tính công kích nhất.

Hắn có một khuôn mặt dễ gần, dễ khiến người tin tưởng.

Những người có ngoại hình như vậy rất được ưa chuộng trong xã hội hiện nay.

Thành viên của câu lạc bộ hí kịch có hảo cảm với hắn, Kỷ Ngữ cũng có hảo cảm với hắn.

Kỷ Ngữ nghe lời hắn, tham gia câu lạc bộ hí kịch, câu lạc bộ hí kịch có rất nhiều hoạt động, một vài đạo cụ sân khấu cần các thành viên của câu lạc bộ tự phụ trách, mỗi khi Kỷ Ngữ đến một nơi mới đều sẽ vô cùng tích cực. Kỷ Ngữ tích cực tham gia hoạt động, phụ trách một hạng mục đạo cụ sân khấu rất quan trọng.

Bắt tay vào làm đạo cụ này rất phiền phức, mọi người phải làm cùng nhau đến mấy ngày, làm xong lại giao cho Kỷ Ngữ trông giữ.

Nhưng buổi trưa Kỷ Ngữ buồn ngủ, trong lúc dựa vào bàn ngủ, đạo cụ đã bị hư hại.

Ngày mai sẽ là thời gian lên sân khấu, đạo cụ quan trọng lại bị hỏng ngay lúc này, Kỷ Ngữ sốt ruột hoang mang, tình cảnh này bị An Giới nhìn thấy, An Giới giúp đỡ Kỷ Ngữ, làm bù từ trưa đến tận tối, làm luôn sang ngày hôm sau, cuối cùng cũng coi như đã làm được đạo cụ mới, buổi biểu diễn của câu lạc bộ hí kịch cũng được tổ chức suôn sẻ.

Sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng không biết làm sao, từ sau lần đó, thành viên của câu lạc bộ hí kịch bắt đầu ngầm xa lánh Kỷ Ngữ.

Kỷ Ngữ đã từng nói với Kỷ Tuân về tình huống của câu lạc bộ hí kịch, cảm thấy những người khác vẫn đang trách mình.

Nhưng lúc đó Kỷ Tuân vội vàng tra án, chân không chạm đất, em gái gửi tin nhắn đến cũng không nghĩ nhiều, chỉ an ủi em gái một cách qua loa. Anh biết Kỷ Ngữ trời sinh hòa đồng, tính cách lại thân thiện, anh chưa từng nghĩ sẽ có người không thích cô em gái đáng yêu của mình.

Thật sự có người không thích.

Sau khi lên đại học, cảm nhận của Kỷ Ngữ đối với thế giới này đã không còn như trước nữa.

Trước đây em cởi mở bao nhiêu thì sau này em lại hướng nội bấy nhiêu.

Sau khi điều tra xong, Kỷ Tuân mới ghép tất cả mọi chuyện lại với nhau.

An Giới sở hữu một khuôn mặt được trời xanh ưu ái, lại chơi thân với câu lạc bộ hí kịch, các thành viên nữ trong câu lạc bộ đương nhiên sẽ thích hắn. Đầu tiên, hắn phá hỏng đạo cụ mà Kỷ Ngữ trông giữ, lại suốt đêm giúp Kỷ Ngữ làm ra đạo cụ mới; từ đó lấy được hảo cảm của Kỷ Ngữ, đồng thời cũng khiến các thành viên nữ thích hắn trong câu lạc bộ ghen tuông.

Các thành viên nữ ghen tuông đã xa lánh Kỷ Ngữ bởi vì An Giới, Kỷ Ngữ lại mù tịt không biết, hơn nữa còn bởi vì Kỷ Ngữ là một người rất có trách nhiệm, càng có trách nhiệm, càng cảm thấy không thể chấp nhận được khi đã không trông giữ đạo cụ cẩn thận, càng có ấn tượng tốt với An Giới, người đã giúp cô bù đắp sai lầm.

An Giới còn là một người rất giỏi ăn nói.

Hắn luôn nói lời ngon tiếng ngọt, Kỷ Ngữ trong miệng hắn chính là tiểu tiên nữ trên trời.

Kỷ Ngữ chưa từng gặp phải một người có thể thẳng thắn khen ngợi em, trực tiếp bày tỏ lòng yêu mến với em.

Các cô gái đều sẽ cảm thấy thẹn thùng mỗi khi nhận được lời khen ngợi nồng nhiệt mà họ cứ nghĩ là chân thành.

Hai người họ càng đi lại càng thân thiết, tin tưởng cũng không dễ dàng biến mất như vậy, trong khi Kỷ Ngữ tin tưởng An Giới, thì An Giới lại dùng biện pháp tương tự để tách Kỷ Ngữ ra khỏi các bạn khác, thủ đoạn vụng về nhưng hiệu quả này thậm chí còn áp dụng luôn với Mạnh Phụ Sơn.

Mạnh Phụ Sơn rất ít khi gọi điện thoại cho Kỷ Ngữ, phần lớn là gửi tin nhắn.

An Giới thường xuyên xuất hiện bên cạnh Kỷ Ngữ, sẽ lén lút xóa tin nhắn mà Mạnh Phụ Sơn gửi tới trong những lúc Kỷ Ngữ bận rộn tham gia hoạt động của câu lạc bộ hí kịch, không phải lần nào cũng xóa, nhưng gửi năm lần thì xoá ba lần, gửi ba lần thì xóa hai lần, một hai lần còn lại là hắn đi cùng Kỷ Ngữ đến gặp Mạnh Phụ Sơn.

Có lẽ Mạnh Phụ Sơn cũng rất mất mát.

Còn đối với Kỷ Ngữ mà nói, anh Mạnh là bạn tốt của anh trai mình, từng ở lại nhà mình, lại có quan hệ rất tốt với mình, nhưng cũng không biết vì sao thái độ của anh lại không còn như trước nữa.

Là do mình đã làm sai chuyện gì ư?

Tại sao những mối quan hệ có thể duy trì một cách đơn giản của trước kia, đến hiện tại, dù làm thế nào cũng không thể làm tốt?

Từ lúc học đại học cho tới nay, có lẽ hai câu hỏi này vẫn quẩn quanh trong đầu Kỷ Ngữ.

Tất cả mọi người đều thay đổi, ngay cả chính Kỷ Ngữ cũng ở trong một thế giới không giống với trước kia, chỉ có An Giới vẫn ở bên cạnh em, vẫn tỏ ra nhiệt tình vô cùng, vẫn khẳng định em, chăm sóc em, vẫn cần em.

Có lẽ đây chính là tình yêu?

An Giới vẫn luôn theo đuổi Kỷ Ngữ, cuối cùng cũng được Kỷ Ngữ chủ động nắm chặt tay.

Mạnh Phụ Sơn nghe anh nói xong, hút rất nhiều điếu thuốc, hết gói này đến gói khác, tàn thuốc nhét đầy gạt tàn, rơi xuống mặt đất, nhiều đến nỗi toàn bộ căn phòng, ngay cả chính bọn họ đều chìm trong làn khói mù mịt, thậm chí ngoài bàn tay ra thì còn không nhìn thấy cả khuôn mặt của đối phương.

Cuối cùng Mạnh Phụ Sơn nói, Kỷ Tuân, điều tra thêm đi. Tôi không có nghi ngờ gì về những chuyện An Giới đã làm, nhưng Kỷ Ngữ không ngốc đến thế, em ấy sẽ không chỉ vì một người đàn ông mà làm ra những chuyện như vậy.

Kỷ Tuân hiểu Mạnh Phụ Sơn không dám tin.

Anh cũng không dám tin. Anh còn không dám tin tại sao lúc đó anh có thể bởi vì vội vàng tra án mà không đưa Kỷ Ngữ lên đại học, cũng không quan tâm cuộc sống đại học của Kỷ Ngữ, anh càng không dám tin, anh thế mà lại tin tưởng Mạnh Phụ Sơn có thể chăm sóc tốt cho Kỷ Ngữ.

Hiện tại tất cả đều đã muộn.

Nhưng anh còn có thể làm một vài chuyện.

Anh vẫn tin tưởng chính mình, anh tự phụ mà tin tưởng chính mình như vậy đấy. Anh không thuyết phục Mạnh Phụ Sơn, anh trực tiếp bỏ qua Mạnh Phụ Sơn, bước lên con đường tìm kiếm An Giới.

An Giới cũng xem như là thông minh, sau khi tin tức Kỷ Ngữ xảy ra chuyện bị truyền đi, hắn không ở lại trường, cũng không ở lại thành phố, hắn thu dọn đồ đạc, chạy trốn khỏi thành phố, cuối cùng bị Kỷ Tuân tóm được tại một thành phố cảng ở nước ngoài.

Nhắc tới cũng lạ, đếm ngược thời gian thì khi bọn họ xuất phát từ thành phố Ninh, An Giới cũng trốn khỏi thành phố.

Trùng hợp đến mức giống như có người cố ý mật báo cho An Giới.

Kỷ Tuân nhận ra suy nghĩ của anh đang bị phân tán quá nhiều, bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Anh nhắm mắt lại, tập trung sự chú ý một lần nữa.

Bên bãi cát, anh không giết người đàn ông quỳ xuống đất xin tha, giả bộ hối lỗi này, anh tha cho An Giới. Sau đó... Anh cũng không có lập tức rời khỏi thành phố cảng kia. Anh đã quên mất nguyên nhân tại sao không rời đi rồi, có thể là do đờ đẫn mà thôi.

Anh không có mục đích, cũng không biết phải theo ai, anh chỉ biết lang thang trên đường phố xa lạ, mờ mịt nhìn những người xa lạ.

Nhưng cho dù là vậy, cho dù bên tai chỉ nghe thấy những từ ngữ xa lạ, thì khi anh nhìn những người đó, cũng đều giống như đang nhìn An Giới.

Anh cho rằng đó là ảo giác, thế nhưng hình như cũng không phải. Khi anh nhìn kỹ lại, An Giới thật sự đang ở trước mặt anh.

Anh đang vô thức đi theo An Giới đã mất tích.

Lúc tỉnh táo nhận ra điều này, anh không chạy theo nữa, chỉ ngồi xuống vệ đường, ngồi đến khi màn đêm buông xuống. Sau đó anh bước vào một quán bar ven đường, lại ra khỏi quán bar, tiếp tục lảo đảo lang thang trên đường phố rộng lớn.

Ở thành phố xa lạ không chỉ có những con người xa lạ, còn có ngôn ngữ xa lạ.

Anh không thèm để ý bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý anh.

Nơi đất khách quê người, vốn là như vậy.

Anh lang thang trên đường năm ngày.

Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày đến thế, là bởi vì năm ngày sau, tiếng còi cảnh sát đã đánh thức anh từ trong mê man.

Anh phát hiện mình ngã vào ven đường, có lẽ là bất tỉnh ven đường?

Anh đứng trên đường núi, đi về phía trước hai bước, phát hiện dưới đường núi là một loạt xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đèn đỏ đang lướt qua băng băng.

Xe cảnh sát đi đâu vậy? Tại sao mình lại chạy từ thành phố đến vùng ngoại ô?

Những suy nghĩ này không dừng lại trong đầu Kỷ Tuân quá một giây.

Anh không quan tâm.

Không đến hai ngày sau, từ thông báo của cục cảnh sát mà anh biết được, vào ngày anh tỉnh lại trên núi, lực lượng cảnh sát đã phát hiện một thi thể nam giới mặt mũi trầy trụa, không thể nhận dạng trong ngôi chùa dưới chân núi.

Kỷ Tuân nhìn vào bộ quần áo quen thuộc của người chết trong bức ảnh của cảnh sát, cùng với một con dao nhọn mà anh cũng rất quen thuộc.

Người chết, An Giới.

Anh phát hiện một vết máu khô trong ống tay áo của mình.

"Cậu nhìn thấy những gì?" Ngàn vạn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Kỷ Tuân, nhưng cuối cùng anh chỉ nói một câu đơn giản này ra khỏi miệng.

"An Giới ngồi trên một cái ghế ở trong miếu, sau lưng của hắn là một pho tượng, trên người không có dấu vết bị trói. Mặt hắn bị cắt nát, nhìn từ vết thương thì có vẻ bị cắt khi còn sống. Nhưng vết thương trí mạng là một nhát dao cắt ngang cổ họng, máu tươi từ yết hầu phun ra, bắn tung tóe khắp người An Giới cùng sàn nhà trước mặt hắn; nhưng trên người cậu rất sạch sẽ, cậu ngả sang một bên, không phải hôn mê, chỉ là ngủ thiếp đi, trên người có mùi rượu nồng nặc."

"Dao nằm trong tay tôi à?" Kỷ Tuân lại hỏi.

"Không, trong tay An Giới." Mạnh Phụ Sơn cười khẩy, "Rất giống như An Giới lương tâm bất an, sợ tội tự sát."

"Hắn sẽ không tự sát."

"Hắn đương nhiên sẽ không tự sát." Mạnh Phụ Sơn, "Cho nên Kỷ Tuân, là ai giết hắn?"

Kỷ Tuân nhắm mắt lại lần nữa. Suy nghĩ của anh lại dần trở về quá khứ theo lời kể của Mạnh Phụ Sơn.

Nhưng phần quá khứ này dường như hoàn toàn cách biệt với khả năng ghi nhớ đáng tự hào của anh, có lẽ lúc đó chất cồn đã ăn mòn quá nhiều lý trí của anh, anh nhớ lại một lần nữa, chỉ cảm thấy những con đường trong thành phố đó vĩnh viễn bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc mà chính mình căn bản nhìn không thấu, từng khách sạn anh đã bước vào đều mở trong góc tối đen kịt, từng cánh cửa ra vào của khách sạn lại giống như từng cái miệng khổng lồ kỳ lạ.

Còn có... Còn có ngọn núi kia, ngôi miếu kia.

Không biết có phải do ký ức tự động bổ sung các chi tiết theo lời kể của Mạnh Phụ Sơn hay không.

Anh đi trong sương mù dày đặc, phía cuối sương mù dày đặc, một khuôn mặt mỉm cười từ bi đang dần hiện lên.

Anh càng đi càng gần, cuối cùng cũng thấy rõ, đó là khuôn mặt của tượng phật được vẽ bằng sơn.

Khuôn mặt của Ma Tổ nương nương.

- -------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc