LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Anh luyến tiếc từ chối cô, cắn răng chịu đựng loại giày vò vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn này, hy vọng cô sẽ không nhìn thấy sự bối rối của anh.

May thay chỉ sau mười mấy giây, Phó Lê liên thả tay ra, cô đỏ mặt dời mắt: "Thật sự, không đau sao...

Lăng Nghị cười nhẹ, khàn giọng nói: "Không đau, chỉ là hơi khó chịu..."

"A, sao cơ?" Phó Lê mờ mịt chớp chớp mắt, không hiểu sao anh lại khó chịu, không phải nói không đau sao.

Lăng Nghị cười một lúc lâu, cô thật là đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến trái tim anh đau nhói.

Anh thở dài một hơi, gạt bỏ những suy nghĩ không thể nói ra, cố gắng làm cho bản thân nghiêm túc lên: "Không có gì đâu... Sắp đến thôn rồi, em câm thuốc mỡ về nhà trước đi, anh sẽ trở về thôn sau."

Cái loại đức hạnh này của anh, nếu để người khác nhìn thấy, không biết sẽ lại bị đồn đại thành bộ dạng gì... Nói không chừng tin mới ngày mai sẽ là một tên côn đồ chuyên đi cưỡng h.i.ế.p và cướp bóc.

Lăng Nghị bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, anh thúc giục Phó Lê: "Đừng nhìn nữa, ngày mai sẽ cho em xem khuôn mặt đẹp trai của anh, còn nhìn nữa anh sẽ thu tiên đấy."

Phó Lê quay đầu cầm lấy ống thuốc đi ve phía trước vài bước, cô tức giận hu một tiếng, ai nhìn anh chứ, đồ không biết xấu hổ.

Sau khi nói thâm xong, cô lại không yên tâm mà quay đầu hỏi Lăng Nghị: "Trên người của anh không có vết thương khác đúng không?”

Lăng Nghị nhướng mày: "Sờ tay còn chưa đủ, còn muốn cởi quần áo anh ra kiểm tra sao?”

Phó Lê tức đến dậm chân, trừng mắt nhìn anh một cái rồi xoay người chạy đi.

Xa xa truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe của cô: "Anh đừng tưởng bở, thức ăn và đồ vật của em đều ở chỗ anh, đợi tuyết ngừng rơi em sẽ đến lấy."



Lăng Nghị không khỏi cười nhẹ: "Thật dễ dụ."

Buổi sáng còn sợ anh muốn chết, sau ngần ấy thời gian liền dám trừng anh.


Có phải... Qua hai ngày nữa là anh có thể danh chính ngôn thuận cưới người về nhà khong.

Thật là gấp đến không thể chờ nổi mài

Lăng Nghị khẽ thở dài một tiếng, anh đứng ở cửa thôn chờ lửa nóng trên người tan biến, bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống ngày càng nhiều, rơi xuống trên đầu và người anh, nhìn từ xa giống như một người tuyết khổng lồ.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, khắp Lý Gia Ao đều bị tuyết phủ trắng xóa, những dãy núi dày đặc tuyết trắng, trên những cành cây cũng toàn là tuyết, gió bắc thổi qua, tuyết ào ào rơi xuống.

Sáng hôm nay, cuối cùng tuyết cũng ngừng. Lăng Nghị và Lý Xuân Sinh đạp lên tuyết đi một vòng trong núi, anh cột con mồi đã chuẩn bị tốt vào xe đạp Lý Xuân Sinh, để cho hắn chở đến cửa hàng bán thịt trên huyện.

Trên trấn có rất nhiều người có thể thường xuyên ăn thịt. Về cơ bản thì thịt lợn là tất cả sự lựa chọn của họ. Chỉ khi được bán ở trên huyện, bọn hắn mới có được giá tốt, đặc biệt gần đây trong huyện mới mở một cái khách sạn, có khoảng chừng ba tầng lâu, dùng để tiếp đãi khách ngoại lai, đầu bếp ở nơi đó hiếm lạ nhất là mấy món ăn hoang dã này.

Lý Xuân Sinh lau ma hôi trên trán, hắn nhìn Lăng Nghị đang ngồi xổm xuống rửa tay trong chậu, hắn thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, mấy món ăn hoang dã không cần ghi sổ, chờ tôi trở về sẽ chia đôi như trước. Với cả... Thuốc tháng này của Lăng Trạch có cần tôi vào bệnh viện trên huyện lấy dùm không?"

Lăng Nghị suy nghĩ rồi nói: "Không cần, tôi sẽ tự mình đi một chuyến."

Lý Xuân Nghị ngồi lên xe đạp: "Được, vậy tôi đi đây..."

Xe đạp vừa ra khỏi cửa, hắn chĩa mũi chân xuống đất để dừng lại: "À phải rồi, hôn sự của Lê Tử và Trần Viễn. Nếu cậu thật sự muốn cưới cô ấy thì phải cẩn thận, bà Trân đã khoe rất nhiều lân quần áo kết hôn bà may cho Trân Viễn, nghe nói trong nhà cũng đã dọn dẹp hết rồi, chỉ chờ ngày lành tháng tốt mà rước cô dâu vào cửa."

Bình luận

Truyện đang đọc