MIÊU SINH DOANH GIA

Cố Chiêu đương nhiên một đường thăng chức, Diệp Bạch cả đời này lại không đi làm trong quân bộ, mà nhặt lại kinh doanh để làm, điều này làm cho lão Nguyên soái ít nhiều cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng rốt cuộc lại không người ngăn cản.

Nhà ai không có hậu bối xuất sắc muốn dẫn dắt, đằng trước có một Cố Chiêu trống rỗng chui ra chiếm một vị trí, hiện tại Diệp Bạch lại chiếm một vị trí nữa thì những người đó còn có cơ hội gì? Bởi vậy Diệp đại meo muốn xuất ngũ vẫn vô cùng đơn giản, dù sao hắn ở bên ngoài vẫn là một tân binh, không có chức quan gì.

Cho dù có người đáng tiếc, nhưng cuối cùng không nói gì.

Dù sao thực lực Liên bang giảm lớn, Đế quốc cũng không thiếu quan quân thời chiến, huống chi nếu thật sự đánh nhau, có Cố Chiêu ở còn lo Diệp Bạch không trở lại đánh giặc?

Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất vẫn ở trên đám ‘người’ tinh hệ cấp cao kia.

Đế quốc cấp cao đến nay vẫn không biết đối phương chỉ còn sót lại năm mươi người, nên chỉ ‘trông giữ’ đám người này lại, cũng không dám hạn chế quá nhiều, thậm chí còn muốn tiễn đi. Đám người Charmaha đương nhiên không chịu rời đi, bởi vậy sự việc cũng kéo xuống, Diệp Bạch cũng không thích hợp lại lăn lội ở quân đội hoặc là giới chính trị.

Dù sao…

Nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, bọn họ còn cần giải thích là dân không hiểu chuyện, đưa người ra bên ngoài để tinh hệ cấp cao trút giận.

Mà nếu trên người Diệp Bạch có chức quan gì, vậy thì sẽ nhấc lên quan hệ rất lớn với Đế quốc, không dễ giải quyết, vì vậy người người đều ủng hộ đối với quyết định làm kinh doanh của hắn. Trừ lão Nguyên soái tích tài có chút đáng tiếc, những người khác nhiều nhất cảm khái một tiếng, đáy lòng rốt cuộc vẫn đồng ý việc này.

Bởi vậy, Diệp Bạch chiếm được rất nhiều ưu đãi.

Dựa vào những việc này lại thêm năng lực của bản thân hắn, rất nhanh đã khiến sự nghiệp gió nổi nước lên, cũng xây phủ đệ của Cố thượng tướng càng thêm xa hoa đại khí.

Diệp đại meo cảm thấy:

“Anh đã phụ trách nuôi em, vậy tiền phải để em ra.”

Điểm ấy từ thế giới đầu tiên đến nay, hắn chưa từng thay đổi, Cố Chiêu nhớ tới xưng hô ‘người nuôi mèo’ những năm trước, thầm nghĩ thôi, Tiểu Miêu muốn thế nào thì thế đó.

Dù sao, anh không để ý người bên ngoài nói anh ăn cơm mềm.

Diệp Bạch chưa từng hỏi đến lai lịch Lâm Tinh cùng với nguyên nhân lúc ấy lại chạy đến tinh cầu đổ nát, cũng càng không tự mình đi tra xét, chỉ biết là đối phương hiện tại sống rất tốt là được. Nếu ngày sau không xảy ra việc, có việc gì hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tất nhiên phải giúp Lâm Tinh giải quyết mầm tai vạ đó.

Tình huống hiện tại là, Lâm Tinh và Tương Vĩnh ở trong quân đội tương đối tốt, hơn nữa gần đây dường như muốn ở bên nhau tổ chức hôn lễ, lần này tới chính là đưa thiệp cưới cho Diệp Bạch. Người sau tiếp nhận cười cười, “Sớm đã cảm giác hai cậu có gian tình, hiện tại xem ra quả nhiên như thế, chờ tôi đưa bao tiền lì xì thật to cho các cậu đi!”

Hai người không quá để ý, lại ở ngày kết hôn thực sự bị chấn kinh rồi.

“Này….”

Thiếu niên này làm việc vẫn tùy ý như vậy, cậu đưa bao lì xì lớn như vậy người khác đã bị so không có, phỏng chừng hôm nay lại có không ít người muốn âm thầm chọc con rối.

Mấy năm nay Diệp Bạch làm việc luôn như thế.

Cho nên mọi người khiếp sợ qua đi cũng bình thường trở lại, còn có chút cảm khái chú rể có quan hệ tốt với thổ hào, chân chính cảm giác mình đưa ít mà mất mặt vẫn cực ít. Dù sao mỗi một vòng tròn, thân thích và bạn bè đưa đương nhiên không giống nhau, càng thân cận càng đưa nhiều cũng là chuyện rất bình thường.

Người nào không biết quan hệ của Diệp Bạch cùng với hai chú rể ở trường học năm đó vô cùng tốt, người ta có tiền đưa nhiều cũng rất bình thường.

Nhưng lại vẫn có người không rõ.

Lý Vũ âm thầm phẫn hận, cảm thấy Diệp Bạch đang khắp chốn không qua được với anh ta, từ năm đó ở trong quân đội đánh mặt anh ta đến nay, sau này tùy tiện một việc đều có thể áp anh ta một đầu. Kỳ thật phần lớn đều là chính bản thân anh ta nghĩ nhiều, Diệp đại meo cũng không rảnh làm vậy, chẳng qua khi người ta quá ưu tú, thường không tự giác khiến người khác so không bằng.

Tâm tính tốt chỉ cảm khái một câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng Lý Vũ lại cho rằng là đang nhằm vào anh ta.

Chính mình lòng dạ hẹp hòi, cho nên tưởng rằng mỗi người đều như vậy.

Bởi vậy sau mấy lần trùng hợp anh ta liền nhằm vào Diệp Bạch, nhưng thực lực quá kém, càng thêm bị đả kích, hiện nay đã đến tình cảnh trông gà hoá cuốc. Hiện giờ Diệp đại meo tặng hai người Lâm Tinh lễ dày, lại bị người này cho rằng đang đả kích anh ta, ai không có việc gì mất tiền lì xì lớn như vậy chỉ bởi vì đả kích anh?

Nếu Diệp Bạch biết ý nghĩ của anh ta, nhất định tặng anh ta một câu, “Nghĩ quá nhiều, tưởng mình là cái gì?”

Hôn lễ tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Diệp đại meo thiệt tình cảm thấy cao hứng vì đối phương, bởi vậy ăn nhiều mấy miếng điểm tâm ngọt (này!), lại bởi vậy bị Lý Vũ tìm được cơ hội tiếp cận. Đối phương nhìn thì có vẻ khá vui, nhưng lại lộ ra anh ta muốn đến chọc ngoáy, Diệp Bạch nhìn thấy vô cùng cạn lời, thầm nói vị này sao vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn ngu xuẩn như vậy.

“Nghe nói khách nhân từ tinh hệ cấp cao tới còn ở nhà cậu?” Lý Vũ hỏi.

Diệp Bạch: “…”

Hắn không cần nghe hết đã biết đầu óc vị này đang suy nghĩ gì, khả năng cảm thấy đây là một việc tốt, nhưng cũng không nghĩ lại nếu tốt sao có thể đến phiên hắn. Người bên trên nhiều như vậy không ai muốn đoạt, cũng chỉ có vị này thường tới hỏi thăm đâm thêm hai câu, còn vẻ mặt vô cùng không cam lòng.

Giống như là Diệp Bạch hắn đoạt việc của Lý Vũ vậy.

Trên thực tế…

Bởi vì hắn xuất ngũ, nghe nói là vị trí mà lão Nguyên soái lưu lại cho Diệp Bạch bị Lý Vũ chiếm, đối phương thăng một cấp lại không vừa lòng, ngược lại cảm thấy Diệp Bạch xem thường anh ta.

Quả thực thần logic.

Tin tưởng mình anh không vui, không hề biết bao nhiêu người vui vẻ bị ‘xem thường’ như vậy.

Từ đó Lý Vũ giống như muốn đối đầu với hắn, thường thường tới tìm tai vạ, hôm nay là ngày đại hỉ Diệp Bạch lười phản ứng anh ta, chỉ ném một câu cho đối phương.

“Không bằng tôi đưa Charmaha cho anh nuôi mấy ngày?”

Lý Vũ: “…”

Đây chính là quái vật biết lột da giả tạo thành người khác, cũng chỉ loại người này dám thu còn mang về nhà.

Xem đi, đưa cho anh anh lại không dám muốn, còn ở chỗ này không ngừng hâm mộ ghen tỵ, quả thực đầu mọc cỏ, cũng không biết sao lên tới chức vị hiện giờ.

Dừng một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Vũ vẫn không cam lòng nói: “Gần đây tôi lại thăng một bậc.”

Diệp Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

“Không cần cậu nhường thăng lên một bậc.” Lý Vũ cường điệu nói rõ, “Cho dù cậu không xuất ngũ tôi cũng có thể thăng chức, nói là lưu cho cậu, cuối cùng còn không nhất định là cho ai.”

Diệp đại meo cười nhạo một tiếng, trực tiếp nâng tay đẩy người ra.

Hắn xuất ngũ chẳng qua là bởi vì không thích bị ước thúc, hơn nữa để mấy lão già Đế quốc yên tâm hơn mà thôi, dù sao hắn và Cố Chiêu hai người như một người, đều đứng ở nơi quá cao sẽ có người có áp lực. Từ đầu tới đuôi không liên quan gì đến Lý Vũ, nhưng người này lại cứ nghe gió chính là mưa, luôn tự cho là đúng kéo lên trên người mình.

Rốt cuộc chính hắn còn buồn bực đây, lãng phí ở trường quân đội lâu như vậy.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn lãng phí.

Dù sao kia khi ấy thật sự cũng rất vui vẻ, còn có thêm hai người bạn là Lâm Tinh và Tương Vĩnh, cũng coi như là một việc đáng giá đi làm.

Mà chính là bởi vì trải qua thời gian ấy, hiện tại hắn có rất nhiều việc đều càng dễ làm hơn.

Về phần Lý Vũ…

Người này từ đầu tới đuôi đối với hắn mà nói chính là chê cười, dựa vào cha đi bước một hướng lên trên, vẫn cứ một mực không chịu thừa nhận thực lực của mình đã yếu đầu óc còn tàn.

Với người như thế, hắn đều lười nói nhảm.

Cuộc sống sau này cũng coi như vật điều tiết, dù sao mỗi lần đối phương đến cũng chỉ là đưa việc vui, không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Diệp Bạch. Ngược lại chính anh làm ra việc càng điên rồ hơn, truyền vào quân đội cũng coi như có chút ‘thanh danh’, có điều không phải phương diện tốt mà thôi.

Diệp Bạch và Cố Chiêu lại sống cực kỳ thoải mái hạnh phúc.

Trong lúc đó bọn họ thay đổi một cách vô tri vô giác khiến mọi người tiếp nhận thân phận Omega của Lâm Tinh, còn khiến các Omega không cần chỉ có thể dựa vào Alpha để sống. Tuy nói bởi vì thể chất yếu mà phần lớn không trở thành quân nhân được, nhưng cũng có không ít người có công việc văn phòng, không hề chỉ là công cụ sinh đẻ giống như lúc trước.

Thân phận Lâm Tinh cũng dần dần cho hấp thụ ánh sáng.

Thì ra cậu là con trai vợ cả của đại lão giới kinh doanh, sau này ông ta cưới vợ bé không nói, chờ cậu lớn lên còn yêu cầu cậu liên hôn. Lâm Tinh từ nhỏ đã được mẹ dạy, học cách khởi động cơ giáp, lượng tri thức cũng không ít đương nhiên không muốn, vì thế trực tiếp bỏ chạy tới tinh cầu đổ nát, sau đó gặp Diệp Bạch.

Hiện nay lấy thân phận của cậu, đôi vợ chồng kia đương nhiên cũng không dám làm gì, ngay cả lúc gặp còn không dám vênh váo.

Thậm chí, hai người Cố Chiêu và Diệp Bạch còn cùng trở về nhà với Lâm Tinh, điều này khiến ông ta càng không dám bày ra dáng vẻ của gia trưởng, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận sự lựa chọn của Lâm Tinh.

Sau này…

Hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu gần như đi du lịch khắp cả tinh hệ, lại đi ‘tinh hệ cấp cao’ trong miệng Charmaha nhìn xem, phát hiện ở đây quả nhiên không còn loại này sinh vật này nữa. Diệp đại meo còn rõ ràng cảm giác được, vật chất không khí nơi đó đang phát sinh biến hóa, đã không thích hợp đám ‘người’ Charmaha sinh tồn.

Nói vậy đây cũng là nguyên nhân không còn sinh mạng mới của chủng tộc này ra đời.

Theo các dấu hiệu nhìn lại, cái gọi là ‘thần’ chính là một loại vật chất không rõ, hoặc là hoàn cảnh lúc đó của tinh cầu này. Chúng nó sẽ giống các loại hoa cỏ cây cối, côn trùng chim cá sinh ra trong tinh hệ bên cạnh, diễn biến ra loại sinh vật như Charmaha, cũng giao cho chúng nó bản năng lột da kéo dài sinh mệnh.

Đế quốc cấp cao sợ hãi bọn họ, lại chưa từng nghĩ đây kỳ thật cũng chỉ là bản năng động vật.

Mà trong động vật, cũng có không ít sẽ vì sinh tồn mà ra tay với đồng loại, kỳ thật Charmaha chúng nó chính là một trong số đó mà thôi, chỉ có điều bọn nó tương đối thông minh, có thể vươn tay về phía nhân loại. Mà động vật khác thì không được như thế, bởi vì khoa học kỹ thuật tư duy bao gồm nhiều vấn đề, có rất ít động vật có thể tạo thành uy hiếp đối với nhân loại.

Nhưng Charmaha chúng nó thì có thể.

Cho nên bọn họ sợ hãi, nhưng Diệp Bạch lại có thể có lòng bình tĩnh đối với đám người này.

Hắn nuôi đám ‘người’ này, nhưng cũng trông coi bọn họ không để họ làm loạn, giết tên khiến bạn tiên tử vong, còn lại không tai họa ‘người’ khác.

Một đời trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng hai người tìm một nơi phong cảnh tú lệ chôn cất chính mình, cũng ước định đời sau gặp lại, nhắm mắt lại Diệp Bạch cũng đã thành công tới thế giới tiếp theo.

“Thiên linh linh, địa linh linh…”

Vừa qua, đã nghe được các loại câu thần chú vang lên, một người hai người đều vây quanh bốn phía, mà nguyên chủ phải làm là ngồi ở chính giữa nhất nhắm mắt cầu nguyện làm phép.

Diệp đại meo giựt giựt khóe miệng.

Ở hai đời trước hắn còn từng cảm thấy Chu Chi Đạo là yêu đạo, mà bây giờ chính hắn cũng thành thân phận như vậy.

Nơi đây thuộc về nước Nam Hiển, hiện giờ đã đại hạn ba năm, hoàng đế đăng bảng vàng triệu người tài ba cầu mưa, nguyên chủ ỷ vào năng lực đặc thù của bản thân đi hưởng ứng lệnh triệu tập.

Mà hiện tại…

Rất rõ ràng, bọn họ đang làm phép cầu mưa.

Bình luận

Truyện đang đọc