LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Nghe được tiếng than khẽ đau của cô, Lăng Nghị nới lỏng ngón tay, trên mặt anh không ngăn được ý cười: "Anh tốt như vậy mà, sao em lại dùng từ như vậy miêu tả anh chứ?"

Phó Lê không thể nào nói với anh rằng trước đây quả phụ kia mơ ước anh. Lúc đó cô không có lập trường gì, nên không thể nói gì.

Bây giờ lại nhiều thêm một người là Thúy Bình, há mồm là muốn sinh con cho anh.

Phó Lê tức giận nói: “Anh không có chỗ nào tốt, tránh ra, em phải về nhà."

Lăng Nghị đem cả đôi chân của cô ôm vào trong ngực, cười xấu xa nói: "Được rồi, em đi một bước anh xem xem."

Anh vô lại đến mức khiến Phó Lê tức mình, dùng sức rút chân ra đá anh.

Lăng Nghị không phòng bị, bị cô đá một chân m.ô.n.g ngồi xuống dưới đất, suýt chút nữa té chổng vó.

Phó Lê sửng sốt, thấy anh ngồi dưới đất mặt đầy ngây ngốc, không nhịn được cười rộ lên... đúng là đáng đời.

Lăng Nghị bật cười, đứng lên vỗ vỗ đất dưới mông, sau đó ngồi lại giường đất, bế Phó Lê lên đặt lên trên đùi anh: "Thấy anh quê thì vui vẻ, sao em lại hư như vậy?”

Phó Lê cắn môi, nhịn cười. Nhưng dáng vẻ lúc đấy của Lăng Nghị quả thật rất buồn cười, trước nay cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, cô lại tiếp tục bật cười.



Lăng Nghị bất đắc dĩ chờ cơn buồn cười của cô qua đi, cái trán chống lên trán cô: "Cười rồi thì không được tức giận, trong lòng anh chỉ có một mình em, không có ai có thể bước vào, cô ta có sinh cho anh mười tám đứa con anh cũng chướng mắt cô ta."

"Dù một đứa em cũng không sinh cho anh thì anh cũng chỉ nhìn trúng mỗi em thôi."

Phó Lê khựng cười, có chút ngượng ngùng hỏi: "Em thật sự không sinh được con anh cũng nguyện ý cưới em sao?"

Lăng Nghị giơ tay khều mũi cô: "Đương nhiên rồi. Anh cưới em về là muốn yêu thương em thật tốt, chứ không phải muốn em sinh con cho anh."

Anh đã nuôi mấy đứa nhóc từ rất lâu rồi, Lăng Tuệ và Lăng Trạch đều là anh nhìn họ sinh ra rồi lớn lên. Cũng cảm thấy rất phiên mấy đứa nhóc dính người lại yếu ớt lắm, anh còn muốn tương thân tương ái cùng với Lê Tử, không muốn sinh ra một đứa nhóc tìm phiên phức cho mình đâu. Phó Lê nghe vậy vui vẻ lên, một màn chói mắt vừa nãy cũng không lo lắng nữa.

"Em có thể sinh, bọn họ nói bậy đó." Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Lăng Nghị nghe lời này lại lệch trọng tâm: "Ngoan như vậy, nguyện ý sinh con cho anh luôn hử?"

"Vậy có muốn anh khen thưởng em một chút hay không?"

Phó Lê bị anh trêu thẹn thùng không thôi, nhưng tò mò anh sẽ khen thưởng cái gì, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Anh định khen thưởng cái gì vậy?"


Hầu kết Lăng Nghị lăn lộn, con ngươi đen tối, sau một lúc lâu mới nói: "Trước từ từ đi, để anh xem chân em xong lại nói."

Phó Lê ngoan ngoãn gật đầu.



Lăng Nghị đứng dậy lấy rượu trắng đến, đang muốn đổ một chút vào mâm bỗng nhiên Phó Lê nói: "Chân em có chút dơ, em muốn rửa sạch trước đã."

Lăng Nghị trầm ngâm một chút: "Cũng đúng, nước ấm có thể giúp tan m.á.u bầm."

Anh đi ra ngoài bưng một chậu nước ấm lại đây, để một cái ghế nhỏ dưới đáy chậu, sau đó rửa chân cho Phó Lê.

Nước ấm nóng bỏng, hơi nước dạt dào, Lăng Nghị xối một chút nước ấm tưới lên mu bàn chân của Phó Lê, ngón tay châm chậm xoa xoa ngón chân của cô.

Phó Lê vốn chỉ muốn nhân cơ hội này hoàn thành một lần nhiệm vụ rửa chân thôi, nhưng chờ đến lúc chân cô thật sự bị Lăng Nghị nắm chặt trong tay cô mới chầm chậm cảm thấy thẹn thùng.

Anh thật sự nguyên ý rửa chân cho cô—

Còn nghiêm túc như này, giống như đang rửa cho một cái gì rất trân quý vậy.

Trong lòng Phó Lê ấm áp, như là đang ngâm trong hũ mật ong.

Cuối cùng sau hai mươi phút Lăng Nghị rửa sạch chân, đổi hai lần nước mới chịu thôi, Phó Lê cũng chưa nhận thấy cái gì.

Rửa chân xong, Lăng Nghị dùng ngón tay lấy côn đốt tiệt trùng cho chân Phó Lê.

Bình luận

Truyện đang đọc