LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Hoắc Nhiễm Nhân tự mình đi một chuyến đến ngôi làng phía Quyên Sơn, tìm được trạm thu rác, gặp chủ nhân của nơi này.

Những việc tiếp theo không quá phí sức, cậu xuất trình thẻ cảnh sát, đối phương cũng không có ý định thông đồng với phần tử khả nghi để che giấu cảnh sát, nhanh chóng kể lại chuyện lúc đó.

Người trả thù lao giữ bức thư đúng là Kỷ Tuân.

Vậy người ban đầu để lại bức thư là ai?

Hoắc Nhiễm Nhân hỏi chủ trạm rác về đặc điểm ngoại hình của đối phương, đáng tiếc, chủ trạm rác chỉ nhớ người đến gửi thư lúc đó có vóc dáng cao lớn, rắn chắc, còn về ngoại hình thì người đó đeo khẩu trang, núp mặt dưới mũ nên không nhìn thấy rõ.

Nhưng bức thư mà Kỷ Tuân lấy được, Hoắc Nhiễm Nhân cũng lấy được.

Chủ trạm rác chủ động giao cho Hoắc Nhiễm Nhân: "Lúc đó tôi cũng hơi tò mò nên đã lén nhìn thử, mà nhìn xong không hiểu gì bèn trực tiếp chụp lại, bây giờ nộp cho cảnh sát."

Thư đã được mã hóa.

Trên đường trở về cục cảnh sát, nội dung của bức thư này đã liên tục hiện lên trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân. Đến cục cảnh sát, cậu đi thẳng đến phòng làm việc của cục trưởng Chu, tình cờ gặp Viên Việt vừa bước ra khỏi phòng.

Viên Việt rất thân thiện mà gật đầu với cậu.

Hoắc Nhiễm Nhân cũng dứt khoát đáp lại, lúc gật đầu, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: Liệu Viên Việt có biết mật mã để giải mã bức thư không? Sau đó lời giữ lại đã nhanh hơn lý trí một bước mà buột ra khỏi miệng:

"Viên đội, chờ đã."

Viên Việt kinh ngạc nhìn lại.

Viên Việt vừa rời đi lại quay lại, còn dẫn theo Hoắc Nhiễm Nhân, cục trưởng Chu đang cầm bình giữ nhiệt uống trà dương sâm hạ hỏa không buồn nói chuyện, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn hai người.

Lần này Hoắc Nhiễm Nhân không có che giấu, trước mặt là lãnh đạo của cậu, bên cạnh là đồng nghiệp đáng tin cậy của cậu, cậu nói ra toàn bộ manh mối, toàn bộ suy đoán cùng cách nghĩ của cậu về Trần Gia Thụ, về Kỷ Tuân, về cả Mạnh Phụ Sơn.

Không biết từ lúc nào, cục trưởng Chu đã đặt trà hạ hỏa xuống, Viên Việt cũng cầm bức ảnh chụp lại nội dung bức thư kia, cúi đầu xem thử.

Qua một lát, Viên Việt ngẩng đầu, nói với cục trưởng Chu cùng Hoắc Nhiễm Nhân: "Xin lỗi, tôi không hiểu được. Trong thời gian tôi và Kỷ Tuân hợp tác với nhau cũng chưa bao giờ nhìn thấy Kỷ Tuân từng viết mật mã."

"Vậy thì tìm chuyên gia trong cục, xem có thể phiên dịch được hay không." Cục trưởng Chu nói.

"Tôi đề nghị tiến hành giám sát điện thoại của Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm giọng. Cậu từng nói sẽ không tiến hành nghe lén điện thoại của Kỷ Tuân —— Đó là trước khi có bằng chứng xác thực.

Tựa như một âm thanh nặng nề rơi vào không khí, bắn lên từng vòng vắng lặng lại vướng víu.

"Cậu thấy thế nào?" Cục trưởng Chu hỏi Viên Việt.

"Tôi cảm thấy Kỷ Tuân không có vấn đề gì." Viên Việt im lặng một lát rồi nói, "Nhưng nếu Hoắc đội cảm thấy cần thiết, tôi đồng ý, tôi tin Kỷ Tuân sẽ không khiến bất kỳ ai thất vọng. Bài trừ được Kỷ Tuân, chúng ta có thể dồn sức lên nhiều phương hướng chính xác hơn."

Hoắc Nhiễm Nhân lặng lẽ liếc nhìn Viên Việt.

Câu trả lời của đối phương tốt hơn dự đoán của cậu nhiều, cậu từng cảm thấy, xuất phát từ tin tưởng dành cho Kỷ Tuân, Viên Việt sẽ kiên quyết phản đối; không, hoặc là nói hoàn toàn không phản đối mới là tin tưởng thật sự mà Viên Việt dành cho Kỷ Tuân.

"Không được." Cục trưởng Chu nói.

"Cục trưởng..." Hoắc Nhiễm Nhân bước lên trước một bước.

"Lý do nghe lén đâu?" Cục trưởng Chu hỏi ngược lại, giọng ông rất trầm, tựa như sấm chớp nấp mình trong tầng sâu của mây đen, ầm ầm vang dội, "Bởi vì một bức thư? Đúng là Mạnh Phụ Sơn có hiềm nghi sát hại Trần Gia Thụ, nhưng ai có thể chứng minh người gửi thư là Mạnh Phụ Sơn? Cậu từng gặp Mạnh Phụ Sơn, cậu có tìm được bóng dáng của Mạnh Phụ Sơn trong camera giám sát của khu vực lân cận không?"

Mạnh Phụ Sơn đã từng cứu Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ở thành phố Cầm, sau đó xuất phát từ ý định bảo vệ Mạnh Phụ Sơn, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chưa từng báo cáo chuyện này với cấp trên, mãi đến khi gần đây, cậu mới ầm thầm nói rõ tất cả mọi chuyện với cục trưởng Chu, người mất tích Mạnh Trung Hải mà lực lượng cảnh sát vẫn đang tìm kiếm, tên thật là Mạnh Phụ Sơn.

Hoắc Nhiễm Nhân nhăn mày.

Lần trước đến ngôi làng đó đã phát hiện, hầu hết camera giám sát trong làng đều bị phá hỏng, thời gian quá gấp gáp, hạng mục sửa chữa, cài đặt lại còn chưa khởi động, ngay cả CCTV cũng không có, đương nhiên không thể tìm thấy chứng cứ Mạnh Phụ Sơn từng xuất hiện.

Vấn đề nằm ở đây.

Cậu nghi ngờ Kỷ Tuân, trước mắt mặc dù đã lộ ra manh mối... Nhưng vẫn chỉ là nghi ngờ vô căn cứ giống như lục bình.

Dưới thái độ phản đối rõ ràng của cục trưởng Chu, loại nghi ngờ này cũng đã hiện lên thành tiếng, thuận thế lặng lẽ nhô ra từ giữa lòng hồ bị bao phủ bởi sương mù:

Hoắc Nhiễm Nhân, những nghi ngờ của cậu về Kỷ Tuân đến từ công lý mà cậu vẫn luôn kiên trì.

Nếu như loại nghi ngờ này là sai lầm, công lý mà cậu vẫn luôn kiên trì có còn là công lý nữa không?

Cậu đang kiên trì sự công bằng của công lý, hay đang kiên trì tính kiên trì của công lý?

Buổi tối ngày hôm đó, Hoắc Nhiễm Nhân sắp xếp nhiệm vụ cho các thành viên trong đội, chủ yếu là phụ trách tình hình của đội hai trong lúc cậu không có mặt.

Sau khi Đàm Minh Cửu hỏi rõ Hoắc Nhiễm Nhân muốn đi đâu, muốn làm gì, cả đầu đầy dấu chấm hỏi: "Kỷ Tuân... Là Kỷ Tuân mà tôi biết đúng không?"

"Đúng vậy."

"Hoắc đội, chuyến công tác lần này đã được cấp trên phê duyệt rồi?" Đàm Minh Cửu cẩn thận từng li từng tí. Câu hỏi này rất quan trọng, câu hỏi có liên quan đến vấn đề Kỷ Tuân có bị cục cảnh sát nghi ngờ hay không.

"Không được."

"Nếu cấp trên đã không phê duyệt, vậy thì dù sao Kỷ Tuân cũng là đồng nghiệp cũ của chúng ta, ý thức pháp luật cùng hành vi đạo đức thường ngày đều không có vấn đề..." Đàm Minh Cửu muốn nói lại thôi, suýt chút nữa đã nói ra "Không đến nỗi, thật sự không đến nỗi".

"Anh là con giun trong bụng Kỷ Tuân sao?" Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh hỏi, không đợi Đàm Minh Cửu trả lời, cậu đã cười khẩy, "Tôi còn không phải con giun trong bụng anh ấy, không thể đảm bảo cho anh ấy, anh nói đỡ cái gì."

"..."

Đàm Minh Cửu muốn biện giải nhưng lại không nói nên lời, ví dụ này có phải hơi lạ rồi không.

Trứng chọi đá, Đàm Minh Cửu cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhận mệnh lệnh của Hoắc Nhiễm Nhân, nhất định sẽ yểm trợ cho Hoắc Nhiễm Nhân trước mặt cục trưởng Chu vào thời điểm đội trưởng không có ở đây.

Rời khỏi cục cảnh sát, Hoắc Nhiễm Nhân không chậm trễ, trực tiếp ngồi xe đến trạm tàu cao tốc. Trên đường đi, cậu còn gọi điện thoại cho Kỷ Tuân.

Điện thoại nhanh chóng có người nhận.

"Anh còn đang ở tỉnh Phúc không?" Hoắc Nhiễm Nhân nói thẳng, cậu quay đầu lại nhìn cảnh tượng nhanh chóng thay đổi ngoài cửa xe, nhếch miệng, "Nói cho anh một tin tức tốt, vụ án Trần Gia Thụ đã có manh mối mới, manh mối mới chỉ về phía tỉnh Phúc, em muốn đến tỉnh Phúc làm nhiệm vụ, có thể thuận tiện gặp anh."

"Kỷ Tuân, anh có vui không?"

- -------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc