LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Thật ra Phó Lê không khó chịu như vậy, cô chỉ cảm thấy tạo hóa trêu người, kết cục của hai người đời trước trơ mắt khiến cô c.h.ế.t đi là gì thì cô không biết, nhưng đời này... Thật ra chuyện này làm cho sự ác liệt vẫn luôn ở trong cô biến mất.

Phó Lê thở dài một hơi, cô thấy Lăng Nghị ngồi ở trong nhà cũng không được tự nhiên, Phó Lê liên kéo Lăng Nghị ra sân, hai người đứng trong lều nấu đậu hủ nói chuyện.

Ánh trăng vừa cao vừa sáng, bầu trời đêm tối đen. Trong một góc lầu vẫn còn bã đậu buổi sáng làm dư lại, tỏa ra một mùi hôi thối.

Trong nhà vẫn còn sáng đèn, ánh đèn chiếu lên mặt đất một tia sáng mờ nhạt.

Đột nhiên Lăng Nghị kéo Phó Lê vào lòng ngực, anh hôn đỉnh đầu cô, thì thâm nói: "Thật xin lỗi."

Anh biết Diêu quả phụ gả đến nhà Trần Viền rồi thì nhà hắn chắc chắn không được yên ổn. Anh cũng đoán được dựa theo tính tình của cô ta, Trần Viễn nhất định sẽ tức giận và không chịu được khuất nhục.

Nhưng anh lại không nghĩ rằng, cuối cùng chuyện này sẽ liên lụy đến trên người Phó Dụ, dù sao người kia cũng là anh trai của Phó Lê.

Phó Lê mờ mịt nhìn anh: “Anh làm sai cái gì chứ?”

Lăng Nghị cười một cái: "Không có gì, chỉ là cảm thấy đã làm em lo lắng như thế."

Anh nghĩ có một số việc, anh sẽ vĩnh viễn không để cho Phó Lê biết. Anh sẽ không để cô cảm thấy người cô thích rất giỏi tính kế, lòng dạ lại thâm sâu.

Phó Lê nhếch môi: "Chuyện này không liên quan tới anh, huống chi bí thư chi bộ cũng nói Phó Dụ sẽ không có việc gì. Bị chặt mất hai ngón tay, cứ xem như là bài học cho hắn vì ham mê nữ sắc đi, thật sự thích ngủ với vợ người khác đến vậy sao?"

Thật ra cảm xúc của Phó Lê đối với Phó Dụ rất phức tạp.


Lúc còn nhỏ, cô thật sự rất thích người anh trai lớn hơn mình vài tuổi này, anh trai có thể giúp cô giành đồ vật lúc cô chơi với các bạn nhỏ khác, giúp cô đánh nhau, giống như cô được bảo vệ vậy.

Sau khi lớn lên, chờ lúc cô ý thức được công bằng, cô mới bắt đầu bất mãn với Phó Dụ.

Mặc kệ là đến mùa vụ hay những ngày nhàn rỗi, Phó Dụ đều không cần làm việc, lâu lâu hắn còn có trứng gà ăn, được uống nước đường, qua hai năm sẽ có quần áo mới, cũng có thể ngủ nướng đến trưa.



Mà cô thì phải rời giường lúc 4-5 giờ, giặt quần áo và quét dọn nhà cửa. Mấy năm trước, lúc ngày mùa mỗi người sẽ được ghi công điểm, cuối năm sẽ dựa vào điểm đó mà chia lương thực, mà Phó Dụ thì ăn nhiều nhất...

Đối với Phó Dụ, Phó Lê có giận, nhưng chưa tới mức hận.


Nếu có thể, cô muốn cách xa cái nhà này, không có bất cứ liên quan gì nữa.

Phó Lê nghĩ, vẻ mặt cô nhìn qua có hơi buồn rầu.

Ánh sáng mờ nhạt, Lăng Nghị không thấy rõ mặt cô, nhưng anh vẫn nhận được cảm xúc cô xảy ra biến hóa. Anh nghĩ nghĩ, sau đó sờ sờ vào túi quần, anh móc ra một viên kẹo trái cây, mở giấy gói kẹo: "Ha miệng."

"A", Phó Lê theo bản năng há miệng ra.

Một viên kẹo trái cây theo môi tiến vào trong miệng cô, Phó Lê lập tức nếm được hương vị ngọt ngào của kẹo, nó còn xen lẫn hương vị của một loại quả nào đó, ăn cực kỳ ngon.

Phó Lê ngửa đầu nhìn Lăng Nghị cười một cái.

Đời trước, lần đầu tiên cô ăn kẹo là do anh để một túi kẹo trái cây trên cửa sổ. Giấy gói kẹo có màu sắc sặc sỡ, trên đó vẽ các loại trái cây, cô ăn kẹo xong vỏ cũng không nỡ ném, nên đè ở dưới chiếu.

Lúc đó, những cái giấy gói kẹo đó chính là cọng rơm cứu mạng trong lòng cô.

Phó Lê không khỏi ôm eo Lăng Nghị, cô cọ cọ n.g.ự.c anh.

Hô hấp Lăng Nghị cứng lại, bỗng nhiên anh nhớ lại nụ hôn gấp gáp chiều nay.

Đôi môi mềm mại, giống như là một món ăn được bôi mật ngọt, dụ người tới thưởng thức.

Nghĩ tới đó, Lăng Nghị cúi đầu, anh cẩn thận nâng mặt Phó Lê lên rồi chạm chạm vào môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc