LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Cậu..." Ông Liễu nói.

Hắn đang sốt sắng. Mặt nạ bạc chụm lại hai tay, nắm chặt mặt nạ đã tháo xuống.

Bị nhận ra rồi sao? Sẽ khiến ông Liễu nảy sinh nghi ngờ sao? Nếu đúng như thế...

Mặt nạ bạc không đưa mắt nhìn sang những thứ khác, chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt già nua của ông Liễu, một bên đồng tử nhân tạo của đối phương lạnh lùng nhìn lại cậu.

Người nhanh hay là súng nhanh?

Đôi môi thâm tím như bị tẩm độc kia khẽ mấp máy:

"Cậu tên Chu Triệu Nam?"

"..." Hoắc Nhiễm Nhân thoáng thả lỏng cơ thể đang căng chặt, "Đúng vậy."

"Quả là tuổi trẻ." Ông Liễu cảm khái, "Người già rồi, đôi lúc nhìn thấy cơ thể khỏe mạnh, dồi dào sức sống của thanh niên trai tráng sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác hâm mộ cùng thất thố."

"Quá khen."

"Nhưng còn trẻ như vậy, lại khỏe mạnh như thế, hình như không cần thiết phải lên thuyền." Ông Liễu lại nói, hắn cầm tư liệu của "Chu Triệu Nam" trong tay, cúi đầu liếc nhìn, "À, cậu được hắn giới thiệu tới đây."

"Tôi thích phòng ngừa chu đáo." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh đáp lại, "Con người sẽ phải già đi, huống hồ, đây cũng không chỉ là một con "thuyền chữa bệnh"."

"Cậu thanh niên, trải nghiệm thế giới không bao giờ sai cả. Tuy lần này có gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng tôi tin con thuyền này là sẽ không khiến khách quý của nó thất vọng." Ông Liễu gật gật đầu, "A Bang, dẫn cậu Chu ra ngoài đi."

Qua ải rồi?

Hoắc Nhiễm Nhân thả lỏng cơ thể một lần nữa, hiện tại chỉ còn một tầng sức mạnh, một tầng sức mạnh được Hoắc Nhiễm Nhân duy trì trong tứ chi, để cậu có thể hành động bất cứ lúc nào. Qua ải rồi cậu cũng không vội vã rời đi, trái lại nắm lấy cơ hội, tiếp tục trò chuyện với ông Liễu: "Tôi nghe nói ông Liễu có thói quen tặng đồ sứ cho bạn bè thân thiết."

"Một sở thích nho nhỏ mà thôi, không khỏi muốn chia sẻ với bạn bè."

"Có thể mặt dày xin ông Liễu một bộ đồ sứ không?"

"Đã xem qua bộ chùa Kim Các bên ngoài kia chưa, cậu thấy thế nào?" Ông Liễu nở nụ cười, sau đó trầm ngâm, "Vẻ đẹp chân thực cùng vẻ đẹp hư ảo, một ngôi chùa bị hủy diệt trong ngọn lửa lại sống mãi trong sự hủy diệt —— một câu chuyện rất triết lý, là thứ mà tôi cực kỳ yêu thích."

"Đương nhiên rất tốt, tôi cũng vô cùng yêu thích."

Vệ sĩ dẫn vị khách cuối cùng ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay lại, túc trực bên cạnh ông Liễu.

Trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ông Liễu cùng vệ sĩ thân cận nhất của lão ta.

Ông Liễu ngồi lại ghế giám đốc trong phòng làm việc, bắt đầu tỉa xì gà, hắn làm những chuyện này vốn không phải muốn hút xì gà, chẳng qua là muốn bình ổn lại tâm trạng thông qua hành động này mà thôi.

"Vẫn cứ là lạ." Ông Liễu khẽ lẩm bẩm, "Luôn cảm thấy đã từng gặp cậu ta ở đâu rồi..."

Nhưng ở đâu mới được?

Ngoại hình xuất sắc như vậy, nếu đã từng gặp, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.

Hắn cũng rất tự hào về trí nhớ của mình, nhưng lục tung trí nhớ mấy năm gần đây vẫn không tìm được người tương tự. Không tìm được, nhưng lại có cái bóng quanh quẩn xua mãi không đi, thật kỳ quái.

Sửa xì gà xong, hắn liếc qua điện thoại di động đang đặt bên cạnh, trong lòng bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nhưng cũng nhanh chóng từ bỏ, bình thường còn có thể tìm người bên ngoài điều tra thân phận của Chu Triệu Nam, nhưng bây giờ cả con thuyền đều bị chặn tín hiệu, hữu tâm cũng vô lực.

Ông Liễu đọc lại thư giới thiệu cùng bảng biểu thân phận của Chu Triệu Nam một lần nữa, cuối cùng vẫn đặt chung với tư liệu của các ông chủ đã được xác nhận lúc trước, sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện tại.

Hai vụ án, vụ án thứ nhất là siết cổ cắt lưỡi, tất cả mọi người đều có khả năng gây án, tình huống hiện tại không thể phân tích cũng không thể tìm ra hung thủ, chỉ đành bỏ qua một bên.

Vụ án thứ hai là rơi xuống biển, ngược lại có vài manh mối để phân tích.

Đầu tiên, khi rơi xuống biển, người trên thuyền chia làm hai nhóm, một nhóm là hầu hết những người ở trên boong, cùng nhau tập trung tại phòng của ông chủ Lâm ở tầng ba, hắn cũng có mặt ở đó; một nhóm khác là bốn ông chủ trong phòng xép bình thường, ở trong phòng ngủ của tầng hai.

Giả sử trong vụ án chết người này có khả năng tồn tại của hồn ma, vậy thì vụ án này sẽ có các khả năng dưới đây:

Khả năng thứ nhất, hồn ma giết người.

Khả năng thứ hai, ông chủ tầng hai giết người.

Khả năng thứ ba, người ở tầng ba lợi dụng cơ quan để giết người.

Khả năng thứ tư, hồn ma hợp tác với người của tầng hai.

Khả năng thứ năm, hồn ma hợp tác với người của tầng ba để giết người.

Khả năng thứ sáu, người của tầng ba hợp tác với ông chủ tầng hai để giết người.

Trong sáu khả năng này, khả năng nào mới là chân tướng đây?

*

... Trên tầng hình như không có động tĩnh gì.

Trong sảnh chính, Mạnh Phụ Sơn trông giống như đang ngẩn người nhìn bức tranh trên vách tường, thực ra hắn đang dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe tất cả động tĩnh của tầng trên. Hắn tự hỏi:

Hiện tại tất cả mọi người đều đã đi lên, tháo mặt nạ xuống gặp ông Liễu. Nếu như Hoắc Nhiễm Nhân trà trộn vào bên trong sau đó bị phát hiện, vậy thì tầng trên chắc chắn phải có tiếng súng vang lên... Nhất định Hoắc Nhiễm Nhân sẽ phản kháng, dựa theo bản lĩnh của Hoắc Nhiễm Nhân, không nổ súng sợ là không có cách nào khống chế được cậu ta... Mà đến bây giờ, đừng nói tiếng súng, ngay cả tiếng vật lộn hay tiếng ồn ào cũng không có.

E rằng điều này đã chứng minh cuộc điều tra bên trên đều diễn ra thuận lợi.

Chẳng lẽ trong số các ông chủ không có người ngoài trà trộn vào, Hoắc Nhiễm Nhân không ở trong đó?

Chờ chút, nghĩ kỹ lại, kiểm tra thuận lợi thật sự có thể chứng minh Hoắc Nhiễm Nhân không ở trong đó sao...? Điều này hình như chỉ có thể chứng minh thân phận của tất cả mọi người đều trùng khớp với hồ sơ mà ông Liễu nắm giữ.

Thế nhưng cũng không đúng. Ông Liễu xét duyệt người lên thuyền vô cùng nghiêm ngặt, ai ai cũng biết. Cơ chế mời của con thuyền này hoàn toàn là người cũ dẫn theo người mới, Hoắc Nhiễm Nhân thân là cảnh sát, làm thế nào để tìm được một ông chủ có thể qua ải ông Liễu, trở thành người giới thiệu cậu ta, giúp cậu ta lên thuyền?

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.

Mạnh Phụ Sơn đang dựa vào cầu thang ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một trong hai vệ sĩ thân cận của ông Liễu đi xuống, Mạnh Phụ Sơn nhận ra người nọ là "A Bang", ông Liễu có hai vệ sĩ, một người tên "A Bang", một người tên "A Thang", người bên dưới đều gọi một tiếng "anh Bang", "anh Thang".

A Bang đi xuống tầng một, nói với mọi người: "Đã trưa rồi, ăn cơm trước đi, mọi người theo tôi đến nhà ăn trên tầng hai. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, buổi trưa sẽ không nấu nướng, lấy chút cơm tự sôi trong nhà bếp ăn tạm một bữa vậy."

A Bang vừa nhắc nhở, mọi người mới phát hiện bụng mình đã sôi ùng ục từ lâu.

Đoàn người nối đuôi nhau lên tầng hai, bước vào nhà ăn. Đầu bếp trưởng cùng phụ bếp đi theo cầu thang trong khu đồ Tây xuống nhà bếp tầng một, bưng đồ ăn của mọi người lên, phân phát dọc theo đường đi, mỗi người một hộp cơm tự sôi, một chai nước uống.

Mọi người đều không câu nệ, ngồi xuống liền ăn ngay.

A Bang dẫn mọi người lên trên có ra ngoài một lúc, bây giờ quay trở lại, nói: "Vệ sĩ theo tôi lên trên, ông Liễu có việc dặn dò. Những người còn lại ở nguyên chỗ cũ, không được đi lung tung."

Ông Liễu có việc, không cần biết phía dưới đang làm gì, đều phải ưu tiên ông Liễu.

Các vệ sĩ không dám trì hoãn, người ăn nhanh thì vội vàng ăn nốt mấy miếng cuối cùng, còn người ăn chậm thì trực tiếp buông đũa xuống không ăn nữa, theo A Bang lên tầng ngay lập tức.

Vệ sĩ có việc, mà thuyền viên không có việc gì.

Những người còn lại vẫn như đang ăn cơm trưa của mình, dù sao cũng không có "người ngoài", bọn họ bắt đầu bàn tán, bắt đầu trò chuyện với nhau, biểu đạt tâm trạng bất an, nôn nóng. Chỉ một buổi sáng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật ra bọn họ cũng như những ông chủ kia, sợ hãi kinh hoảng, thấp thỏm bất an. Chỉ là người cũng chia làm nhiều tầng lớp khác nhau, vẫn là tâm trạng như vậy, nhưng xuất hiện trên người bọn họ lại không đáng giá.

Trong tiếng xì xào to nhỏ, chỉ có Mạnh Phụ Sơn ngôi riêng một chỗ, mất tập trung nhai cơm tẻ, hoàn toàn không hợp với những người xung quanh.

Ông Liễu có việc dặn dò.

Là việc gì?

Không lâu sau, Mạnh Phụ Sơn đã biết cụ thể đây là việc gì.

A Bang xuất hiện trong nhà ăn một lần nữa, lần này hắn thông báo cho mọi người một tin tức nặng ký:

"Đã phát hiện hồn ma!"

Trên thuyền thật sự có hồn ma? Thực sự là hồn ma giết người? Mạnh Phụ Sơn nhất thời cảm thấy kinh ngạc, trong suy đoán trước đây của hắn, xác suất hồn ma giết người hoàn toàn không cao, ngược lại, hung thủ chỉ muốn mượn thân phận của "hồn ma", thực chất lại ẩn thân trong số bọn họ, chờ cơ hội ra tay.

Thế nhưng hiện tại, hồn ma đã được phát hiện...

Một khả năng đây thật sự là hung thủ giết người; còn có khác một khả năng, không phải hung thủ giết người bị nhìn thấy, mà là... Kỷ Tuân đang nghĩ trăm phương ngàn kế để lên boong thuyền!

"Hồn ma xuất hiện ở tầng ba." A Bang tóm tắt tình huống trước mắt, "Khi chúng tôi phát hiện ra hắn, hắn cũng phát hiện ra chúng tôi, sau đó lập tức trốn vào trong phòng, trước mắt chúng tôi đã dồn hồn ma xuống tầng một, hiện tại vệ sĩ đang canh giữ tầng hai, tầng ba, bảo đảm hồn ma sẽ không chạy về...Ngay bây giờ, mọi người đi xuống tầng một, bảo vệ mỗi một đầu cầu thang, sau đó cẩn thận khám xét mỗi một căn phòng, mỗi một nơi có khả năng ẩn nấp, thậm chí là ống thông gió trên trần nhà, nhất định phải tìm được hồn ma!"

"Đã hiểu thưa anh Bang!" Thuyền viên không có bất kỳ thắc mắc nào, đồng thanh trả lời, tiếng hô vang dội.

Hồn ma xuất hiện đại biểu vụ án giết người đã có manh mối, cũng đại biểu hiềm nghi của bọn họ đã biến mất, đối với thuyền viên mà nói, đây là một liều thuốc trợ tim vô cùng hiệu quả, trong lúc nhất thời mọi người ai nấy đều vô cùng phấn chấn, xắn tay áo lên làm việc.

Sau khi căn dặn xong, A Bang đi đầu, dẫn thuyền viên xuống tầng một, đầu tiên hắn cử người trông coi mỗi đầu cầu thang, lại tách ra toàn bộ dàn nhân lực ít ỏi, phân công mỗi người đến một góc tìm kiếm.

Các thuyền viên nhanh chóng xông ra ngoài, Mạnh Phụ Sơn đi giữa đám đông, sắp xếp của A Bang đã cho hắn không gian hoạt động, hắn đi theo những người khác ra vào từng căn phòng, càng đến những nơi không ai tới, hắn càng đi nhanh, nhìn có vẻ qua loa, nhưng hắn còn lo lắng tìm kiếm hồn ma hơn bất kỳ ai khác —— Thậm chí còn kỳ vọng tìm thấy hồn ma trước tất cả mọi người.

Nhưng chuyện không như mong muốn.

Khi Mạnh Phụ Sơn còn đang gấp gáp mong đợi nhìn thấy hồn ma, một tiếng hô đột nhiên truyền đến từ phía trước:

"Ai!"

Sau đó người kia hô lên lần nữa:

"Là hồn ma, tôi phát hiện ra hồn ma rồi! Hắn đang ở phía trước, mọi người mau tới đây!"

Đáng chết!

Mạnh Phụ Sơn nghe ra được người hô lên chính là đầu bếp trưởng, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, khoảng 40 tuổi.

Đầu bếp trưởng đã nhìn thấy hồn ma.

Hồn ma mà đầu bếp trưởng nhìn thấy... Rốt cuộc có phải là Kỷ Tuân hay không!

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc