LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Được rồi, cho dù Mạnh Phụ Sơn có hiềm nghi, chắc chắn Mạnh Phụ Sơn cũng không phải người duy nhất có hiềm nghi, đúng không? Bây giờ em muốn phát động toàn bộ nguồn lực của cục cảnh sát để đi tìm ba người đang không biết ở nơi nào, chứ không thèm nhìn đến Trịnh Học Vọng đang ở trước mắt sao?"

Kỷ Tuân phản kích vừa nhanh lại vừa bài bản.

Lời thật đương nhiên sẽ rất bài bản rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn sang chỗ khác: "Sẽ điều tra cả hai phương hướng."

"Vậy em cứ nắm chắc phương hướng mà em cảm thấy khả nghi đi." Kỷ Tuân nói xong liền quay người rời đi.

"Có ý gì?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cau mày, "Anh đi đâu vậy?"

"Đi tìm Trịnh Học Vọng —— Anh tin vào trực giác của mình, anh không tin hắn không có vấn đề." Kỷ Tuân không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay với Hoắc Nhiễm Nhân, cà lơ phất phơ mà nói, "Nắm chắc vào, nếu không, anh mà trực tiếp phá được án, vậy Hoắc đại đội trưởng sẽ lúng túng lắm."

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân cười nhạo:

"Mỏi mắt chờ mong."

Kỷ Tuân quay lại biệt thự, không chần chừ mà trực tiếp đi tìm Trịnh Học Vọng.

Sau khi tìm ra lời giải, những người tập trung trong phòng khách đã tản đi, phía cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn kẻ tình nghi quan trọng một lần nữa, trong đó, người dò hỏi Trịnh Học Vọng chính là Văn Dạng Dạng.

Mặc dù Hoắc Nhiễm Nhân có cái nhìn riêng đối với vụ án này, nhưng trên phương diện điều tra, cậu vẫn làm từng bước, không hề tỏ ra cực đoan.

Kỷ Tuân lững thững đi tới cạnh hai người.

Văn Dạng Dạng lên tiếng chào hỏi anh, đồng thời hơi dịch sang bên cạnh, nhường một chỗ Kỷ Tuân: "Thầy Kỷ, cùng thẩm vấn không thầy?"

Kỷ Tuân không vội ngồi xuống, anh liếc nhìn chung quanh trước.

Đây là phòng làm việc cũng như chỗ nghỉ ngơi tạm thời của Trịnh Học Vọng trong biệt thự, có bàn, cũng có giường.

Chỉ là thời gian chủ nhân ở đây có lẽ cũng không lâu, nhìn sơ qua cũng không thấy được bao nhiêu vật dụng cá nhân, chỉ có khối đồ chơi màu sắc sặc sỡ trên bàn làm việc bằng gỗ là có vẻ tương đối đặc biệt.

Văn Dạng Dạng đang hỏi Trịnh Học Vọng về chuyện liên quan đến thù lao làm giả bệnh án mà Trần Gia Thụ trả cho hắn.

"Trần Gia Thụ cho anh bao nhiêu tiền để anh làm chứng nhận giả cho hắn?"

"Một triệu."

"Chuyển khoản hay tiền mặt?"

"Tiền mặt." Trịnh Học Vọng mạch lạc rõ ràng nói, "Tôi đã tiêu hết ba mươi hai vạn, còn sót lại sáu mươi tám vạn, không gửi tiền vào ngân hàng, đặt hết trong tủ lạnh nhà tôi —— Trên tủ lạnh tôi chất một đống giỏ cùng vật phẩm y tế, phía dưới giấu tiền. Tôi nghĩ cho dù có người vào nhà tôi ăn trộm, thứ nhất, sẽ không mở tủ lạnh ra, thứ hai, có mở tủ lạnh ra, nhìn thấy đống dược phẩm ở bên trên cũng sẽ không tìm kiếm phía dưới nữa."

"Còn rất thông minh." Văn Dạng Dạng không thể không bình luận một câu.

"Kiểu thông minh của dân tỉnh lẻ như tôi, chắc chắn cảnh sát đã thấy nhiều rồi." Trịnh Học Vọng nịnh bợ lại Văn Dạng Dạng một câu.

"Anh nói anh giấu tiền trong nhà, làm sao để chứng minh số tiền này là Trần Gia Thụ cho anh?" Văn Dạng Dạng lại hỏi.

Câu này đã hỏi tới điểm mấu chốt. Kỷ Tuân đứng bên cạnh trông thì có vẻ đang hờ hững nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà thực tế lại lặng lẽ vểnh tai lên.

Trước mắt, cái gọi là "Trần Gia Thụ bảo Trịnh Học Vọng làm giả bệnh án", chẳng qua chỉ là lời nói một phía của Trịnh Học Vọng, dưới tình huống người trong cuộc là Trần Gia Thụ đã tử vong, không thể cả tin.

"Thật ra tôi có thể chứng minh chuyện này." Ngoài dự đoán của mọi người, Trịnh Học Vọng lại nói, "Bởi vì yêu cầu của Trần Gia Thụ dù sao cũng là làm trái quy tắc, cho nên tôi có để lại đường lui, trong lúc tôi và anh ta bàn bạc chuyện này, tôi đã ghi âm lại. Mặc dù không có chứng cứ bằng video, cũng chưa chắc có thể làm bằng chứng trước tòa, nhưng tôi nghĩ... Ít nhiều cũng có thể rửa sạch hiềm nghi của tôi chứ?"

Văn Dạng Dạng sửng sốt.

Làm người đứng xem, Kỷ Tuân đã phát hiện Văn Dạng Dạng đang dần bị Trịnh Học Vọng thuyết phục.

Nếu bệnh án giả là Trần Gia Thụ yêu cầu làm, còn vì thế mà cho Trịnh Học Vọng một số tiền lớn, vậy thì hiềm nghi Trịnh Học Vọng giết chết Trần Gia Thụ cũng nhỏ hơn...

Logic thì là logic này.

Logic này không có vấn đề.

Có vấn đề là bản thân Trịnh Học Vọng.

Dựa theo phản hồi của Đàm Minh Cửu trong lần đầu tiên hắn gặp Trịnh Học Vọng, Trịnh Học Vọng là một người sành sỏi trong xã hội; chỉ là sau đó khi anh cùng Hoắc Nhiễm Nhân tiếp xúc với Trịnh Học Vọng, Trịnh Học Vọng lại rất nông cạn; thế nhưng hiện tại, khi đối mặt với Văn Dạng Dạng, Trịnh Học Vọng lại bắt đầu trở nên kỹ càng, cẩn trọng.

Loại trạng thái này, ít nhiều cũng thay đổi tùy theo từng trường hợp đi.

Kỷ Tuân không muốn ở lại đây quá lâu, quay người ra khỏi phòng.

Màn hỏi đáp giữa Văn Dạng Dạng cùng Trịnh Học Vọng còn tiếp tục thêm một khoảng thời gian, nhưng anh có thể lật xem ghi chép để tìm hiểu những chuyện đó, không cần thiết phải tiêu tốn thời gian quý báu ngay lúc này chỉ để chờ đợi một chút chút manh mối có thể sẽ xuất hiện trong lúc dò hỏi.

Anh quyết định đến đơn vị làm việc của Trịnh Học Vọng để tìm hiểu trước.

Rời khỏi biệt thự, trở lại trung tâm thành phố, Kỷ Tuân lôi Đàm Minh Cửu đang ở nhà đi cùng, coi hắn như công cụ đệ trình thẻ cảnh sát, lắng nghe các cuộc trò chuyện.

Đơn vị làm việc ban đầu của Trịnh Học Vọng là bệnh viện số một thành phố Ninh, hắn vốn là một bác sĩ thuộc khoa ngoại tiết niệu.

Ba tháng trước, cũng chính là đầu năm nay, hắn mới nghỉ việc ở bệnh viện số một.

Kỷ Tuân bước vào bệnh viện, đến quầy lễ tân tìm y tá của khoa ngoại tiết niệu để hỏi thăm.

Có thẻ cảnh sát của Đàm Minh Cửu, lại có khuôn mặt được người yêu thích của Kỷ Tuân, tuy rằng công việc bận rộn, nhưng các y tá ở quầy cũng nguyện ý dành ra chút thời gian trao đổi chi tiết với Kỷ Tuân:

"Bác sĩ Trịnh à... Chúng tôi không quá hiểu anh ấy."

"Nhưng cảm giác anh ấy có vẻ là kiểu bác sĩ hơi kín tiếng, vì sao tôi lại nghĩ như vậy ư? Thì kiểu trực giác ấy, tỷ như nói anh ấy sẽ mang theo khối đồ chơi bên mình, người trưởng thành ai lại mang theo khối đồ chơi? Cũng đâu phải thứ có thể tiện tay mang theo bên người, tôi cảm thấy kiểu khối đồ chơi đó chính là một loại biểu tượng."

"Nhưng ngoài những điều này thì không còn gì đặc biệt, anh ấy là một bác sĩ tương đối tận tâm, kỹ thuật chuyên môn cũng rất giỏi, chủ nhiệm cũng rất coi trọng anh ấy, anh ấy đột nhiên từ chức, chúng tôi đều rất ngạc nhiên."

Các y tá nói chung chung những gì họ viết về Trịnh Học Vọng, không có quá nhiều thông tin cụ thể.

Vừa hay bác sĩ Triệu ở chung phòng với Trịnh Học Vọng đang rảnh, ngay lúc Kỷ Tuân cùng Đàm Minh Cửu muốn đi hỏi vị bác sĩ này thì một cô y tá trong quầy lễ tân lại nói đùa với người bên cạnh:

"Dạo gần đây có nhiều người đến tìm bác sĩ Trịnh ghê. Lúc bác sĩ Trịnh còn làm việc ở đây thì không thấy ai đến tìm anh ấy, đến khi đi rồi lại giống như một miếng bánh ngon vậy."

Bước chân của Kỷ Tuân dần chậm lại.

Đàm Minh Cửu đi nhanh hơn anh một chút, đã bước vào phòng làm việc phía trước rồi.

Anh quay đầu lại hỏi cô y tá nói đùa kia: "Ngoại trừ chúng tôi, còn có người khác đến hỏi thăm bác sĩ Trịnh sao? Người kia có đặc điểm nhận dạng nào không?"

Lúc anh hỏi ra câu này, hình ảnh của Mạnh Phụ Sơn chợt lóe lên trong đầu anh.

"Chúng tôi biết người kia." Câu trả lời của y tá lại không liên quan đến Mạnh Phụ Sơn, ít nhất nhìn từ bên ngoài là như vậy, "Là người trợ khám ở chỗ chúng tôi."

"Trợ khám?"

"Đúng vậy, trợ khám. Là công việc chuyên đi cùng một vài người già, người vùng khác đến bệnh viện khám bệnh." Y tá nói. "Sau khi bác sĩ Trịnh nghỉ việc, có đến vài người tới hỏi thăm bác sĩ Trịnh, tuy nhiên đều là bệnh nhân từng được bác sĩ Trịnh điều trị, sau khi những người này nghe được bác sĩ Trịnh đã nghỉ việc thì cũng không nói gì nữa. Thế nhưng, khi chúng tôi thông báo với người trợ khám kia bác sĩ Trịnh đã từ chức rồi, người đó vẫn tiếp tục hỏi không ít chuyện liên quan đến bác sĩ Trịnh, nói chung ít nhiều cũng có chút kỳ quái, cảm giác người đó không phải vì khám bệnh mà tới."

Không phải vì khám bệnh mà tới, vậy thì chắc chắn sẽ vì mục đích khác mà tới.

Không thể xác định rốt cuộc là ai đã sai trợ khám đến hỏi thăm Trịnh Học Vọng, chỉ có thể suy đoán có người đang hỏi thăm Trịnh Học Vọng.

"Lão Kỷ?" Đàm Minh Cửu đã bước vào phòng làm việc lại ló đầu ra gọi Kỷ Tuân.

"Đến liền." Kỷ Tuân đáp lại, anh cảm ơn các y tá xong liền nhanh chóng bước về phía trước.

Trong phòng làm việc, bác sĩ Triệu nói: "Bác sĩ Trịnh? Con người anh ấy rất tốt, rất thẳng thắn, về mặt công việc, anh ấy là một đồng nghiệp rất tốt, hai người muốn biết chuyện gì?."

"Một vài thứ đặc biệt khiến anh vô cùng ấn tượng?" Kỷ Tuân hỏi, hơi ngừng lại mới bổ sung một câu "Có không?".

"Khối đồ chơi có tính không?" Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ rồi hỏi.

"Khối đồ chơi?" Không chỉ có Kỷ Tuân, Đàm Minh Cửu đang lơ đãng cũng nhìn sang, thứ này đã xuất hiện hai lần rồi

"Ừm, lúc bác sĩ Trịnh còn ở đây, anh ấy sẽ đặt mấy khối đồ chơi trên bàn làm việc, dùng lồng kính đậy lại, rất nâng niu chúng. Có lần tôi không cẩn thận làm vỡ lồng kính của anh ấy, bác sĩ Trịnh đã nổi trận lôi đình, khi đó chúng tôi cãi nhau gay gắt lắm."

"Sau đó thì sao?" Kỷ Tuân hỏi.

"Ngày hôm sau, bác sĩ Trịnh xin lỗi tôi, nói hôm qua đã phản ứng quá khích, bảo tôi đừng trách anh ấy." Bác sĩ Triệu nói, "Anh ấy xin lỗi như vậy, tôi cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Tôi nhớ ngày hôm đó, sau khi lồng kính vỡ tan, tôi chuẩn bị tìm chổi để dọn sạch những mảnh kính vỡ trên mặt đất, mà bác sĩ Trịnh lại không màng tất cả, trực tiếp quỳ xuống sàn nhà để tìm khối đồ chơi, sau đó tìm được hết khối đồ chơi rồi, tay anh ấy cũng bị hằn đến chảy máu. Tay của bác sĩ ngoại khoa là vô cùng quý giá, thứ đó thật sự rất quan trọng với bác sĩ Trịnh. Tôi đoán..."

"Anh đoán?" Kỷ Tuân nhìn ra được bác sĩ Triệu muốn làm bộ thần bí, vô cùng phối hợp mà hỏi.

"Là kỷ niệm về người yêu trước đây của bác sĩ Trịnh." Bác sĩ Triệu tiết lộ bí mật.

"Sao lại nói như vậy?" Kỷ Tuân nhướng mày.

"Cậu xem, bác sĩ Trịnh sắp bốn mươi tuổi rồi, không hút thuốc, không rượu bia, không cờ bạc, đời sống lành mạnh giống như một trang giấy trắng. Những người có điều kiện kinh tế rất tốt, ngoại hình đẹp, lại có địa vị xã hội nhất định như vậy, tại sao sắp 40 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn? Chắc chắn không phải vì không tìm được người yêu. Vậy chỉ còn một lý do thôi, trước đây từng có một người, một người khiến anh ấy nhớ rất sâu, khối đồ chơi chính là biểu tượng của người đó." Bác sĩ Triệu nói chắc nịch.

"..." Kỷ Tuân nhìn bác sĩ Triệu một lát, vô cùng nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ thốt ra mấy câu thơ tình được lưu truyền ngàn năm như kiểu "Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân, thủ thứ loạn hoa lại hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân" *

*Đây là bài thơ Ly Tứ Kỳ 4 của nhà thơ Nguyên Chẩn. Bản dịch nghĩa của thi viện:

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

***

Nhưng không thể không nói, chuyện này cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Ít nhất thì một người trưởng thành lại để ý đến khối đồ chơi như vậy, chắc chắn khối đồ chơi phải có ý nghĩa biểu tượng nào đó.

"Còn chuyện nào khác không?" Kỷ Tuân lại hỏi.

"Chuyện khác ấy à...Chuyện khác là chuyện như thế nào? Tôi cảm thấy không còn gì nữa đâu, mọi người đều là người bình thường, không có nhiều việc kỳ quái như vậy." Bác sĩ Triệu nói, có lẽ là vì thực sự không còn gì để nói nữa, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về gia đình của mình cùng cậu con trai mới vừa 7 tuổi, suốt ngày nghịch như quỷ.

Hơn nữa còn cho rằng bác sĩ Trịnh một lòng nhớ thương người cũ, sau đó chậm chạp không chịu kết hôn là một lựa chọn đúng đắn.

Dù sao thì trước khi kết hôn là phong hoa tuyết nguyệt, sau khi kết hôn lại là củi gạo dầu muối.

Đối với những bác sĩ bận rộn như bọn họ mà nói, cuộc sống cần phải có một chút lãng mạn phóng khoáng, không kết hôn là điều kiện tiên quyết để duy trì lãng mạn.

Bác sĩ Triệu đã chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình rồi, Kỷ Tuân cùng Đàm Minh Cửu lịch sự nói cảm ơn hắn, sau đó hai người đến gặp mục tiêu cuối cùng trong bệnh viện, chủ nhiệm Lê của khoa ngoại tiết niệu.

Lãnh đạo trực tiếp của Trịnh Học Vọng

"Bác sĩ Trịnh? Là một thanh niên rất có năng lực cũng rất có tiềm lực." Nhìn ra được, tuy Trịnh Học Vọng đã từ chức được mấy tháng, nhưng chủ nhiệm Lê vẫn vô cùng tiếc hận.

Nói đến Trịnh Học Vọng, hắn gần như là khen không dứt miệng.

Tuổi trẻ, chuyên nghiệp, có sức sống, tư duy nhanh nhẹn, tố chất vượt trội —— về cơ bản đều đáp ứng được những yêu cầu khắt khe của hắn đối với việc bồi dưỡng thế hệ trẻ.

"Tôi còn bảo đảm với cậu ấy rồi, chỉ cần chịu khó thêm bảy, tám năm, tôi chắc chắn sẽ để cậu ấy lên làm chủ nhiệm khoa, tiếp tục công việc trên cương vị quan trọng hơn, nghiên cứu y học chuyên sâu, chữa bệnh cứu người, thế nhưng... Cậu ấy nhất quyết muốn sang làm bác sĩ tư cho Trần Gia Thụ."

Chủ nhiệm Lê oán thán.

Kỷ Tuân phát hiện, chủ nhiệm Lê là thật lòng quan tâm Trịnh Học Vọng.

Hắn thậm chí còn biết, rốt cuộc Trịnh Học Vọng muốn đi làm bác sĩ tư cho ai.

"Làm bác sĩ tư đúng là một lựa chọn..." Kỷ Tuân cân nhắc câu nói tiếp theo.

"Lúc trước cũng không phải không có người đến mời cậu ấy, còn đều là bệnh viện tư cơ, thù lao cũng không thấp, cho dù không nhiều như chỗ Trần Gia Thụ, nhưng làm hai năm cũng bằng một năm bên đó mà. Cho dù là muốn kiếm tiền, thay vì đi làm tư cho một người, thì đến bệnh viện tư ổn định hơn lại có cơ hội thăng tiến hơn không phải mới là lựa chọn đúng đắn sao?" Chủ nhiệm Lê hỏi ngược lại, "Hơn nữa, theo tôi thấy, bác sĩ Trịnh cũng là người cố chấp, gặp tai nạn xe cộ, chân bị thương, bó thạch cao cũng phải lên bàn mổ, không cố chấp mà được à?"

"Chủ nhiệm Lê, ông cảm thấy lựa chọn của Trịnh Học Vọng không quá bình thường, đúng không?" Kỷ Tuân hỏi.

"Đúng là tôi cảm thấy không quá bình thường." Chủ nhiệm Lê nói, "Có lẽ cậu ấy lựa chọn như vậy là có lý do riêng của mình, nhưng dù tôi hỏi cậu ấy hay gọi điện cho bố mẹ của cậu ấy, đều không nhận được câu trả lời. "

"Ông còn gọi điện cho bố mẹ của Trịnh Học Vọng?"

"Bố mẹ của cậu ấy từng tới bệnh viện một chuyến, bọn họ trò chuyện trong phòng làm việc một lát..." Có lẽ là ánh mắt của Kỷ Tuân cùng Đàm Minh Cửu quá bức thiết, chủ nhiệm Lê cũng vội vàng nhấn mạnh, "Là ở trong phòng làm việc của bác sĩ Trịnh, chỉ có một nhà ba người bọn họ nói chuyện thôi... Hình như bọn họ cãi nhau ầm ĩ một trận. Bác sĩ Trịnh không quá kiên nhẫn với bố mẹ của cậu ấy. Sau đó cũng không giải quyết được việc gì, bác sĩ Trịnh vẫn muốn từ chức. Việc đã đến nước này, những gì tôi có thể làm đều đã làm rồi, chỉ có thể để cậu ấy đi, lát sau bố mẹ cậu ấy còn đến cảm ơn tôi, haiz..."

Khi Đàm Minh Cửu bị Kỷ Tuân kéo tới, ít nhiều còn có chút buồn ngủ, hiện tại lại vô cùng phấn chấn, nháy mắt ra hiệu cho Kỷ Tuân.

Nhìn như thế nào cũng thấy cái gã Trịnh Học Vọng này đã nhắm trúng Trần Gia Thụ, còn không phải là có mục đích mà ẩn nấp bên cạnh Trần Gia Thụ sao!

"Ngoại trừ những chuyện này thì sao?" Kỷ Tuân không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, tạm thời cũng không đáp lại Đàm Minh Cửu, "Ông có biết khối đồ chơi của bác sĩ Trịnh không?"

"Khối đồ chơi?" Chủ nhiệm Lê lắc đầu, "Tôi không rõ lắm. Nhưng nếu phải nói có gì đó khác thường, vậy thì ngày mùng 1 tháng 6 hằng năm, bác sĩ Trịnh đều sẽ xin nghỉ, có xem như là khác thường không?"

"Xin nghỉ?" Kỷ Tuân, "Lý do xin nghỉ là gì?"

"Việc cá nhân." Chủ nhiệm Lê, "Lúc trước tôi đã nói rồi, bình thường bác sĩ Trịnh đều rất tận tậm, vì vậy mỗi khi đến ngày này, tôi cũng không hỏi nhiều, đều cho cậu ấy nghỉ phép, nhưng có một lần, có một người vô cùng nổi tiếng trong giới đến thực hiện phẫu thuật, vào đúng ngày mùng 1 tháng 6 luôn, cơ hội hiếm có, tôi muốn để bác sĩ Trịnh ở bên cạnh quan sát, không nghĩ tới bác sĩ Trịnh lại từ chối... Nói thật, tôi rất bất ngờ. "

Sau khi rời khỏi bệnh viện số một, hành trình tiếp theo hoàn toàn không còn vướng mắc nào nữa.

Thậm chí không cần Kỷ Tuân lên tiếng, Đàm Minh Cửu đã chủ động đề nghị: "Cái gã Trịnh Học Vọng này quả nhiên có vấn đề, giấu giếm không ít thứ, tôi thấy chúng ta nên đi gặp bố mẹ hắn một chuyện. Rốt cuộc hắn đã giấu thứ gì, bố mẹ hắn chắc chắn cũng phải biết đôi chút. "

"Ừm. "

"Để tôi gọi điện cho bên đăng ký hộ khẩu, bảo bọn họ tra cứu địa chỉ nhà của bố mẹ Trịnh Học Vọng." Nói xong, Đàm Minh Cửu tách khỏi Kỷ Tuân, đi sang bên cạnh. Hắn lấy điện thoại di động ra, nhưng không gọi điện thoại cho bên đăng ký hộ khẩu ngay lập tức, mà lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Vừa gửi còn vừa quay đầu lại nhìn Kỷ Tuân, xem Kỷ Tuân có phát hiện hành vi mờ ám của mình hay không.

Rất tốt, không có.

Kỷ Tuân còn đang nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ nữa!

Đàm Minh Cửu tăng nhanh tốc độ:

"Hoắc đội, lão Kỷ đang kéo tôi đi tra án. Trịnh Học Vọng thật sự đang che giấu điều gì đó, mũi của lão Kỷ thính lắm, nhưng cậu yên tâm, cậu ta tra được cái gì, tôi đều biết hết. Tôi biết được, cậu cũng sẽ biết được, hí hí, nói chung dù cậu ta tra được cái gì, đều có lợi cho chúng ta cả. Tôi chắc chắn sẽ không để Kỷ Tuân qua mặt chúng ta trước khi phá được vụ án đâu..."

Gửi tin nhắn xong, Đàm Minh Cửu cứ nghĩ Hoắc Nhiễm Nhân sẽ không đáp lại.

Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại ngay lập tức.

"Tra được cái gì rồi?"

"!" Sao trả lời nhanh thế! Chẳng lẽ Hoắc đội đã để chế độ đặc biệt quan tâm với mình ư?

Đàm Minh Cửu vọng tưởng một lát, sau đó hắn lướt lên lịch sử trò chuyện giữa mình và Hoắc Nhiễm Nhân, từ bỏ cái vọng tưởng này.

Hắn nói ngắn gọn những gì đã tra được trong bệnh viện cho Hoắc Nhiễm Nhân, thuận tiện nói:

"Hoắc đội yên tâm, chúng ta đều nỗ lực hơn, phía cậu nhìn chằm chằm Tào Chính Tân cùng Mạnh Trung Hải đang mất tích, phía tôi nhìn chằm chằm Trịnh Học Vọng, dù là ai cũng chạy không thoát!"

"... Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân, "Tôi không hề loại trừ hiềm nghi của Trịnh Học Vọng."

Lời đáp lại của đội trưởng ít nhiều cũng có chút vẽ rắn thêm chân. Nhưng cảm giác kỳ quái của Đàm Minh Cửu cũng bị gạt bỏ ngay lập tức, lại hỏi người bên đăng ký hộ khẩu, lấy được địa chỉ nhà bố mẹ của Trịnh Học Vọng, hắn liền cùng Kỷ Tuân đi thẳng đến nơi cần đến.

Suốt đường đi, từ đầu đến cuối, Kỷ Tuân không hề lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn duy trì dáng vẻ trầm tư khi nãy.

"Lão Kỷ, cậu đang nghĩ gì thế?" Đàm Minh Cửu thật sự chán quá, cuối cùng vẫn mở miệng trước.

"Tôi đang nghĩ đến chuyện của Trịnh Học Vọng." Kỷ Tuân, "Hiềm nghi của Trịnh Học Vọng, có phải là quá rõ ràng không."

"Hả?" Đàm Minh Cửu khó hiểu, "Có phương hướng điều tra không tốt sao?"

"Đương nhiên không phải, chẳng qua là cảm thấy quá thuận lợi. " Kỷ Tuân nói.

"Cậu viết tiểu thuyết suy luận nhiều quá rồi đúng không. Rất nhiều vụ án trong thực tế đều có manh mối rất rõ ràng, nào có quanh co, khúc mắc nhiều như vậy." Đàm Minh Cửu nhún vai, "Lần này cậu cùng Hoắc đội đều hay thật đấy, Hoắc đội hoài nghi hai người đang mất tích, vì vậy ưu tiên điều tra hai người đang mất tích kia; cậu hoài nghi Trịnh Học Vọng, vì thế ưu tiên điều tra Trịnh Học Vọng. Bây giờ, Trịnh Học Vọng đã lộ ra hiềm nghi, Hoắc đội cũng ghi nhận loại hiềm nghi này rồi thì đến lượt cậu đa nghi như Tào Tháo. "

Đa nghi như Tào Tháo sao? Đúng là vậy.

Bởi vì đây là lần đầu tiên anh và Hoắc Nhiễm Nhân bất đồng rõ ràng đến thế.

Tuy hai người họ tin tưởng chính mình. Nhưng dù sao cũng đồng thời tin tưởng đối phương.

Thế nhưng Mạnh Phụ Sơn, làm sao có khả năng giết người được đây?

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc