MIÊU SINH DOANH GIA

Thẩm Mạc ngày thường nhìn qua rất thông minh tài giỏi, trên thực tế lại là một miêu nô ngu ngốc. Khi Mimi nhà anh ta ở nơi nào, chuyện ngu ngốc hơn nữa anh ta cũng đều trải qua. Thậm chí… có một lần Cố Chiêu thấy tinh thần anh ta không tốt lắm, vừa hỏi mới biết giường lớn bị một con mèo chiếm lấy, anh ta bị bức phải đi ngủ sô pha.

Ha ha!!!

Bị mèo đuổi đi ngủ sô pha, người bình thường có ai làm ra loại chuyện này?

Nếu không phải quen nhau đã lâu, lại biết rõ năng lực làm việc của đối phương rất tốt, Cố Chiêu lúc ấy đã muốn trực tiếp đuổi người đi, có người như vậy công ty thật sự sẽ không đóng cửa chứ?

Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Thân thế Thẩm Mạc thê thảm, không cha không mẹ được nhà họ Cố nuôi lớn, với Cố Chiêu có thể nói là cấp trên cấp dưới, là bạn bè, cũng càng giống như là anh em. Nếu ông chủ Cố không thông minh quả quyết, mà ngu một chút ngốc một chút, người này nói không chính xác chính là loại anh trai tốt thời tiền sử, toàn tâm toàn ý giúp em trai trông giữ gia nghiệp.

Thế nhưng… Cố Chiêu hoàn mỹ hơn anh ta tận mấy cái ngã tư.

Cho nên anh ta cũng chỉ có thể tận tâm tận lực trợ giúp Cố Chiêu, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn muốn có một chỗ dựa mềm mại.

Điểm ấy ông chủ Cố nhất định không cho được, cho nên anh ta nuôi một con mèo Ba Tư thuần trắng, nuông chiều như con gái, còn yêu thương hơn rất nhiều người thương con gái.

Giờ phút này ông chủ nhà anh ta muốn mèo của anh ta!!!

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhất quyết cảm thấy Cố Chiêu muốn bắt mèo anh ta đi lấy lòng Diệp Bạch, dù sao người thiếu niên kia dường như còn chưa tìm được con mèo nào muốn nuôi. Nhưng dừng trong chớp mắt anh ta lại bỏ qua ý nghĩ này, giao tình nhiều năm không phải uổng phí, trong lòng anh ta biết Cố Chiêu không có khả năng không đáng tin như vậy.

Bởi vậy rất nhanh đã mang Mimi nhà mình qua đây.

Trong lúc đó còn ghé sát vào trịnh trọng dặn dò, “Ngoan một chút, đương nhiên… nếu bọn họ bắt nạt con thì cào lại, yên tâm, ba sẽ ở một bên che chở cho con.”

Mimi: “… Meo?”

Diệp Bạch nghỉ học được Cố Chiêu đón đi, Diệp đại miêu rõ ràng rất vui mừng, cảm thấy ‘người nuôi mèo’ Cố Chiêu này coi như tận trách. Bên kia vừa vào nhà đã phát hiện bên trên có thêm thảm trải sàn, tuy không giống trong phòng hắn, nhưng rõ ràng tính chất rất tốt, giẫm lên cũng rất thoải mái, vì thế càng thêm vừa lòng.

Lúc sau Thẩm Mạc mang một con mèo đến.

Con mèo nhỏ bị nhốt ở trong lồng, bên dưới là chất liệu gỗ mềm, Diệp Bạch nhìn đại trợ lý Thẩm dùng hai tay để cái lồng mèo lên trên bàn trà mở ra, lại sờ sờ đầu mèo Ba Tư. Mèo con hiển nhiên không quá vui, vươn móng vuốt đẩy người ra, vừa nhìn thấy Diệp đại miêu thì ánh mắt đều sáng lên.

Đập rất tốt!!! Hắn khen ngợi ở trong lòng!!!

Người này rõ ràng nuôi mèo không hợp cách, lại luôn dùng thức ăn cho mèo, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta là thật tâm thích mèo, Diệp Bạch cảm thấy người này coi như đủ tư cách làm một miêu nô.

Mimi luôn là một boss lớn.

Từ việc nó có thể đuổi chủ nhân đi ngủ trên ghế sô pha cũng có thể thấy được sự cao ngạo bá đạo này, tuy trong chuyện này hơn nửa là bởi vì Thẩm Mạc dung túng. Bởi vậy đại trợ lý Thẩm tuyệt đối không dám sơ suất thả lỏng, tuy trên đường nói rất dễ nghe, anh ta cũng không thật sự để Mimi cào người.

“Tính tình con bé không tốt.” Thẩm Mạc phòng ngừa trước, “Hai người đừng… sờ, sờ con bé.”

Bên kia Mimi hoàn toàn không nể tình đã chạy đến bên Diệp Bạch.

Tiếng kêu mềm mại, vươn lưỡi phấn ra muốn liếm, nhưng bị Diệp Bạch ngăn trở, phải biết “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Sau đó sờ sờ đầu rồi ném qua một bên.

Thẩm Mạc: “…”

Ai mẹ nó thụ thụ bất thân với một con mèo?

Diệp Bạch là mèo đực, cho nên đối với mèo cái hắn luôn giữ một khoảng cách, ở phương diện này giác ngộ của hắn so với nữ nhân đối diện còn khắc sâu hơn. Nhưng hắn là tiên, mặc dù nhập thân nhưng dù sao cũng vẫn là tiên, trực giác làm việc lại vô cùng tinh chuẩn, vì thế Mimi không ngại khổ muốn cọ bên người hắn.

Bên kia Diệp Bạch càng lúc càng ghét bỏ, cuối cùng để mèo Ba Tư lên trên bàn trà, đặc biệt nghiêm túc nói:

“Đừng phóng đãng như vậy.”

Phóng đãng!!! Phóng đãng!!! Cả người Thẩm Mạc đều không tốt, dám nói Mimi nhà anh ta phóng đãng.

Nghĩ đến anh ta ngày ngày cung phụng, Mimi vẫn không thích cho anh ta sờ một cái, đây lại nguyện ý thân cận Diệp Bạch đã khiến đại trợ lý Thẩm không vui, nhưng… thằng nhóc Diệp Bạch này lại vẫn dám ghét bỏ Mimi nhà anh ta, vấn đề là Mimi nhà anh ta vẫn cứ kiên trì không ngừng muốn đến gần người ta!!!

Mimi, cao quý lãnh diễm của con đâu?

Thẩm Mạc muốn tiến lên an ủi một chút đã bị Mimi ghét bỏ, bản thân lại lập tức bị móng vuốt đẩy ra.

Đại trợ lý Thẩm cảm giác cả thể xác và tinh thần đều chịu thương tổn cực lớn, loại cảm giác khổ hạnh nuôi con gái lớn, nhưng con gái lại một lòng hướng về người ngoài này là có chuyện gì hả. Vấn đề là tên người ngoài này lại còn ghét bỏ con gái của anh ta, đáng thương anh ta không dám oán hận, đó có thể là ‘bà’ chủ tương lai đó!

Bên kia Cố Chiêu híp mắt lại, vẻ mặt đen tối không rõ.

Mimi rất ủy khuất.

“Meo?” Nó khó hiểu nhìn Diệp Bạch, còn muốn đến gần lại bị chủ nhân Thẩm Mạc nhà mình ngăn lại, sau đó sờ đầu nó trấn an, lại gãi cằm cho nó.

Nhưng mà…

Vẫn rất muốn đẩy ra chạy về phía người kia.

Diệp Bạch lại không động, đồng thời quyết định không nuôi mèo nữa, nhất là không thể nuôi mèo cái, bằng không lại giống như Mimi này, thì hắn phải làm sao. Nửa đêm ngủ cũng ngủ không được, vạn nhất ăn chút thiệt thì làm sao bây giờ… Muốn chơi đồ chơi cho mèo cũng rất bất tiện, có chút phiền não nhỏ.

Diệp đại miêu cảm thấy buồn bực, bởi vậy cũng bỏ lỡ ánh mắt trao đổi của Cố Chiêu và Thẩm Mạc.

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ăn ý tự nhiên là không thể chê, tuy không biết Cố Chiêu bảo lưu Mimi lại là tình huống gì, thế nhưng anh ta lại đột nhiên buồn rầu nói: “Mấy ngày nay phải đi công tác, để Mimi ở một mình trong nhà tôi không an tâm, cho nên… theo quy củ trước kia, cậu nuôi giúp tôi mấy ngày.”

Lý do này coi như không tồi, nhưng cố tình…

Diệp Bạch cũng là mèo, tuy rằng thành tiên, nhưng muốn nghe hiểu tiếng mèo giống như thiên thư ở trong tai nhân loại thì vẫn không thành vấn đề, cho nên rất dễ dàng nghe được Mimi nghi hoặc: “Rõ ràng chưa từng đến nơi này nha!”

Ha ha!!!

Giấu ở dưới góc áo, chỗ đầu ngón tay lộ ra móng tay như móc nhọn, Diệp đại miêu nheo mắt lại.

Hắn thật ra không nghĩ phức tạp, chỉ cảm thấy đây là ‘người nuôi mèo’ muốn lấy lòng hắn, nhưng Diệp Bạch chán ghét người khác nói dối hắn, hơn nữa vì sao phải dùng lý do nát này, đưa mèo tới đây thì thế nào. Nhân loại đúng là dối trá… dối trá… dối trá… Cố Chiêu bị cái nhìn xem thường không rõ ý vị, đành phải giả bộ vô tội nhìn qua.

Đối với ông chủ Cố mà nói, Thẩm Mạc dường như đặc biệt dùng để phá đám.

Anh liếc nhìn Mimi trên bàn trà một cái, bởi vì trong lòng có chút hoài nghi, trực giác phản bác lời Thẩm Mạc: “Nó lúc trước không phải có em gái tầng trên giúp đỡ chăm sóc à?”

Thẩm Mạc: “…”

Ám hiệu đúng mà người anh em, anh ta rõ ràng nói theo ám hiệu, sao ông chủ Cố lại đột nhiên không đánh mà khai chứ.

Diệp Bạch cũng thoáng vừa lòng, trong mắt hắn chuyện này lại biến thành trợ lý Thẩm muốn lấy lòng hắn, cho nên tự chủ trương, Cố Chiêu vừa rồi hoàn toàn là bị mình giận lẫy. Nhưng Diệp đại miêu đâu thể thật sự kéo mặt mũi xuống giải thích, vì thế quyết định đối tốt với ‘người nuôi mèo’ một chút, ví dụ:

“Nếu không tôi đẩy giá mấy cổ phiếu cho anh.”

Gần đây hắn có chút nghiên cứu đối với đầu tư cổ phiếu, hơn nữa đã kiếm được rất nhiều, thế giới này tiền quan trọng như thế, vậy thì hắn giúp Cố Chiêu kiếm chút tiền là được.

Cố Chiêu vui vẻ đáp ứng.

Đừng nói lúc trước chỉ nhìn trong tư liệu, Diệp Bạch đối với phương diện này quả thực rất có thiên phú, gần đây mấy khoản cổ phiếu hắn vừa ý cũng nhất trí với đối phương. Nhưng coi như thật sự không có thiên phú, đẩy giá cổ phiếu lại là ổn định không lỗ, thân là một người đàn ông, vì để người yêu vui vẻ thì mua thử một lần chẳng phải cũng là nên à.

Đừng nói đến phá sản với anh, không có tiền cho người yêu tiêu mới là thất bại.

Mimi cuối cùng vẫn không được lưu lại, Diệp Bạch không muốn lưu, Cố Chiêu lại không thích nhìn hắn thân cận với con mèo khác. Nhất là câu nam nữ thụ thụ bất thân kia, càng làm cho ông chủ Cố nghĩ tới đó là con mèo cái. Tuy thiếu niên đã tỏ vẻ rõ ràng muốn tránh hiềm nghi, nhưng vạn nhất Mimi muốn quấn quít chặt lấy?

Dù sao nếu suy đoán của anh là thật, hai người họ mới là đồng loại, thật sự muốn tiến đến với nhau thì phải làm sao.

Cố Chiêu cảm thấy lòng thật mệt.

Nhà ai theo đuổi người ta nói chuyện yêu đương phòng tiểu tam mà đề phòng giống như anh không, phòng nam phòng nữ không nói, còn phải phòng mèo đực mèo cái, cuối cùng còn phải đem một nhóc có thể là mèo uốn thành thích người.

So với ông chủ Lý muốn để cho con trai đồng tính luyến ái của mình thích phụ nữ còn khó khăn hơn.

Mặt khác anh còn phải đi xử lý chuyện Dương Siêu, mặc dù đối phương hiện tại nói toàn lời điên không ai tin, nhưng vạn nhất là giả điên hoặc là thông qua lời của cậu ta khiến cho người khác liên hệ với Diệp Bạch? Nhưng không đợi anh có động tác, người của cục cảnh sát bên kia cũng đã xác nhận Dương Siêu thật sự điên rồi.

Không chỉ như thế, đầu óc của cậu ta còn chịu tổn thương nghiêm trọng.

Loại tình huống này trước giờ chưa từng gặp phải, duy nhất có thể xác định chính là người sống không được bao lâu, cho nên nữ cảnh sát ở cục cảnh sát gọi điện thoại nói: “Có thể không khởi tố được, cậu ta như vậy căn bản không có khả năng lên toà án, kỳ thật cũng không cần thiết, cậu ta tối đa cũng chỉ sống được nửa năm, cần gì chứ.”

Cố Chiêu cười đồng ý, rất nhanh cúp điện thoại.

Diệp Bạch tuy nhìn thì đơn thuần, kỳ thực rất thông thấu, anh đã càng ngày càng không tìm ra được sơ hở từ trên người đối phương. Nếu như không có hoài nghi trước đó, câu nói kia của Dương Siêu, anh căn bản không có khả năng sẽ nghĩ tới thân phận của đối phương. Nhưng có một số việc lại không nhịn được mà hoài nghi, bởi vì…

‘Nuôi tôi’ của Diệp Bạch, thực sự chính là ý tứ trên mặt chữ.

Cái kiểu nuôi chuẩn bị đồ ăn thức uống thay hắn, đưa đón đến trường, thậm chí tắm rửa đánh răng, sấy tóc, thỉnh thoảng ôm một cái ấy, cũng không phải là cái loại bao nuôi hoặc là nuôi người yêu.

Cho nên đối phương thật sự coi mình thành một con mèo, được anh nuôi.

Ai!

Ông chủ Cố lần đầu cảm thấy, người kỳ thật không thể quá thông minh, nếu anh ngu ngốc một chút, không phát hiện ra nhiều như vậy, thì hiện tại có phải sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy không.

Đầu tiên là phát hiện mình thích một người.

Sau đó bị bắt buộc tiếp nhận người này kỳ thật chỉ là một con mèo.

Cuối cùng…

Anh cho rằng con mèo này kỳ thật cũng thích anh chẳng qua là vọng tưởng, thật ra đối phương chỉ là thích được anh nuôi, căn bản không nghĩ đến phương hướng tình tình ái ái.

Thậm chí con mèo đó… đối tượng thụ thụ bất thân cũng là mèo.

Bình luận

Truyện đang đọc