LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐỊNH - TỐ UYÊN

Phó Đào hậm hực đi theo Thúy Bình đến nhà Lâm Hồng Phi, mặt khác thì tính toán xem mình phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Nghĩ nghĩ, Phó Đào vậy mà thật sự nghĩ ra một cách, một cách có thể làm cho cô ta gả vào gia đình giàu có như ý nguyện, đồng thời khiến cô ta không cần chịu hành hạ ở trên giường nữa.

Sau khi Phó Lê dọn vào nhà mới, cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Mỗi ngày Lăng Nghị đều biến đổi cách thức làm cho cô vui vẻ, chỉ cần cô muốn mua thứ gì, anh sẽ mua tới cho cô, thậm chí anh vì để cô yên lòng học tập mà còn muốn học nấu cơm.

Chỉ tiếc thiên phú về nấu ăn của Lăng Nghị một chút cũng không có, sau vài lần lãng phí đồ ăn, Phó Lê đã quyết định đời này sẽ không để Lăng Nghị vào nhà bếp nữa.

Lăng Nghị không thể học nấu ăn, nên anh bắt đầu dạy Phó Lê đánh quyền, dạy cô ý thức cảnh giác. Khác với lần trước, lần này Lăng Nghị không lơ là Phó Lê dù chỉ một chút.

Phó Lê cũng biết lân trước cô bị thương đã dọa đến anh, cô cảm thấy mình quá yếu ớt, rõ ràng sức lực lớn nhưng lại hoàn toàn không phát huy ra, cô liền cô gắng kiềm chế phản ứng của thân thể, chăm chỉ học theo Lăng Nghị.

Nhưng luôn có một hai lần như thế này, cô học học rồi lại dán vào người Lăng Nghị, bị anh hôn đến nhũn cả người. Dù như thế, hai người cũng chưa thật sự đi đến bước cuối cùng.

Thật ra không phải là Phó Lê không muốn, mà là do Lăng Nghị nhất quyết không muốn để cô chịu thiệt. Phó Lê vô cùng thích loại cảm giác được anh trân trọng này, hai người cứ thế mà trì hoãn tới tận bây giờ.


Mãi đến ngày hôm nay, cửa nhà bỗng nhiên bị người khác gõ vang, Lăng Tuệ chạy ra mở cửa, sau đó cô nhóc sợ tới mức vẻ mặt cũng tái di一

Có mấy người đàn ông to lớn đi theo sau Lăng Tuệ, dẫn đầu là một nam một nữ nhìn vào đã biết không phải người thường. Vẻ mặt người đàn ông cương nghị, thân thể cao lớn, ông đứng ở đó chẳng khác nào một lưỡi d.a.o sắc bén vừa lấy ra khỏi vỏ, tràn ngập tính công kích.



Nét mặt người phụ nữ dịu dàng, thậm chí nhìn vào còn có thể thấy bà đang căng thẳng, dù vậy cũng không thể nào che lấp được khí chất quý phái quanh thân, nhìn vào liền biết người này sống trong tầng lớp thượng lưu. Phía sau bọn họ còn có mấy người đàn ông mặc quân phục đi theo, tư thế thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.


Khí thế của những người này quá lớn, Lăng Tuệ sợ tới mức thở cũng không dám thở, cô nhóc trốn sau lưng Phó Lê nhìn bọn họ.

Phó Lê cũng hơi sợ, sao tự dưng lại có nhiều quân nhân đến nhà bọn họ như vậy.

Duy chỉ có Lăng Nghị, từ khi nhìn thấy một nam một nữ này, anh liên ý thức được gì đó, dù sao lúc anh được ủy thác cho mẹ của Lăng Tuệ thì cũng đã tám tuổi rồi, lúc đó anh đã nhớ rõ rất nhiều chuyện, không những thế anh còn nhớ rõ những lời dặn dò tha thiết của cha mẹ trước khi rời đi.

Chỉ là... Tuy dáng vẻ của hai người không khác trong trí nhớ của anh lắm, nhưng đã có chút già, so với trước kia, làn da lại trắng hơn một tầng, sạch sẽ hơn, lưng cũng thẳng tắp hơn. Nhưng anh không nghĩ rằng, cha mẹ anh lại là dạng người cao sang quyền quý như vậy.

Lăng Nghị đứng lên, anh nhìn hai người, nhìn thấy ánh mắt kích động của bọn họ, người mẹ xinh đẹp như muốn khóc đến nơi, Lăng Nghị hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn kêu thành tiếng: "Cha, mẹ."

Tịch Y khóc nức nở, bà nhào tới ôm lấy Lăng Nghị không chịu buông tay: "Con trai của mẹ, rốt cuộc mẹ đã tìm được con, mấy năm nay để con chịu khổ rồi!"

Lăng Nghị thấy bà khóc như vậy, anh hơi hoảng loạn, không biết an ủi bà như thế nào, chỉ biết lặp lại rằng: "Không chịu khổ, con không chịu khổ. Mẹ đừng khóc..."

Tần Cùng Hoa cũng bị tiếng cha này làm cho đỏ cả hốc mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc