LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Hai chữ này đã xuyên suốt cuộc đời tôi..."

Ben thở dài một hơi, nhìn ba người trước mặt:

"Nếu như có thể, tôi thật hy vọng người đến tương đối đứng tuổi, tốt nhất lớn hơn tôi, tốt nhất là một cha sứ, như vậy tôi có thể coi cuộc trò chuyện này như di ngôn lúc lâm chung.

Tôi có thể xin cha sứ làm chứng, tình yêu tôi dành cho cô ấy tuyệt đối không thua kém tình yêu cô ấy dành cho tôi.

Sau khi tôi chết sẽ dùng phong thái bình đẳng nhất, mang theo tình yêu mãnh liệt nhất, trở về vòng tay của cô ấy.

Lạc đề rồi, vẫn phải nói về chuyện chúng ta nên nói đi.

Bố mẹ đều bỏ rơi tôi, nhưng tôi thực sự có thể cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho tôi vẫn còn tiếp tục, tôi càng sống tốt thì tình yêu vô hình của bố mẹ lại càng mãnh liệt.

Khi đó tôi hoàn toàn có thể ở trong căn phòng tốt nhất giữa trung tâm thành phố.

Thế nhưng rất kỳ diệu, tôi lại chọn trở về phố người Hoa mà trước đây mình chỉ muốn trốn chạy.

Tại sao vậy?

Về sau tôi cũng từng nghĩ đến câu hỏi này, chỉ sợ vẫn là tâm lý khoe khoang với người khác giống như khi còn nhỏ, "giàu có mà không về quê, chẳng khác nào mặc quần áo đẹp đi dạo ban đêm". Tôi hưởng thụ ánh mắt hâm mộ cùng sợ hãi của những người khác, khi ánh mắt này đến từ những người trước kia từng khinh thường mình, vậy thì càng ngọt ngào như mật.

Bạn bè trước đây bắt đầu lấy lòng tôi, như một bầy chó vây quanh tôi sủa gâu gâu, súc vật muốn lấy lòng người là phải đứng thẳng dậy, nhưng người muốn lấy lòng người, trái lại phải khom lưng.

Tôi nghĩ đây là một giao dịch công bằng, bọn họ muốn tiền trong tay tôi, tôi lấy tiền mua tôn nghiêm của bọn họ.

Cho dù tôi rất hoài nghi, không biết bọn họ có thứ này hay không nữa...

Lúc này không thể không nói đến hàng xóm của tôi, năm đó hàng xóm không giúp đỡ mẹ con tôi, nhưng bây giờ thấy tôi trở về lại muốn thơm lây. Bọn họ biết được chuyện con gái đã làm trước đây, bảo con gái sang tặng đồ ăn thức uống cho tôi.

Tôi muốn chặn cô ấy ngoài cửa.

Đối với người từng có lỗi với tôi trong quá khứ, tôi có thể tùy tiện gặp bọn họ, tùy tiện dùng thân phận cùng tiền tài của mình làm nhục bọn họ, có khi còn dùng tiền tát vào một bên mặt của họ, bọn họ thậm chí còn tươi cười mà quay nốt bên kia sang, đôi mắt đỏ tươi đó, ngoại trừ tờ tiền màu sắc sặc sỡ thì không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trên thế giới này nữa.

Thế nhưng Miêu Chân, dù sao cô ấy cũng có chút khác biệt, tôi từng cảm nhận được thiện ý của cô ấy, cho nên không muốn xếp chung cô ấy với những người khác.

Lúc cô ấy đến, tôi không mở cửa.

Đêm hôm đó, tôi nghe thấy tiếng chửi mắng của hàng xóm, trong tiếng chửi mắng oang oang giữa đêm đen, trong tiếng quở trách khó mà nghe nổi, từ đầu đến cuối tôi đều không nghe thấy giọng của Miêu Chân, Miêu Chân không phản bác, cũng không khóc lóc.

Một đêm cứ trôi qua như thế.

Ngày hôm sau, tôi lại nhìn thấy Miêu Chân.

Tôi biết cô ấy vẫn bị người nhà thúc ép.

Lần này, tôi mở cửa.

Miêu Chân bước vào. Cô cầm một chiếc rổ phủ kín vải, trong rổ chỉ có những loại trái cây nhà hàng xóm trồng sau vườn, bọn họ muốn lấy lòng tôi, thế nhưng lại keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước.

Miêu Chân đặt rổ lên bàn, lắc đầu với tôi.

"Cậu không nên mở cửa."

Trái tim tôi lập tức nhẹ nhõm, thời gian không làm thay đổi những người bạn trước đây của tôi, cũng không làm thay đổi cô ấy, cô ấy vẫn là thần dẫn đường giữa đêm đen giống như trong ký ức của tôi.

"Bọn họ mắng cậu."

"Kệ bọn họ đi, mắng được ba ngày rồi cũng phải từ bỏ vọng tưởng không thực tế này thôi. Nhưng cậu mở cửa rồi, việc này sẽ không chấm dứt."

Miêu Chân chắc chắn hiểu rõ bố mẹ của mình.

Hành động mở cửa của tôi khiến bọn họ nhận ra vẫn còn khả năng, sẽ bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế tác hợp tôi với Miêu Chân.

Chúng tôi cùng bị bố mẹ cô ấy theo dõi, cùng cảm thấy phiền phức không thôi.

Lúc này, nhà tôi trở thành cảng tránh gió ngắn hạn của cô ấy, mỗi lần bố mẹ của cô ấy bảo cô ấy tới nhà, cô ấy sẽ mang theo một số dụng cụ làm búp bê, đến bệ cửa sổ nhà tôi làm búp bê thủ công. Hằng ngày cô ấy sẽ làm búp bê bán dọc đường để giúp đỡ gia đình.

Nhà tôi có rất nhiều khách, tôi trở về vốn là để nhận lấy sự xu nịnh lấy lòng của những người "khách" này, vì vậy mà hầu hết thời gian, nhà tôi đều vô cùng náo nhiệt, thế nhưng cô ấy không tham gia với bọn họ, bọn họ cũng không cố gắng kéo cô ấy tham gia cùng.

Cô ấy là một góc yên bình giữa nơi phồn hoa nhàm chán...

Thế nhưng, dưới sự ép sát từng bước của bố mẹ, góc yên bình cũng càng lúc càng co nhỏ lại.

Có chút dằn vặt.

Thật ra tôi cũng không biết bản thân mình quay lại nơi này, là vì hưởng thụ hay là vì chịu dằn vặt.

Có lẽ hưởng thụ cùng dằn vặt vốn là một khối.

Cuối cùng, trạng thái cân bằng yếu đuối này cũng bị đánh vỡ.

Miêu Chân quyết định lấy chồng.

Chồng của cô ấy là người khách vẫn luôn mua búp bê cho cô ấy.

Bố mẹ cô ấy kinh ngạc.

Tôi cũng kinh ngạc.

Tôi tìm cô ấy trước cả bố mẹ cô ấy: "Quyết định này quá đột ngột."

"Cũng không đột ngột đến thế đâu."

"Nhưng cậu có hiểu hắn ta không?"

"Xem như cũng hiểu, gia đình anh ấy không có chị em gái, cũng không có trẻ con, vẫn luôn tới chỗ mình mua búp bê chỉ bởi vì thích mình, muốn gặp mình mà thôi."

"Cậu thích hắn ta không?"

Miêu Chân vui vẻ mà cười rộ lên: "Thích không ấy hả? Dù sao cũng không ghét. Tớ có chút mong đợi sẽ sinh con với anh ấy, rất nhiều suy nghĩ giữa tớ và anh ấy đều tương đồng với nhau. Khi anh ấy đến mua búp bê cũng thảo luận với tớ xem sau này đứa trẻ sẽ trông như thế nào."

"Nhưng..."

Tôi rất muốn hỏi cô ấy, cậu vội vàng lấy chồng như thế, là bởi vì bố mẹ cậu ép sát tớ sao?

Nhưng cô ấy không hề nhìn tôi.

Sau đó cô ấy quay người rời đi.

Lần tiếp theo gặp được cô ấy, cô ấy đang mặc áo cưới màu đỏ, bước ra từ cửa nhà hàng xóm, dắt tay một người đàn ông khác.

Giây phút này... Thực sự kỳ diệu. Giây phút này, tôi có thể hoàn toàn cảm nhận được tình yêu tôi dành cho cô ấy cũng như tình yêu của cô ấy dành cho tôi.

Cô ấy không nói chữ yêu ra khỏi miệng, nhưng lại dùng hành động chứng minh tình yêu cô ấy dành cho tôi.

Cô ấy dùng hành vi lấy chồng để giải thoát tôi khỏi sự giám sát của bố mẹ cô ấy, hi sinh của cô ấy, tình yêu hoàn mỹ của cô ấy đã thành toàn cho tôi."

Ben nói tới đây lại mỉm cười:

"Câu chuyện này nghe có vẻ rất giống như câu chuyện mất đi mới biết quý trọng."

Đúng, đây là một câu chuyện mất đi mới biết quý trọng, thế nhưng lại không chỉ là một câu chuyện mất đi mới biết quý trọng.

Bởi vì Ben đã bị cách dạy dỗ của mẹ tẩy não từ khi còn nhỏ.

Rời đi lại là yêu.

Cho nên, khi Miêu Chân rời đi, Ben mới có thể cảm nhận được yêu.

Kỷ Tuân nghĩ.

Khởi nguồn của bi kịch đến từ một sai lệch nho nhỏ.

Ben nói tiếp:

"Sau khi Miêu Chân lấy chồng, tình yêu của tôi cháy hừng hực, thế nhưng tôi không dám làm phiền cô ấy, tôi nghĩ trong "Kinh Thánh" có một câu rất đúng, yêu là hy sinh, là trả giá, là nhẫn nại vĩnh cửu.

Hôn nhân của Miêu Chân rất hạnh phúc.

Cô ấy và chồng của cô ấy nhanh chóng có một đứa con đáng yêu.

Một bé gái.

Mọi thứ đều rất tốt, bọn họ cho con bé ăn mặc đáng yêu như búp bê Tây Dương.

Tôi lặng lẽ giúp công việc của chồng cô ấy thuận lợi hơn, giúp bọn họ chuyển từ khu người Hoa đến khu người da trắng, sau khi bọn họ chọn được khu chung cư, tôi đã mua một căn nhà ở khu chung cư bên cạnh.

Tôi muốn mua nhà trong khu chưng cư của bọn họ, nhưng lại sợ tới gần quá sẽ phá hỏng cuộc hôn nhân của cô ấy.

Vì thế tôi đã chọn khu chưng cư bên cạnh, khoảng cách này chắc chắn sẽ không gây ra lời đàm tiếu.

Trong vài năm, tôi kiềm chế chính mình, không làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, chỉ thỏa mãn với một vài lần tình cờ gặp mặt... Đúng lúc đó, con cô ấy mắc bệnh.

Mắc bệnh sẽ phải chữa bệnh.

Đây là bất hạnh của cô ấy, nhưng lại là may mắn của tôi, Miêu Chân và chồng của cô ấy chỉ là những người bình thường sinh sống ở một đất nước xa lạ, kết hôn chưa được mấy năm, lại vừa vay tiền mua nhà, mỗi tháng vừa nhận được lương đã bị đủ các khoản vay cắt xén chẳng còn bao nhiêu, chút tích trữ nho nhỏ này giống như muối bỏ biển.

Không cần Miêu Chân mở miệng, tôi lập tức giúp đứa bé liên lạc với bệnh viện, nộp viện phí.

Miêu Chân và chồng cô ấy đều cảm ơn tôi, thế nhưng tôi không cần cô ấy cảm ơn, tôi thậm chí còn phải cảm ơn cơn bệnh này, cơn bệnh này giúp tôi có thể nói ra tình yêu đong đầy dành cho cô ấy mà tôi vẫn luôn giấu kín trong tim.

Thế nhưng nằm viện, kiểm tra rồi mới phát hiện, vấn đề không chỉ là tiền.

Tiền có thể tìm được bác sĩ rất rất tốt, thế nhưng không có cách nào trực tiếp tìm được nội tạng mà đứa bé cần.

Mà bệnh của đứa bé bắt buộc phải cấy ghép nội tạng.

Làm việc nghĩa không được chùn bước, tôi lại bắt đầu hỏi thăm đường dây mua bán nội tạng trong chợ đen.

Đúng lúc này, chồng của Miêu Chân quyết định ly hôn, quyết định ly hôn của hắn khiến tôi vẫn còn kinh ngạc cho tới bây giờ, tôi cảm thấy chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của hắn chính là cưới được Miêu Chân, nhưng hắn lại có thể dễ dàng vứt bỏ may mắn cả đời của mình như vậy..."

"Bởi vì hổ thẹn." Kỷ Tuân nói, "Thân là bố đứa trẻ, nhưng những gì làm được cho đứa con mắc bệnh nặng lại chẳng thấm vào đâu so với anh, tự tôn làm bố của hắn đã khiến hắn cảm thấy hổ thẹn."

"Có lẽ còn có trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm của người làm bố." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói, "Gánh nặng tinh thần cùng tiền bạc khi đứa con mắc bệnh có lẽ đã làm vỡ tan tình yêu của hắn dành cho gia đình."

Ben không tham gia thảo luận chuyện này.

Hắn nói tiếp: "Dù thế nào, lần ly hôn này rất hòa bình, bất kể là Miêu Chân hay chồng của Miêu Chân đều không trách cứ tôi, bọn họ rất biết ơn tôi... Đây có lẽ chính là thu hoạch của tình yêu nhẫn nại vĩnh cửu.

Khi tôi trăm phương ngàn kế đặt mua nội tạng, phía bệnh viện cũng thông báo một tin tức tốt, đã có thông tin về nội tạng thích hợp với đứa bé theo con đường chính quy, dự tính đợi thêm ba, bốn tháng tới nửa năm là có thể đến lượt.

Song hỷ lâm môn.

Vốn là một chuyện muôn vàn khó khăn, lập tức có hai lựa chọn.

Tôi và Miêu Chân thảo luận xem rốt cuộc dùng nội tạng của bên nào. Nội tạng tôi tìm được đến từ chợ đen, nhưng nó cũng có ưu điểm, có thể sử dụng ngay lập tức, lúc này có thể hẹn thời gian phẫu thuật luôn; còn nội tạng theo con đường chính quy đương nhiên sẽ tốt hơn, sẽ khiến người ta yên tâm hơn, thế nhưng dù sao cũng phải chờ khoảng nửa năm, đứa bé cũng phải chịu khổ nửa năm.

Huống hồ, đêm dài lắm mộng, lỡ như trong thời gian chờ đợi, bên chính quy lại xảy ra vấn đề thì phải làm sao bây giờ?

Vừa hay, khi tôi liên lạc lại với bên chợ đen, người của chợ đen nói với tôi, nếu tôi vẫn lo lắng, bọn họ cũng có thể trực tiếp đưa nội tạng mà tôi cần vào con đường chính quy."

"Vào con đường chính quy?" Hoắc Nhiễm Nhân lẩm bẩm, "Đường Cảnh Long?"

Kỷ Tuân im lặng.

Đúng vậy, đây chẳng phải là chuyện mà đường dây của Đường Cảnh Long đang làm hay sao? Không phải là hành động khiến người nghe sởn tóc gáy nhất trên con thuyền này hay sao?

Ông Liễu đã có thể làm được chuyện này từ rất lâu trước đây.

Vậy thì trái tim của Kỷ Ngữ...

Anh không kìm lòng được mà nhìn Mạnh Phụ Sơn, phát hiện Mạnh Phụ Sơn cũng đang nhìn mình, anh lập tức đưa mắt sang chỗ khác.

Anh nhận ra... Mạnh Phụ Sơn cũng nhận ra...

Rất có thể, bố mẹ anh đã đưa ra lựa chọn giống hệt Ben, mua tim cho Kỷ Ngữ từ chợ đen...

Ben không nhận ra ba người trước mắt đang nghĩ gì. Bởi vì hắn còn đang chìm trong câu chuyện của chính mình.

"Câu nói này đã quét sạch mọi do dự của tôi, thế là chúng tôi quyết định dùng nội tạng từ chợ đen, nội tạng có thể dùng ngay lập tức.

Sau khi xác định ngày phẫu thuật, Miêu Chân vừa khóc vừa cười, chộp lấy tay tôi, cô ấy không nói gì, nhưng xuyên qua đôi mắt ngân ngấn nước, tôi nhìn thấy kỳ vọng.

Cô ấy đột nhiên đưa ra kỳ vọng, kỳ vọng sau khi đứa bé khỏi bệnh, ba người chúng tôi sẽ sống cùng nhau.

Thực sự quá đột nhiên..."

"Không hề đột nhiên." Kỷ Tuân nói, "Chú cảm thấy lúc đó cô ấy có yêu chú không?"

"..." Ben lắc đầu, "Tôi không biết, tôi yêu cô ấy, thế nhưng..."

"Do cô ấy bị lời đồn đãi bức bách mà thôi." Kỷ Tuân bình tĩnh nói, "Con gái còn đang nằm trên giường bệnh, tuy chú vẫn luôn hy sinh hết lòng, nhưng tôi nghĩ vào thời điểm đặc thù này, một người mẹ kiệt sức vì con sẽ không còn tâm trí để nghĩ đến những tình cảm khác. Sở dĩ cô ấy biểu đạt kỳ vọng này, là do người chồng đã ly hôn, do những lời đàm tiếu xung quanh. Lời nói của những người xung quanh, quan niệm phổ quát, bao gồm cả lòng cảm kích đối với chú đã xoắn lại, khiến cô ấy đưa ra lựa chọn này trong tình huống thực chất, cô ấy cũng không có quá nhiều tình cảm với chú."

"Thế nhưng chú từ chối cô ấy." Kỷ Tuân khẽ nói, anh nhìn thấu do dự của Ben, cho tới bây giờ, Ben vẫn đang bối rối với quyết định ban đầu của mình.

Nhưng thực ra, không cần bối rối.

Mẹ đã dạy Ben phải yêu như thế nào.

Đối đãi hết lòng, xa cách, không cần đáp lại, đây chính là yêu.

Dù là bố hay mẹ, cuối cùng vẫn không có ai quay về bên cạnh Ben, cho nên, tình yêu này định sẵn đã không được Miêu Chân đáp lại.

Đây chỉ sợ là nguyên nhân cơ bản nhất tại sao Ben lại do dự vào thời điểm đó.

Im lặng một lúc lâu, Ben chậm rãi nói:

"Sau khi cấy ghép nội tạng, đứa bé tốt lên từng ngày, tôi và Miêu Chân đều rất vui vẻ.

Đứa bé cũng rất hiểu chuyện, không hỏi bố đâu rồi, ngược lại còn rất thân thiết với tôi.

Tôi nghĩ Miêu Chân đã nói chuyện với đứa bé, cũng giống như mẹ đã xoa đầu tôi khi còn nhỏ, nói cho tôi biết bố rời đi là muốn tốt cho tôi.

Thế nhưng đột nhiên, vô cùng đột nhiên, nội tạng xuất hiện phản ứng đào thải.

Đứa bé vẫn còn khỏe mạnh vào buổi sáng, đến tối đã mất rồi.

Đừng nói Miêu Chân, ngay cả tôi cũng không dám tin.

Hy vọng tan vỡ khiến chúng ta cùng suy sụp, Miêu Chân vốn chưa bao giờ uống rượu đã bắt đầu chìm trong men say.

Có một ngày.

Có một buổi tối, Miêu Chân mùi rượu đầy người, say khướt chạy đến chất vấn tôi.

Cô ấy túm lấy tôi, vừa khóc vừa cười, vừa cãi lộn ầm ĩ, liên tục chất vấn tôi, hỏi tôi có phải do nội tạng không tốt không? Có phải do cấy ghép nội tạng không tốt không? Nếu như chúng tôi dùng nội tạng theo con đường chính quy của bệnh viện —— tại tôi, đều tại tôi, tất cả đều tại tôi, cô ấy tin lời tôi nói mới dùng nội tạng không rõ nguồn gốc, mới hại chết con gái!

Tối hôm đó, tôi đã thực sự hiểu được Miêu Chân.

Không phải Miêu Chân mở rào tre cho tôi lúc nửa đêm, không phải Miêu Chân ngồi trên bệ cửa sổ nhà tôi, không phải Miêu Chân gả cho người khác... Không phải Miêu Chân cách xa vời vợi.

Là Miêu Chân đang đứng trước mặt tôi ngay lúc này.

Cô ấy túm lấy tôi, tôi cũng có thể túm lấy cô ấy.

Cô ấy...rất sống động."

"Mất con đã khiến cô ấy đau đớn đến vậy." Ben nói, "Lẽ ra tôi phải cảm nhận được nỗi đau mất con của cô ấy, nhưng trong giây phút tàn nhẫn này, trong lòng tôi chỉ có tình yêu ích kỷ dành cho cô ấy, tình yêu này hừng hực như ngọn lửa trong tim tôi, nó quả thực giống như một loại nguyền rủa... Nguyền rủa đứa bé đã chết!"

"Nếu không phải tôi nóng lòng biểu hiện, nếu không phải tôi nóng lòng tuyên bố tình yêu, tôi sẽ không liên lạc với bên chợ đen, đương nhiên cũng sẽ không hại chết đứa bé!

Miêu Chân khóc nức nở trong lòng tôi.

Nhưng tâm trí tôi lại tràn ngập Miêu Chân của đời thực, Miêu Chân của sống động, trong lòng tôi chỉ có niềm vui khi nhận ra tình yêu của tôi dành cho cô ấy cùng đau đớn khi nhận ra niềm vui này thật đê tiện, thật vô liêm sỉ..."

"Cuối cùng ảo tưởng về tình yêu đã trở thành người yêu rồi." Mạnh Phụ Sơn nhận xét một câu rất bình thường, "Thật đáng mừng."

"Đúng vậy..." Ben bật cười, "Có lẽ thế."

Sau đó, nụ cười của hắn dần nhạt phai.

Nhưng một loại thỏa mãn kỳ dị khác lại hiện lên trên mặt hắn.

"Ngày hôm sau, Miêu Chân hẹn tôi đến bệnh viện đã chữa bệnh cho con.

Cô ấy nói với tôi, cô ấy tha thứ cho tôi.

Sau đó, cô ấy nhảy xuống khỏi bệnh viện ngay trước mặt tôi."

"Cô ấy tha thứ cho tôi..." Ben nói tiếp, "Trong ánh mắt cuối cùng mà cô ấy nhìn tôi, tôi không nhìn thấy hận, chỉ nhìn thấy yêu."

Đương nhiên là yêu, ánh mắt cuối cùng nhìn người thân, sao có thể là hận. Kỷ Tuân nhớ tới Kỷ Ngữ. Anh chậm rãi thưởng thức vị đắng kéo dài từ trong câu chuyện đến ngoài câu chuyện.

Vị đắng trồi lên tự đầu lưỡi, thuận theo nước bọt, nuốt xuống dạ dày.

Rồi lại trồi lên từ dạ dày, sau đó thấm vào tim, gan, phổi, thận.

Cô gái đã dùng cái chết để mang đi mọi tội lỗi.

Người còn sống bị ép gột rửa, trở nên trong sạch.

Nhưng như thế, tội lỗi sẽ biến mất sao?

Ben hít một hơi thật sâu, giọng nói thoáng run rẩy, giống như cho tới bây giờ, những lời tiếp theo vẫn khiến hắn thổn thức:

"Cô ấy ngã xuống đất, máu tươi rải đầy đất.

Không thể cứu được."

"Sau đó thì sao?" Kỷ Tuân hỏi.

"Sau đó?"

"Chú đã làm gì cô ấy." Kỷ Tuân nói, "Tôi cảm thấy cô ấy ngã xuống đất chưa phải phần cuối của câu chuyện."

"... Tôi đã làm một chuyện mà các cậu không thể nào hiểu được." Ben mỉm cười, "Nhưng đây là chuyện đúng đắn nhất tôi đã làm trong cuộc đời này."

"Tôi ăn cô ấy."

"Chú..." Hoắc Nhiễm Nhân hoảng hốt, "Ăn cô ấy?"

"Ừm." Ben bình tĩnh lại, gật gật đầu, "Tôi tham gia tang lễ của cô ấy, trộm thi thể của cô ấy."

"Tôi mở phanh lồng ngực của cô ấy, lấy ra trái tim của cô ấy, chế biến trái tim của cô ấy thành thức ăn.

Rất ngon. Là món ngon nhất tôi đã ăn trong cuộc đời này.

Tôi không lãng phí một chút nào, nó chứa đựng tài nghệ cao siêu nhất cùng tất cả tình yêu của tôi.

Miêu Chân vĩnh viễn ở bên tôi. Mọi thời mọi khắc, đều không rời không bỏ."

Người yêu xa xôi như mặt trăng trên trời, mặt trăng đã từng đi tới bên cạnh hắn rồi lại quay về bầu trời.

Hắn đã cảm nhận được tình yêu chân thực này, cũng có được tình yêu vĩnh cửu này.

Vì thế, khi mặt trăng rơi xuống từ ban công, đã cùng lúc dần dần nhô lên trong lòng hắn.

Cô ấy ngã xuống, tính mạng của cô ấy đã đi đến hồi kết.

Nhưng đồng thời, cô ấy đã hóa thân thành một nữ thần hoàn mỹ, là sự thánh thiện không bao giờ phai nhạt trong lòng người đàn ông.

Ben nhìn sang bên cạnh.

Người phụ nữ ngọt ngào đang dựa vào hắn.

"Cô ấy dùng tính mạng mình để cứu tôi, cho nên tôi bước lên con thuyền này, tôi nguyện dùng quãng đời còn lại của mình ngăn chặn những chuyện xảy ra với cô ấy, xảy ra với những người khác."

- ------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc