LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Bột mì thêm nước vào liên kết dính, nhồi một lúc là có thể kéo thành mì sợi, Phó Lê còn phải căn cứ khẩu vị của Lăng Tuệ, Lăng Nghị, Lăng Trạch mà chế biến khác nhau.

Bỏ mì sợi vào nồi nấu chín, hòa trộn với mùi vị thuần túy của súp thịt bò, trên súp bỏ thêm vài miếng bò kho đã cắt xong, rắc lên hành đã thái và tỏi non, bát mì thịt bò thơm ngào ngạt có thể ăn được rồi.

Lăng Nghị nếm thử một miếng, anh nhìn Phó Lê cười cười, rồi há to miệng ăn mì, một lời cũng không kịp nói.

Hai đứa nhỏ thì phấn khích đến nỗi đỏ cả mắt, thổi phù phù mà ăn mì, giống như là kiếp trước chưa từng được ăn mì bò vậy.

Ban đầu, Phó Lê còn rut re mà ăn từ từ, sau đó cô liền lấy đũa quấn mì rồi há to mồm mà ăn, sợi mì nho nhỏ thấm đầy súp thịt bò lại trộn lẫn mùi hương của sa tế, ăn chung với thịt bò, bỏ vào trong miệng, quả thật là một loại hưởng thụ to lớn.

Miếng bò kho to kia cũng không chịu nổi bốn người ăn ngấu nghiến, chỉ một lát sau đã bị ăn sạch sẽ.

Ăn uống no nê, Lăng Nghị duỗi chân dài ra dựa vào tường, vẻ mặt thích thú: "Anh đã từng ăn mì thịt bò ở huyện, ăn không ngon bằng em làm."

Mì thịt bò là món ăn đặc sản của huyện này, hầu hết các huyện khác đều không có, mấy quán mì thịt bò lớn lớn bé bé được mở ra ở trên huyện.

Mấy quán đó, anh cũng có ăn qua mấy lần.

Nhưng mà nói thật... Phó Lê nấu cực kì ngon, nhất là mùi vị rất thuần túy.

Hình như tay nghề nấu ăn của cô ngày càng tốt, mỗi lần ăn một bữa do cô nấu, lòng anh giống như hãm sâu thêm một lần, tất cả đều là vì cô.

Cái miệng nhỏ của Lăng Tuệ cũng nói không ngừng, lời nói đều là khen Phó Lê. Chị dâu tốt như vậy, anh trai mau mau cưới về đi, cô nhóc muốn mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon như vậy nha.

Lăng Trạch ít nói hơn, cậu không nói những lời khen ngợi êm tai, chỉ vỗ vỗ bụng nhìn Phó Lê mà cười không ngừng, sau đó cậu nhóc nhìn về phía Lăng Nghị cười đầy chờ mong.



Phó Lê bị bọn họ khen cho đỏ hết cả mặt, trong mắt cô đều là ý cười, con ngươi đen láy cong cong, cười đến nỗi lòng người khác cũng mềm nhũn.

Lăng Tuệ khoa trương nói: "Chị dâu, tay nghề này của chị mà mở quán ăn cũng không thành vấn đề! Nhất định đông kín người, làm ăn sẽ cực kì phát đạt."


Phó Lê vừa nghe xong, cô dường như nhớ tới gì đó, nghiêm túc hỏi: "Thật sao? Vậy em thấy chị nên bán gì thì tốt đây? Mì thịt bò?”

Lăng Nghị hừ một tiếng: "Không được, quá mệt nhọc."

Ai mở quán ăn mà không thức khuya dậy sớm, anh biết Phó Lê thích tiền... Nhưng anh không muốn cô vất vả như vậy, tiền anh có thể kiếm, khoảng thời gian trước cậu anh có nói sẽ giới thiệu cho anh công việc là đi chở hàng, anh e ngại Lăng Trạch nên không dám đi đến nơi quá xa, chờ anh kết hôn rồi sẽ không cần lo lắng nữa, sau này anh có thể chuyên tâm đi kiếm tiền.

Mặt Phó Lê hơi ửng hồng: "Em không sợ mệt, nếu có thể kiếm tiền thì tốt rồi."

Đời trước, cô sống bữa nay lo bữa mai, thiếu này thiếu kia, đời này cô muốn dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm tiền thật tốt, ăn uống no đủ, muốn mua gì thì mua.

Ngoài ra, cô còn có thể cho Lăng Nghị tiêu tiền, có thể hồi đáp anh những thứ tốt đẹp đó.

Phó Lê kiên trì cho rằng ý tưởng của Lăng Tuệ là một ý kiến hay, cô thừa lúc Lăng Nghị đứng dậy di rửa chén mà lôi kéo Lăng Tuệ sang một bên thì thâm.

"Em thấy cửa hàng bánh thì thế nào? Bánh đậu đỏ thơm ngon, bánh đậu xanh tan trong miệng, bánh táo đỏ mềm mại..."

Lăng Tuệ điên cuồng gật đầu, đây là những món ngon gì mà nghe lạ vậy cà... Cô bé đều chưa từng được ăn.

"Mì phở thì sao? Hoành thánh có nhân thịt bằm với rau củ cũng ngon, mì trộn thịt kho kèm theo nước súp, ăn vào vừa tươi vừa ngon."

Bình luận

Truyện đang đọc