LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Rất tốt." Nhìn vết bẩn trên của kính chắn gió, Kỷ Tuân đột nhiên nói.

"Ồ?"

"Bởi vì có điều sợ hãi, cho nên lòng mang ác ý." Kỷ Tuân, "Nói cách khác, trong làng chắc chắn có giấu giếm một vài bí mật mà chúng ta muốn biết."

"Chỉ vì một sòng bạc ngầm trong thôn, đáng để làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?" Hoắc Nhiễm Nhân mở cần gạt nước, rửa sạch bùn cát bám trên kính chắn gió.

"Ai nói chỉ có một sòng bạc?" Kỷ Tuân nói.

Hoắc Nhiễm Nhân khởi động xe.

"Ý anh là —— "

"Có thể huy động cả làng đồng thời bài xích người ngoài, chỉ có tình nghĩa thôi là không đủ, vẫn phải có lợi ích, nếu đã có lợi ích, vậy lại phải tính toán phân chia lợi nhuận, một sòng bạc không nuôi nổi nhiều người như vậy, một loạt sòng bạc thì sao?"

Động cơ vang lên, xe khởi động, đàng hoàng chạy qua chợ thực phẩm ngoài trời rồi quay vào trong làng.

Hai người chịu đựng ác ý vô cớ đến từ trong làng, thế cuộc cũng vô hình trung xoay chuyển, bọn họ không sợ, dân làng sẽ phải sợ, ánh mắt dân làng nhìn về phía chiếc xe cũng từ quang minh chính đại lúc ban đầu chuyển sang lòe lòe nhấp nháy, giống như cục bùn bị đứa trẻ ném ra khi nãy, sau khi bị nước rửa mưa trôi đã không còn rõ ràng như vậy nữa, nhưng vẫn cứ để lại vết nhầy trên cửa kính, tựa như vết côn trùng bò qua...

Ngôi làng rất nhỏ, lúc trước lại có lời giới thiệu của Hứa Tín Nhiên, xe đi được vài chục mét, Kỷ Tuân đang nhìn chằm chằm các ngôi nhà dọc hai bên đường làng bỗng nói: "Kìa."

Không cần Kỷ Tuân nhắc nhở, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã nhìn thấy địa điểm mấu chốt.

Hai người đang dừng lại ở một ngã tư đường.

Ngay phía trước ngã tư có một cột mốc đường, trên cột mốc đường có khắc ba chữ "Ngõ Táo Tàu", sau cột mốc đường là một đường hầm, lòng đường rộng chừng hai chiếc ô tô đỗ song song với nhau, lại nhìn sang hai bên, trái phải đều là nhà cửa, gần ngã tư nhất là một căn nhà trệt một tầng, có thể nhìn thấy một cây táo tàu rất cao phía sau nhà trệt, còn cửa sổ đối diện với hai người thì bị rèm cửa hoa màu xanh đậm che kín mít.

Ngôi nhà này, sẽ là địa điểm đánh bạc mà Hứa Tín Nhiên đã nói sao?

Hai người đều để lại ký hiệu trong lòng, nhưng không hề vội vã.

Bọn họ tiếp tục lái xe, lái quanh làng một vòng, kiểm tra từng ngôi nhà một, xem còn có những căn nhà có điều kiện tương tự ở nơi khác hay không.

Sau một vòng dạo quanh, kết quả hơi ngoài dự đoán của mọi người.

Ngoại trừ căn nhà đã nhìn thấy ở Ngõ Táo Tàu lúc trước, không hề tìm thấy căn nhà nào có điều kiện tương tự.

Vậy thì cơ bản có thể phán đoán căn nhà ở Ngõ Táo Tàu lúc trước chính là sòng bạc, thế nhưng ——

"Lạ thật đấy. Sao ngoại trừ căn nhà đầu tiên mà chúng ta nhìn thấy, những chỗ khác đều không giống sòng bạc chứ?" Một dấu chấm hỏi nhỏ xuất hiện trên đầu Kỷ Tuân, dấu chấm hỏi nhỏ lại sinh ra rất nhiều dấu chấm hỏi nho nhỏ, "Nếu như chỉ có một sòng bạc, vậy thì trong này không phải làng cờ bạc, cũng không lợi ích từ dây chuyền cờ bạc, thế tại sao những người này lại có thái độ thù địch với chúng ta lớn như vậy? Chắc không phải còn giữ bí mật nào khác đâu nhỉ?"

"Chuyện này về sau lại nghĩ." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nhìn gương chiếu hậu, "Xử lý mục đích của chuyến đi này trước đã."

Nói rồi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lái một vòng, bọn họ lại trở về Ngõ Táo Tàu, rèm cửa hoa màu xanh đậm đang ở phía trước không xa, đưa tay là có thể chạm vào. Lúc này, lại nhìn về con ngõ giữa các căn nhà trước mặt, cùng lối đi phủ đầy hoa cỏ phía sau nhà, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã biết mình phải làm gì tiếp theo rồi.

*

Một chiếc xe ba bánh dùng để giao hàng đã được lắp ráp lại, chạy bình bịch qua mặt đường.

Ngoại trừ người lái xe ở phía trước, còn có ba người chen chúc trong thùng chở hàng nho nhỏ.

Một người tên là lão Tề, bốn mươi tuổi, ngồi một mình bên trái.

Một người tên Than Đen, người cũng như tên, đen như than, nhỏ tuổi hơn lão Tề rất nhiều, chỉ khoảng hai mươi tuổi; bên cạnh Than Đen là một người đàn ông cường tráng hơn, nhưng cũng còn rất trẻ, hắn tên Đầu Hổ, biệt danh này có lẽ xuất phát từ hình xăm của một con hổ đang há miệng rít gào trên phần vai cùng phần cổ của hắn.

Ba người đàn ông to lớn chen chúc trong một thùng xe nhỏ, nhìn ra mặt đường thông qua cửa sổ xe đang mở.

Thật ra mặt đường cũng không có gì đáng xem, từ lúc sinh ra cho tới giờ, họ đã nhìn hơn hai mươi năm, cành cây nào, cục đá nào giữa hai ven đường lại chưa từng bị bọn họ chơi đùa?

Đáng để nhìn là một chiếc xe việt dã đang chạy phía trước, cùng với hai người hoàn toàn không phù hợp với thôn làng đang ngồi trong xe.

Hai người đột nhiên tới ngôi làng này giống như hai cái bóng đèn tròn công suất lớn rơi vào căn nhà tối đen như mực, bất chợt lóe lên khiến lòng người sợ hãi.

Cảm giác hoảng hốt nho nhỏ này hòa chung với tiếng động cơ ầm ầm của xe ba bánh, hòa chung với cảm giác xóc nảy trên xe, khiến Than Đen không nhịn được mà lên tiếng: "Hai thằng này rốt cuộc tới đây làm gì, lượn quanh làng hai, ba vòng rồi, có ý gì đây? Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm?"

"Có lẽ chúng ta cả nghĩ quá rồi." Đầu Hổ ồm ồm nói, "Lượn quanh một vòng cũng không rẽ về phía đó, không chắc phải tới vì "cái kia" đâu."

"Cẩn thận là trên hết..." Lão Tề nói, "Quan sát thêm đã."

"Cái kia", là bí mật chung của những người trong làng họ, mà hắn, là người là người đầu tiên tiếp xúc với bí mật này, nhiều năm như vậy vẫn luôn dựa vào "cẩn thận" cùng "thận trọng".

"Lại về Ngõ Táo Tàu, tôi thấy chúng nó tới vì Tai Sứt cùng sòng bạc hợp tác với người ngoài kia đấy."

Giọng nói thứ tư vang lên trong buồng xe, người nói chuyện lần này là người phụ nữ đang lái xe, người phụ nữ cũng khoảng bốn mươi tuổi, là vợ của lão Tề, gọi Đại Yến. Từ xưa tới giờ, một cặp vợ chồng muốn sống tốt với nhau, hoặc là tính cách giống nhau, hoặc là bổ sung cho nhau.

Hai vợ chồng lão Tề cùng Đại Yến là trường hợp điển hình của tính cách bổ sung cho nhau.

Lão Tề cẩn thận dè dặt, Đại Yến hùng hùng hổ hổ, trong ngày thường, đám dân làng này lại phục Đại Yến hơn là lão Tề.

"Hóa ra là phiền phức mà thằng Tai Sứt rước lấy." Đầu Hổ xoa quả đầu trọc lốc như lưu manh của mình, "Sòng bạc có liên quan gì đến chúng ta đâu, hay là mặc kệ đi? Một năm qua Tai Sứt đã vơ hết núi vàng núi bạc vào mình rồi, quà tết tặng cho chúng ta đều là... Nhìn xem đều là mấy thứ chó má gì... Một chùm nho, hai quả chuối tiêu... Nó không biết xấu hổ mà nhắc tới, tôi cũng thấy nhục thay cho nó."

"Mặc kệ cái cứt." Lão Tề không lên tiếng, Đại Yến ngoài thùng xe lại chửi hắn một câu, "Tai Sứt không biết "cái kia" chắc? Nếu như ép Tai Sứt vào đường cùng, Tai Sứt khai hết chuyện của chúng ta ra, tất cả mọi người đều được chôn chung với Tai Sứt đúng không?"

"Mới nhìn thấy hai người ngoài đã nói đến đường cùng rồi." Đầu Hổ lầm bầm, "Bọn họ không thể tới tìm sòng bạc thử vận may chắc?"

"Nhìn tinh khí thần* của người lái xe đi, không giống loại người sẽ dính dáng tới cờ bạc. Người còn lại mặc dù tinh thần hơi uể oải, nhưng vẫn còn tốt chán." Than Đen khách quan nói một câu, "Trông càng giống mấy bọn cớm thường tới đây tuần tra, cớm mặc thường phục à?"

*Tinh khí thần: 精气神 là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, bao gồm tinh túy, nặng lượng và tinh thần. Để tìm hiểu chi tiết hơn, có thể tham khảo nguồn link dưới đây:

http://www.khicongtruongsinh.com/tinh-khi-than-tam-bao-trong-co-the-con-nguoi-phan-i/

"Bọn họ xuống xe rồi." Lão Tề vẫn luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài thông qua cửa sổ xe đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc trao đổi của những người còn lại.

"Người lái xe vuốt ngược tóc kia đi về phía sòng bạc —— quả nhiên là đến tìm sòng bạc!" Đại Yến cũng nhanh chóng nói chuyện, "Người còn lại đeo tai nghe nghe nhạc... Ồ, bọn họ không đi cùng nhau, người còn lại đi về phía đối diện!"

"Chia nhau bám theo!" Thời gian không nhiều, lão Tề không kịp đắn đo, lập tức đưa ra quyết định, "Đại Yến và Đầu Hổ theo dõi người vuốt tóc, tôi và Than Đen đuổi theo người đeo tai nghe. Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho những người khác."

Những người còn lại đồng ý, lần lượt xuống xe, chia làm hai đội, lão Tề cùng Than Đen bám theo hướng Kỷ Tuân trước, để lại Đại Yến cùng Đầu Hổ ở chỗ cũ.

Đầu Hổ hơi nhàm chán, xoay cổ nói: "Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm cũng không nhìn ra được cái gì khác, chúng ta cứ nhìn không như vậy à?"

"Nhìn cái gì mà nhìn. Ngày nào chồng tao chả nghĩ này nghĩ nọ, có một cái lá rơi trúng đầu cũng sợ bị chấn động não, gan nhỏ hơn mèo!" Đại Yến nhìn chằm chằm Hoắc Nhiễm Nhân đã bước vào con ngõ phía trước, nói, "Làng này là địa bàn của chúng ta, người ngoài tới đây cũng không giở trò gì được đâu, chúng ta tìm chút chuyện cho nó, quang minh chính đại đuổi nó ra ngoài. Cạnh nhà Tai Sứt là bà Quế, bà già này không dễ nói chuyện, cho bà ta chút lợi, bà ta sẽ giúp đỡ."

Nói xong, Đại Yến đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

Đầu Hổ vẫn còn đứng đó lầm bầm: "Việc này nên để Tai Sứt làm, đều là phiền phức nó gây ra, mình thì hay rồi, còn phải thay nó làm hết việc này đến việc khác, sao không gọi điện cho Tai Sứt, nói cho nó biết việc lớn không ổn, ổ vàng của nó cũng sắp mất rồi..."

Đại Yến không nhịn được, trong lúc chờ điện thoại đã quát Đầu Hổ: "Chồng tao gan nhỏ hơn mèo, còn mày bụng dạ nhỏ hơn kim, uổng công xăm con hổ trên gáy, một thằng đàn ông lớn đùng ra rồi, sao cứ nhìn chằm chằm hạt vừng trước mặt không rời mắt ra được thế!"

*

Lão Tề cùng Than Đen đi theo Kỷ Tuân.

Ba người cùng đi trên một con đường nhỏ hẹp, không có chỗ ẩn nấp, đáng lẽ dù người đằng trước có đeo tai nghe nghe nhạc, hẳn cũng có thể cảm nhận được có người đang bám theo, rồi sau đó quay đầu lại xem thử chứ?

Thế nhưng, người đi phía trước đút hai tay vào túi, tư thế thả lỏng, thản nhiên đi dạo, thậm chí còn có thể dừng lại nhìn hoa, nhìn cây, nhìn mảnh sành người ta cắm vào bờ tường sau nhà, mẹ nó, có cái gì hay mà nhìn?

Nhưng đúng là cái tai nghe màu đỏ kia trông bắt mắt thật...

Than Đen không nhịn được nói: "Cái tên này, thật sự đến gây phiền phức cho chúng ta à?"

Đúng vậy, thật sự đến gây phiền phức à? Sao trông cứ như đi du lịch thế! Lão Tề cũng nghĩ vậy.

"Nhìn như thằng đần ấy..." Than Đen khẽ nói, "Hay là, chúng ta..."

Hắn giơ tay lên, đặt ngang cổ, ra dấu "trừ khử".

"Đã nói không thể động đến dao rồi!" Lão Tề giật mình, cũng lớn giọng hơn, hắn nhanh chóng nhìn về phía trước, người phía trước giống thằng đần thật sự, hắn nói to thế rồi mà vẫn không dừng lại, không hề cảnh giác mà tiếp tục đi về phía trước.

"Không phải giết người." Than Đen nói, "Chỉ đánh ngất rồi khiêng ra ngoài làng thôi, ném sang chỗ Quyên Sơn ấy."

Đúng là một ý kiến hay.

Lão Tề nhất thời nghĩ, nhưng rất nhanh, một chút mịt mờ bỗng lan vào lòng hắn, hắn tiếp tục nghĩ:

Hay thì hay, thế nhưng lỡ như...

Lỡ như lúc đánh ngất hơi mạnh tay, khiến người ta xảy ra chuyện, sau đó người nhà của người ta báo cảnh sát...

Lỡ như lúc khiêng người tới Quyên Sơn, người ta tỉnh lại, vô cùng kinh ngạc rồi tự báo cảnh sát...

Lỡ như lúc khiêng người tới Quyên Sơn, người ta không tỉnh lại, nhưng bị côn trùng rắn rết cắn chết, sau đó người nhà của người ta báo cảnh sát...

"Ông chú nghĩ gì thế." Than Đen đứng bên cạnh khẽ gọi, "Rẽ nốt chỗ ngoặt phía trước là người ta ra khỏi ngõ luôn rồi, đến đường lớn sẽ không tiện ra tay... Ồ, thằng cha đó rẽ vào ngõ cụt. Cơ hội tốt!"

Than Đen bước nhanh về phía trước, quay người lại, cũng rẽ vào ngõ cụt ở góc đường.

Bởi vì còn mải nghĩ mà lão Tề chậm hai bước, chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm đập vào bao cát liên tục vang lên, "Bịch —— "

Hắn chợt thấy căng thẳng, nhanh chóng bước lên hai bước: "Nhẹ nhàng thôi, nghe chú đi, hoà thuận thì phát tài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không..."

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy vệt đỏ tươi xinh đẹp trước mắt càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, sau đó, một tiếng "bịch" cũng vang lên.

Lúc này, các giác quan như bị nhấn nút dừng hoạt động, cảm giác lờ đờ đang dần lan ra.

Hỗn loạn dồn dập trong tâm trí đã xua tan đi rất nhiều, chỉ còn lại hai dòng suy nghĩ cuối cùng, từng dòng suy nghĩ lần lượt hiện lên:

Ý kiến của Than Đen đúng là ý kiến hay, chỉ là không nghĩ tới, đối phương cũng muốn dùng đến...

Còn có.

Tai nghe màu đỏ, thật bắt mắt.

Người thứ nhất hôn mê, người thứ hai cũng hôn mê.

Xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, Kỷ Tuân đặt hai người đã ngất xỉu trên thùng gỗ cạnh thùng rác trong ngõ cụt, để nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, không chú ý cũng sẽ chỉ cho rằng hai người này đang ngồi nói chuyện... Mặc dù địa điểm nói chuyện có hơi kỳ quái.

"Lâu lắm rồi không gặp phải kẻ bám đuôi ngu cỡ này, tưởng lái cái xe chở hàng là có thể che mắt được sao?"

Kỷ Tuân đứng thẳng dậy, nhìn trái rồi lại nhìn phải, thở dài một tiếng:

"Dù sao thì không có camera giám sát cũng rất thuận thiện, đánh người không cần phải chịu trách nhiệm..."

Nói xong, Kỷ Tuân lại chợt cảm thấy lời này không phù hợp với tư tưởng giác ngộ của một người từng là cảnh sát hình sự như anh, anh thầm lè lưỡi, kéo xuống tai nghe vốn không có phát nhạc, chỉ dùng để ngụy trang, nhanh chân bước về trước, chạy về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

- --------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc