LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Tình huống đột ngột xảy ra giống như một tia chớp vô hình, đánh thẳng vào trong não của mỗi người, khiến họ đều giống như bị điện giật.

Người đầu tiên phản ứng lại là Mạnh Phụ Sơn, Mạnh Phụ Sơn đi về phía ông chủ Tưởng đang ngã xuống, muốn kiểm tra tình trạng của ông chủ Tưởng. Nhưng trước đó, một bàn tay đã giữ chặt cánh tay của hắn.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy mặt nạ bạc.

"Cút xa ra." Hoắc Nhiễm Nhân không thèm che giấu địch ý của mình với Mạnh Phụ Sơn, kéo hắn về phía sau thật mạnh. Sau đó lập tức ngồi xuống, kiểm tra.

Tình huống của ông chủ Tưởng không tốt lắm.

Hắn ngồi dưới đất giống như kẻ say rượu, người ngồi bên cạnh muốn đỡ hắn lên mấy lần đều không thành công.

Đột nhiên, hắn quay người lại, nằm xuống đất, bắt đầu nôn mửa.

Lúc đầu hắn còn có thể chống đỡ bằng khuỷu tay, nhưng chẳng bao lâu, sức lực trong người hắn đã bị rút cạn, hắn nằm sấp vào bãi nôn của mình, nửa khuôn mặt không bị dính phải bãi nôn xanh xanh vàng vàng, dính dính nhớp nhớp. Thứ sền sệt như sợi tơ này bám vào mặt hắn.

"Ọe..."

Lúc này mùi hôi tanh đã lan khắp phòng ăn, người trong phòng ăn nhìn thấy cảnh này thì xanh cả mặt, cuống họng cồn cào như cũng muốn nôn ra ngoài.

Không cần Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, bọn họ đã tự giác rời xa vị trí mà ông chủ Tưởng ngã xuống.

Bất an đã tản ra giống như không khí lạnh.

Ông chủ củ cải đứng ngồi không yên: "Ông chủ Tưởng làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ này, đừng nòi là trúng độc nhé?"

Ông chủ đuôi ngựa nói lời an ủi nhạt nhẽo mà chẳng ai tin: "Biết đâu là đâu bụng? Mì ăn liền quá kích thích dạ dày của người lớn tuổi..."

Là người tiên phong của các ông chủ, ông chủ lùn có vẻ muốn bước lên, nhưng nhìn bãi nôn be bét lại hôi thối, hắn vừa sợ hãi vừa buồn nôn, tái mặt nói: "Ông Liễu, ông xem thử?"

Ông Liễu không nhúc nhích, hắn đứng thật xa, lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt: "Hứa Khách, đi lên xem thử."

Hứa Khách là tên của bác sĩ vật lý trị liệu, hắn nín thở bước lên: "Ông chủ Tưởng, ông có ổn không? Bây giờ ông cảm thấy như thế nào..."

Hắn muốn đỡ ông chủ Tưởng dậy, nhưng không thành công.

"Tôi, tôi..." Ông chủ Tưởng cũng đang cố gắng.

Hắn thử giãy giụa đứng lên từ trong bãi nôn, trợn to hai mắt nhìn xung quanh.

Nhưng choáng váng phủ vây lấy hắn, trời đất quay cuồng...

"Khó chịu..." Hắn nỗ lực lên tiếng, bàn tay giống như móc câu bám chặt lấy hai người bên cạnh, "Tôi không... thở được! Tôi... Đau đầu!"

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía Hứa Khách.

Hứa Khách là bác sĩ duy nhất ở nơi này, nhưng trông hắn còn hoang mang hơn cả ông chủ Tưởng đang gian nan giãy giụa trên mặt đất, đồng tử hắn đảo loạn, nhìn tới nhìn lui, nhưng nhất định không chịu nhìn ông chủ Tưởng.

Không biết từ lúc nào, bốn bề đã trở nên yên tĩnh.

Các ông chủ, các thuyền viên, các vệ sĩ đều đang lặng lẽ nhìn ông chủ Tưởng giãy giụa trên sàn nhà, loại yên tĩnh lạnh lẽo âm trầm này giống hệt như tỏa ra từ tảng băng.

"Tỉnh táo lại đi!" Hoắc Nhiễm Nhân tóm chặt cổ áo của Hứa Khách, lắc hắn thật mạnh, sau đó cậu ép Hứa Khách nhìn về phía ông chủ Tưởng đã nổi lên gân xanh, hai mắt trừng lớn, "Hắn trúng độc gì?"

"Tôi không biết, tôi không thể phán đoán, không có thiết bị vốn không thể phán đoán!" Hứa Khách hô to.

"Hắn đau đầu, nôn mửa, mạch đập rất nhanh, không thể hít thở, sắc mặt đỏ gay." Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng nói.

"Vậy thì thế nào, có quá nhiều triệu chứng kiểu này, rất nhiều căn bệnh, rất nhiều loại độc đều có thể tạo thành kết quả như thế! Cậu có biết trên thế giới có bao nhiêu loại độc hay không, cậu có biết cho dù ở bệnh viện lớn có đầy đủ thiết bị cũng không phải đưa người đến là biết ngay bệnh gì hay không, bọn họ phải kiểm tra, phải xét nghiệm máu, phải cấp cứu —— "

"Cấp cứu cho hắn đi." Hoắc Nhiễm Nhân gằn từng chữ.

Hứa Khách dường như cuối cùng cũng tìm thấy một tảng đá ngầm trôi giữa thế giới hoang mang vô lối, hắn bỗng dưng tháo kính xuống, xoa mặt thật mạnh, cố hết sức bình tĩnh lại: "Đúng đúng, cấp cứu! Khó thở... Đầu tiên phải thở oxy! Mạch đập quá nhanh... Phải lấy thuốc gì đây?"

Hoắc Nhiễm Nhân không chú ý lắng nghe xem rốt cuộc Hứa Khách nói cái gì, cậu lại cúi đầu nhìn ông chủ Tưởng đang giãy giụa, đột nhiên đè hắn lại.

Mùi tanh tưởi đã lan ra khắp phòng từ lâu.

Mùi của bãi nôn, mùi mì ăn liền, mỗi một loại mùi vị đều đang giương nanh múa vuốt kích thích mũi của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cúi đầu, kề sát gương mặt của ông chủ Tưởng.

Phần cằm trơn bóng của cậu suýt chút nữa dính phải đống bẩn thíu trên mặt đất, còn sống mũi cao thẳng như núi ngọc thì giống như muốn luồn vào cái miệng đang há to của ông chủ Tưởng.

Cậu khẽ ngửi, lại ngửi thật lâu.

Trong khoảnh khắc này, mọi người đều vô thức nín thở tập trung vì hành động kỳ quái của Hoắc Nhiễm Nhân.

Khoảng mười mấy giây sau, Hoắc Nhiễm Nhân ngồi dậy, quả quyết nói:

"Trong miệng của ông chủ Tưởng có vị hạnh nhân đắng. Có thể là trúng độc cyanide."

"Cyanide!" Hứa Khách thốt lên, "Amyl nitrit!"

Hắn lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài, ông Liễu ra hiệu cho vệ sĩ đuổi theo.

Nhưng khi cửa lớn khép chặt ầm ầm mở ra không được bao lâu, ông chủ Tưởng nằm trên đất bỗng túm chặt lấy cánh tay của Hoắc Nhiễm Nhân, sau khi đau đớn thở dốc một hơi thật dài thì không còn cử động nữa.

Không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hứa Khách xách theo một đống thiết bị cùng thuốc thang chữa bệnh, vội vã chạy về, lớn tiếng hô: "Đồ đến rồi, đồ đến rồi, cần hai người nhấc ông ấy lên bàn, tôi tiêm cho ông ấy —— "

Xung quanh không có bất kỳ ai đáp lại hắn.

Cuối cùng Hứa Khách cũng phát hiện ra không bình thường, bước chân của hắn vô thức chậm lại, nhưng hắn vẫn bước về phía trước, cho đến khi nhìn thấy ông chủ Tưởng không còn nhúc nhích, ngọn lửa trong cơ thể hắn mới dập tắt.

"Tại sao ông ấy, ông ấy không cử động nữa?" Hứa Khách hỏi.

Vẫn không có ai đáp lại hắn, lạnh lẽo âm trầm ngưng tụ thành băng cứng, băng cứng bám vào trong lòng mỗi người.

Thế nhưng rất nhiều ánh mắt, gần như là mọi ánh mắt đều tập trung vào Hứa Khách, tập trung vào vị bác sĩ duy nhất ở hiện trường.

Hứa Khách ngồi xổm xuống, động tác khựng lại, giống như người máy bị gỉ. Nhưng cuối cùng hắn cũng chạm vào ông chủ Tưởng, thử mạch đập, thử hơi thở... Cuối cùng, bác sĩ ngẩng đầu lên, mờ mịt tuyên bố:

"Ông ấy chết rồi."

Sau khi mọi người hiểu ra câu nói này, hiện trường đột ngột vang lên tiếng nghẹn ngào.

Có người khóc.

Là một ông chủ đeo mặt nạ bạc, chiều cao bình thường, vóc dáng trung bình, mặc một bộ âu phục màu đen kín mít, ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, là kiểu ném vào trong biển người cũng không tìm được, chỉ có một đặc thù nho nhỏ là trâm cài hình chim bồ câu trên ngực hắn.

Người kia ôm đầu, nghẹn ngào khóc lên, giống như một đứa trẻ hoàn toàn suy sụp: "Lại chết, lại chết, lại chết! Chúng ta trốn đến đâu vẫn sẽ có người chết! Làm kế hoạch gì đều sẽ có người chết! Tất cả mọi người sẽ chết, hung thủ muốn giết tất cả chúng ta, tất cả mọi người đều phải chết!"

Giọng nói đứt gãy giống như một con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim của mọi người.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn quanh bốn phía.

Đèn sợi đốt sáng trưng chiếu vào khuôn mặt của mọi người, khiến sắc mặt của những người đang ở hiện trường đều tái nhợt như người chết.

Mà sắc mặt của người thực sự đã chết, trái lại còn tốt hơn bọn họ.

Bọn họ dùng ánh mắt bi thảm, sợ hãi nhìn thi thể đáng sợ trên mặt đất, lại nhìn những người bên cạnh mình.

Ông chủ bồ câu trắng khóc nức nở, nói ra nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người.

Nơi nào sẽ an toàn? Đồ ăn nào sẽ an toàn? Người nào sẽ an toàn?

Không có nơi an toàn, không có đồ ăn an toàn, không có ai, an toàn!

"Đã xác định được loại thuốc độc, tiếp theo phải cân nhắc đã bỏ độc vào đâu."

Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ quái ở hiện trường.

Mọi người nhìn về phía cậu.

Vào lúc này, nỗi sợ hãi đã biến bọn họ thành những con rối không có suy nghĩ, chỉ ngơ ngác nghe người ta giật dây —— Nhưng cũng có người có thể giữ vững lý trí khi đối mặt với sợ hãi, tỷ như ông Liễu, hắn không vội vàng lên tiếng, chỉ nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Cùng với... Còn có ai trúng độc. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Nhưng câu hỏi này cậu giấu trong đầu lưỡi, không nói ra ngoài. Trước mắt mọi người đã bởi vì tận mắt nhìn thấy ông chủ Tưởng bị cyanide dằn vặt đến chết mà sắp suy sụp hoàn toàn, nếu như nhận ra mình cũng có thể trúng độc, vậy thì sợ rằng hiện trường sẽ mất kiểm soát ngay lập tức.

Chỉ có mình cậu ở đây, không có vũ khí, càng không thể để lộ thân phận cảnh sát, một khi hiện trường mất kiểm soát, tuyệt đối không thể khống chế lại cục diện hỗn loạn.

Chỉ có thể điều tra chất độc trước thôi.

Nếu được tra được sự tồn tại của chất độc, vậy là có khả năng điều tra được người trúng độc.

"Không xác định có phải trúng độc hay không " cùng "Xác định trúng độc" là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Không biết sẽ khơi dậy khủng hoảng, nhưng kết quả chỉ có thể đối mặt. Sau khi biết rõ mình trúng độc, bọn họ sẽ không làm loạn nữa, chỉ có thể tích cực cố gắng chữa trị —— Cyanide tuy là chất kịch độc, nhưng nếu không ăn đủ liều gây ra tử vong thì vẫn có hy vọng sống sót và phục hồi.

"Không sai." Ông Liễu gật đầu, "Phải làm thế nào mới đo được chất độc?"

"Có một cách rất đơn giản." Người trả lời không phải Hoắc Nhiễm Nhân, là Mạnh Phụ Sơn.

Hoắc Nhiễm Nhân nhận ra, thỉnh thoảng ánh mắt của Mạnh Phụ Sơn lại liếc qua khuôn mặt mình, tỏa ra địch ý nhè nhẹ giống như bị kim châm.

Căm ghét lẫn nhau. Cậu cười khẩy trong lòng.

"Lấy một vật bị gỉ, gỉ đồng là được, đặt vào trong vật nghi là có cyanide, tỷ như bát mì ăn liền, chai nước khoáng, một khi phản ứng hóa học xảy ra, vậy chứng tỏ bên trong có độc." Mạnh Phụ Sơn nói.

Đúng là phương thức phán đoán rất đơn giản.

Ông Liễu yêu cầu các vệ sĩ vơ vét những đồ bị gỉ tới đây, kiểm tra toàn bộ đồ đạc có thể chứa cyanide một lượt —— mỗi một bát mì đã ăn qua, mỗi một chai nước.

Chẳng bao lâu đã có kết quả.

Tại hiện trường, ngoại trừ bát mỳ của ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô có chứa cyanide thì bát mỳ của những người còn lại đều bình thường, không có gì khác.

Sau khi có kết quả kiểm tra, sắc mặt ông chủ Ngô trắng bệch, cơ thể loạng choà loạng choạng, ngay cả ghế tựa của hắn cũng trở nên lung lay. Nhưng trước khi hắn ngã nhào xuống mặt đất, bản năng sống sót đã chiến thắng sợ hãi, tay hắn giống như lưỡi câu mà túm lấy tay Hứa Khách! Giống như ông chủ Tưởng túm lấy tay Hoắc Nhiễm Nhân vậy.

Hắn hét lên: "Tôi trúng độc rồi! Thuốc, thuốc mà cậu vừa nói, cho tôi, mau chữa cho tôi! Trúng cyanide hẳn phải chết, tôi còn cứu được không? Tôi còn cứu được không?!"

Hứa Khách bị hắn kéo mà lảo đảo hai lần, suýt chút nữa quẳng luôn thuốc cứu mạng đang cầm trong tay, sắc mặt của hắn cũng trở nên trắng bệch: "Cứu, cứu được, trúng cyanide không hẳn sẽ chết, đủ liều lượng mới chết, nó được bỏ vào trong bát mì, vốn đã được nước mì pha loãng, ông chủ Tưởng ăn hết cả mì cả nước mì mà phải tầm nửa tiếng mới phát tác, có thể thấy không bỏ quá nhiều cyanide, ông không ăn được mấy đũa, cứu được, có thể cứu được —— "

Vui buồn của mỗi người không giống nhau.

Sau khi bọn họ nhận ra mình lại tránh được một kiếp dưới tay của Tử thần thì nỗi sợ hãi trên người bọn họ đã hoàn toàn bay sang người của ông chủ Ngô, còn bọn họ lại chạy thoát khỏi nỗi sợ hãi, thở phào một hơi, có thể nói chuyện:

"Người đầu, đầu độc là hồn ma sao?" Ông chủ lùn run rẩy hỏi, không dám nhìn ông chủ Tưởng đã chết.

"Hồn ma hạ độc như thế nào?" Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh hỏi ngược lại, "Chai nước, bát mì đều được dán kín, bởi vì lo lắng bị hạ độc, trước khi bóc đã liên tục kiểm tra nhiều lần, không có bất cứ lỗ kim hay dấu vết khả nghi nào. Hồn ma làm thế nào để hạ độc vào đồ ăn kín trong một không gian kín, lại còn không bị bất kỳ ai trong số chúng ta phát hiện ra?"

Đúng, không hợp lý.

Hồn ma chỉ là cách gọi, hắn là người, mà người không thể đi ngược lại khoa học để giết người.

Điều này cũng có nghĩa...

"Hung thủ trong số chúng ta." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Đồ ăn dán kín không có cách nào hạ độc, vậy thì chỉ có thể chờ đồ ăn mở ra, nhân lúc người ăn không để ý mà bỏ độc vào bên trong. Tôi nghĩ sau khi hung thủ đầu độc, gói cyanide lại..."

Tiếng sột soạt vang lên trong phòng ăn.

Hoắc Nhiễm Nhân đưa thùng rác cho mọi người xem.

Rác trong thùng đã được dọn sạch, nhưng dưới đáy thùng vẫn còn nước thừa của đồ ăn, hiện tại, đồ bị gỉ đang xảy ra phản ứng trong vệt nước dưới đáy thùng, mà bát mì của ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô còn để trên bàn, bọn họ chỉ vứt lớp nylon cùng gói muối vào trong thùng rác —— Điều này chứng minh cyanide trong thùng không phải từ bát của hai ông chủ, mà đến từ hung thủ.

"Vứt vào trong thùng."

- -----------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc