LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Đào chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cô gái này là kẻ địch của mình, là chướng ngại vật ngăn cản cô ta gả vào nhà hào môn— đúng, bây giờ cô ta đã biết Lâm Hồng Phi là con trai của quan lớn, thường xuyên sẽ có những người mặc quần áo không tâm thường đến tìm hắn ta, rất cung kính với hắn ta.

Phó Đào đối với thân phận con dâu hào môn nhất định phải có được, cô ta đã luôn đối xử với Lâm Hồng Phi như là vật sở hữu của mình, mấy ngày nay đều ở bên thôn Tây Vương đấu trí đấu dũng với cô gái kia.

Hôm nay cô ta sai cô gái đi mua t.h.u.ố.c lá cho Lâm Hồng Phi, để cho mình có thời gian một mình độc chiếm hắn ta. Chỉ là lúc cô ta đi vào không khéo lắm, Lâm Hồng Phi đang nói chuyện với người khác, lúc mà hắn ta nói chuyện với người khác đều cấm cô ta vào, Phó Đào liên đứng chờ bên cửa, mơ hồ nghe được bọn họ nói—

"Kinh doanh không tệ lắm, phải không?”

Bành Chân gật đầu: "Tôi nằm vùng đếm, một ngày ít nhất có thể bán được hơn một trăm.

Lâm Hồng Phi xùy một tiếng, trong năm này mà một ngày có thể kiếm được mấy chục đồng tiền đúng là đãi ngộ của nữ chính truyện ngọt sủng. Nhưng vậy thì đã sao, gặp phải hắn ta sẽ khiến cho cô không vui nổi nữa.

Hắn ta cười cười: "Tôi nhớ là ở ngõ sau có một đống rác, chuột c.h.ế.t rất nhiều, cậu biết nên làm gì rồi đó."

Bành Chân âm trầm cười một cái, đáp lại vâng.

Phó Đào ở ngoài cửa, vì cái cửa hàng nào đó xui xẻo mà cảm thấy sung sướng khi người khác gặp họa. Đắc tội nam phụ tiểu thuyết, sớm muộn gì nó cũng phải đóng cửa dẹp tiệm mà thôi.

*


Chân của Phó Lê bị thương, ở nhà không ai chăm sóc cô vì vậy cô dọn vào cửa hàng, ban đêm còn có Chiêu Đệ làm bạn, lúc ban ngày thì có Lăng Nghị ở cửa hàng chăm sóc cô.

Lăng Nghị tuân thủ hứa hẹn trừng phạt lặp đi lặp lại mỗi ngày đều rửa chân cho cô, rửa xong lại chạy xe đạp về nhà. Thỉnh thoảng ban ngày anh vào núi săn thú, buổi chiều đến cửa hàng, buổi tối lại trở về.



Cứ như vậy số lần rửa chân đã đạt đến số bảy, nhiệm vụ của Phó Lê đã hoàn thành hơn phân nửa. Đương nhiên, cô cũng phát hiện ra Lăng Nghị rất là si mê chân của cô, rửa cái chân thôi cũng có thể cọ xát đến nửa tiếng, chân đều sắp bị anh làm cho tróc da rồi.

Có lúc anh còn cảm thán: Mùa đông rồi, hoa phượng tiên đã sớm tàn, bằng không anh có thể sơn móng tay cho em rồi."


Hồng hồng rực rỡ, chắc chắn rất đẹp.

Suýt chút nữa Phó Lê đã bị dọa cho dại ra.

Đến mức mà anh rửa chân xong rồi còn cẩn thận thoa một lớp kem bảo vệ da cho cô, tất cả đều là những thao tác bình thường, Phó Lê thấy nhiều rồi không nói gì...

Cô chưa bao giờ biết rằng muốn chân đẹp còn phải thoa thêm một lớp kem bảo vệ da.

May là nhiệm vụ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh đầy dày vò này chỉ còn không quá hai lần là có thể hoàn thành.

Hôm nay là những ngày cuối năm, thêm hai ngày nữa đã có thể ăn tết. Trên đường phố có đầy người đi lại, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười thỏa mãn, trong n.g.ự.c ôm đầy hàng tết, đủ loại thức ăn.

Việc kinh doanh của cửa hàng thịt kho cũng rất tốt, ngay cả Phó Lê cũng ở cửa hàng giúp đỡ.

Nhưng vào lúc đang cực kỳ bận rộn thì bên ngoài bỗng nhiên có vài người đàn ông đi đến, bọn họ trực tiếp chen vào đám người, một phen kéo đứt cái mành rắn chắc trên cửa xuống, đẩy cửa ra, dáng vẻ đầy hùng hổ.

Phó Lê sửng sốt, vừa định bước lên đã bị Lăng Nghị cản lại, anh gỡ tạp dề treo trên cổ xuống, mắt lạnh lùng nhìn sang: "Làm gì, định gây sự hả?”

Đây là lần đầu tiên Từ Hòe nhìn thấy người đàn ông làm cho đại ca không vui, hắn ta nhìn cô gái được Lăng Nghị che chở ở phía sau, nhan sắc mềm mại, còn có một đôi mắt ngập nước.

Bình luận

Truyện đang đọc