LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

“A”, Phó Lê ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, cô nghe nói khi đám con trai trong thôn gặp anh cũng phải gọi một tiếng “Nghị ca”, nghe rất nghiêm túc.

Sao đến lượt cô lại… Phó Lê không dám phản bác, cô nhìn thoáng qua Lăng Nghị rồi vội vàng cúi xuống, nhưng trong đầu lại nhớ kỹ khóe miệng mang theo ý cười của anh!.

Phó Lê nhớ lại nụ cười nhàn nhạt kia, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của Lăng Nghị ngay lúc đó, cũng không khác biệt lắm, ánh mắt sắc bén, hung dữ, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn chỉ dành cho đàn ông.

Ở trong sơn động bốn giờ đồng hồ, ngẫu nhiên chạm mắt với anh, cô sẽ có một loại cảm giác giống như bị dã thú theo dõi.

Làm cho người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.

Theo như tình cảnh này, bọn họ đã ở chung một cách hòa thuận trong bốn giờ đồng hồ, đáng lẽ cô không nên sợ anh như vậy nữa, nhưng tại sao… Cô vẫn sợ anh đến thế chứ?Phó Lê mơ màng nghĩ, chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra đã bất giác ngủ thiếp đi.

Hơi thở của người trên lưng dần trở nên nhịp nhàng, Lăng Nghị ngừng ngâm nga giai điệu nhỏ.

Anh hơi khom lưng, đưa tay ra đằng sau nhận lấy tay nải treo trên cánh tay Phó Lê để cô được ngủ yên ổn hơn.

Treo tay nải trên tay mình, Lăng Nghị kéo chân Phó Lê lên, đề phòng cô ngủ say không dùng sức sẽ ngã xuống.

Ánh trăng dần lên cao, gió bắc gào thét.



Nhưng Lăng Nghị không cảm thấy lạnh chút nào, trên lưng chính là cô gái mình thích, có cõng cô như vậy cả đời anh cũng nguyện ý.

…“Lê Tử, tỉnh dậy đi, tới cửa thôn rồi, về nhà rồi lại ngủ tiếp.


” Đang ngủ say, Phó Lê mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô mở mắt ra dụi dụi rồi đỏ mặt trượt xuống khỏi lưng Lăng Nghị.

“Anh Nghị, cảm ơn anh.

” Phó Lê hơi xấu hổ, cô đã để Lăng Nghị cõng mình suốt quãng đường.

Thiếu nữ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mại, cô cứ như vậy kêu anh một tiếng anh Nghị.

Tim Lăng Nghị đập nhanh hơn vài cái, anh khẽ cười nói: “Nhanh chạy về nhà ngủ đi, xem em buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được kìa.

”Ánh mắt anh dính chặt vào Phó Lê, nhất thời không nỡ dời đi.

Lăng Nghị muốn cứ ở với cô như vậy, nhưng mà… anh quyết tâm nói: “Nhanh trở về ngủ đi, trời đã khuya rồi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc