LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Anh thuận thế nâng m.ô.n.g cô, cười lớn rồi chạy nhanh trong rừng cây, lúc thì chạy lên núi, lúc thì chạy xuống núi, chim chóc trong rừng cây bị anh dọa cho ào ào bay lên từng đám một.

Phó Lê khẽ cười, cô ôm cổ Lăng Nghị, nhìn anh chạy lung tung.

Một lúc sau Lăng Nghị mới dừng lại, anh hơi ngửa đầu nhìn Phó Lê, tươi cười rực rỡ: "Lê Tử..."

Phó Lê: "Vâng...

Lăng Nghị lại kêu cô.

Phó Lê lại đáp một tiếng.

Cô đỏ mặt, đôi mắt ướt át nhìn anh, trong mắt cô cũng giống như anh vậy, vui vẻ có, yêu thích có, mãn nguyện có... Đáy mắt đều là ảnh ngược của anh.

Lăng Nghị dường như cảm thấy không đủ, anh tiếp tục nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở hổn hển thả Phó Lê xuống, khí phách hăng hái nói: "Đi thôi, đi về nhà. Chờ anh bán được mấy con vật này, anh sẽ lập tức tới nhà hỏi cưới em."

Mi mắt Phó Lê cong cong, cô dịu dàng cười, đưa tay chỉ vào con heo rừng và con thỏ mà mình bắt được: "Anh Nghị, anh có thể bán giúp em hai con đó được không?"

Lăng Nghị liếc nhìn mặt đất, anh nhướng mày cười nói: "Bây giờ em kêu anh đi c.h.ế.t anh cũng nguyện ý nữa là."

Phó Lê vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nói gì mà c.h.ế.t hay không c.h.ế.t chứ.

Cô hừ nhẹ một tiếng, cõng sọt lên, dẫn đầu kéo con heo rừng mà mình đánh c.h.ế.t đi xuống chân núi.


Lăng Nghị đi phía sau cô, anh kéo con mồi khác, trong miệng ngâm nga một giai điệu không biết tên, giọng hát uyển chuyển, bên trong ẩn chứa tình cảm vô biên và lời hứa hẹn bên nhau đến bạc đầu.

Phó Lê đỏ mặt, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời trong xanh và xa xăm, chỉ có chú chim chích chòe lướt qua những ngọn cây rồi đứng lại trên một cành cây cao và hót líu lo.



Tất cả con mồi đều được đem đến nhà Lăng Nghị, Phó Lê nhìn anh xử lý mấy con vật đó, không đến vài phút cô đã bị Lăng Nghị lạnh mặt đuổi ra ngoài, anh sợ hình ảnh m.á.u me này làm cô sợ.

Lăng Nghị nói: "Có thời gian rảnh không bằng trở về giường ngủ một giấc đi, nhìn mũi em bị lạnh đến đỏ rồi kìa, muốn ở bên cạnh anh cũng không cần tiếc chút thời gian này, ngoan, trở về nghỉ ngơi đi."


Phó Lê giống như bị thôi miên, cô ngơ ngác trở về nhà.

Vừa thấy cửa nhà ở xa, Phó Lê liền nhìn thấy một bóng dáng đang đứng dưới cây táo, người đó buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo nỉ màu hồng nhạt, quần ô vuông, dưới chân mang đôi giày da màu nâu, trang điểm thời thượng.

Chỉ tiếc là khuôn mặt đen đúa kia đã phá hỏng một thân quần áo đẹp đã.

Phó Đào đang nói chuyện với Thúy Bình, trong lời nói đều là khoe khoang quần áo của cô ta quý giá cỡ nào, trong huyện có bao nhiêu cái cửa hàng, cô ta còn nói: "Cậu không biết đâu, khách sạn trong huyện có cả phòng vệ sinh đấy, vừa có thể tắm rửa lại vừa có thể đi vệ sinh."

Miệng lưỡi Thúy Bình sắc bén, cô ta lập tức bắt được trọng điểm: "Cậu ở khách sạn à? Ở với ai? Với anh họ của tớ hả?"

Phó Đào lập tức đỏ mặt, nhưng lại chần chừ không lên tiếng.

Trên mặt Thúy Bình nở nụ cười, cô ta nhào qua nhéo Phó Đào mấy cái, trêu chọc nói: "Thế nào, anh họ của tớ được không?”

Phó Đào bị véo đau đến kêu ra tiếng, mặt mày lập tức trắng bệch.

Lúc này Thúy Bình mới hả giận, tuy nói Lâm Hồng Phi là anh họ của cô ta, nhưng cũng chỉ là bà con xa, cái loại mà xa đến nỗi không thể xa hơn.

Nếu không phải cha cô ta sống c.h.ế.t không đồng ý thì hiện tại cái áo nỉ này làm gì tới lượt cục than đen này mặc chứt

Xả giận xong, Thúy Bình giả vờ xin lỗi: "Thật xin lỗi Đào Tử, tớ dùng sức hơi quá. Cậu mau nói cho tớ biết đi, cậu thật sự ở khách sạn với anh họ tớ sao?"

Phó Đào không có tâm trạng để khoe khoang nữa, hai ngày này cô ta cũng trải qua rất khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc