LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Lê luống cuống chân tay sắp xếp cho những công nhân anh mang về. Bọn họ ai cũng cao to, nhìn trông rất có tinh thần, tóc ngắn, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, vẻ mặt cũng ngượng ngùng.

Phó Lê bị từng ánh mắt của bọn họ nhìn cho không dám thở mạnh, khó khăn lắm cô mới tìm được một nhà cho thuê ở trấn, tiên thuê nhà tám đồng tiền một tháng, sau khi sắp xếp những người này vào đó, cô kéo ống tay áo anh hỏi: "Những người này anh tìm ở đâu vậy?”

Lăng Nghị cười nói: "Cậu đưa cho anh.”

Vốn dĩ anh định chờ việc buôn bán của quán thịt kho vào quỹ đạo, sau đó sẽ đi làm công việc vận chuyển, anh sẽ đi theo mấy người đó. Bọn họ đều là những bộ đội chuyển nghề làm quân nhân, theo lý mà nói thì trong huyện phải sắp xếp công việc cho bọn họ.

Nhưng mà do huyện nhỏ, ở đây cũng không có nhà máy nào lớn, nên cậu anh dựa vào quan hệ của mình ở bộ đội để mở một tổ đội vận chuyển, ngày thường sẽ tiếp viện cho bộ đội."

"Bây giờ cậu vừa nghe anh muốn xây nhà máy, ông cảm thấy làm việc ở đây có tiền đồ hơn với chạy đi vận chuyển, nên ông muốn anh đưa những người này về sắp xếp cho bọn họ.

Vừa nghe là quân nhân, Phó Lê lập tức kính trọng hơn: "Bọn họ có nguyện ý làm việc cho chúng ta không?”

Lăng Nghị: "Sao lại không chứ, cũng đều là công việc mà. Anh đã đồng ý với cậu rồi, mỗi tháng tiền công của một người là sáu mươi đồng tiền, bao ăn ở."

Mười hai người, tiền lương tổng cộng là... bảy trăm hai?

Phó Lê hít hà một hơi, tuy quán thịt kho buôn bán không tệ, mỗi ngày có thể bán được hơn hai trăm đồng tiền từ thịt và bánh bột, tiền lời một ngày gần một trăm đồng tiền, mười mấy người này thì mỗi tháng tiền lương là một phần tư của quán thịt kho.

Cô có thể nuôi nổi sao?

Với lại còn có nhà máy, gà con, heo con cũng phải mua, thức ăn chăn nuôi cũng vậy, tất cả đều phải chi tiền, từ lúc quán thịt kho khai trương đến bây giờ, cùng lắm chỉ hơn hai tháng... Tính toán xong xuôi hết trong tay cô có khoảng năm ngàn đồng tiền, vốn dĩ cô tính để dành cho lúc vào đại học, dù sao trong thành tiêu xài nhiều. Bây giờ... Phó Lê cảm thấy thịt đau đến nhe răng trợn mắt.

Lăng Nghị buồn cười lắc đầu: "Không đầu tư sao có thu hoạch được, em nghĩ lại xem... Chờ trại chăn nuôi và nhà máy xây xong rồi, đợi nó theo quỹ đạo, thì em không cần bận lòng thịt của quán thịt kho nữa, đã không có rào cản về nguyên liệu, chúng ta có thể mở rộng cửa hàng ra huyện, thậm chí trong huyện, trong thành phố, trong tỉnh... Nơi đâu cũng có."



"Woaa... Phó Lê hơi há to miệng, Lăng Nghị đã vẽ ra một cái bánh nướng lớn vô cùng hấp dẫn.

Trời ạ, mở nhiều cửa hàng như vậy, một ngày cô có thể thu vào bao nhiều tiền chứ!


Phó Lê nuốt nước miếng, cô lại nghe Lăng Nghị nói: "Đến lúc đó, em sẽ là bà chủ lớn, anh sẽ cho em làm việc, tất cả tiền kiếm được đều cho em giữ, có được hay không?”

Phó Lê cười tủm tỉm lắc đầu: "Không tốt lắm."

Lăng Nghị nhéo cái mũi cô: “Anh cho em làm việc mà còn không chịu?”

Phó Lê nhăn mũi lại, cô cười nói: "Đến lúc đó kiếm được nhiều tiền thì đó là tiên của hai chúng ta, đây là sự nghiệp của em và anh."

Lòng Lăng Nghị mềm đến rối tinh rối mù, phương pháp phối trộn đều là của Phó Lê, anh chỉ làm mấy việc nhỏ tốn sức lực, nếu không có Phó Lê, những thứ này sẽ không được như vậy.

Vậy mà cô ngốc này lại muốn chia một nửa cho anh.

Lăng Nghị cúi đầu hôn Phó Lê: "Được, đều nghe em."

Dù sao lúc anh đi làm văn kiện cho nhà máy, anh đều dùng tên cô, ngay cả quán thịt kho, cũng được đứng tên cô.

Những thứ anh có không nhiều, nhưng anh đều muốn cho cô.

Chuyện anh có thể làm cũng không nhiều, chỉ muốn che chở cho cô cả đời, để cô mãi mãi vô âu vô lo như bây giờ, thích làm cái gì thì làm cái đó.

Bình luận

Truyện đang đọc