MIÊU SINH DOANH GIA

Đủ loại xe lần lượt lái vào nhà họ Cố, khách dần dần tăng lên, trưởng bối nhà họ Cố vui vẻ ra mặt cùng đi tiếp đón khách, tất cả đều xa hoa mà náo nhiệt.

Người tới không tính là nhiều, nhưng mỗi một người lại đều có chút phân lượng.

Sau khi Cố Chiêu mang theo Diệp Bạch vào cửa, khách cơ bản đã đến đông đủ, không khí vui mừng hân hoan. Trước bắt chuyện với vài vị trưởng bối, bọn họ đã bị người vây lại. Gần hai năm việc làm ăn của nhà họ Cố mở rộng không ít, lại thêm nhà họ Lục suy bại, khiến Cố Chiêu nhất thời nổi bật vô lượng ở thành phố C.

So ra Diệp đại miêu kỳ thật cũng không kém.

Lúc hắn đến nguyên chủ đã học đại học năm 3, hai năm sau hắn thuận lợi tốt nghiệp sau đó lăn lộn ở công ty, trước mắt tình thế phát triển không tồi, hơn nữa hắn ở giới cổ phiếu quả thực…

Chỉ nơi nào nơi đó có lời!!!

Hiện nay không biết bao nhiêu người muốn hắn chỉ điểm nhắc nhở, giới thiệu một hai cổ phiếu để mua.

Hơn nữa Cố thị đứng ở phía sau hắn, bản thân cũng không phải bao cỏ, mọi người tự nhiên vui vẻ trao đổi chút giao tình với hắn. Huống chi hai người này vẫn luôn rất ít khi tham gia tụ họp như vậy, lần này có thể nhìn thấy người vẫn là kéo theo mặt mũi của vị Cố tiểu thư sắp kết hôn kia, tự có người sẽ đi nắm chắc cơ hội.

Diệp Bạch tự nhiên hào phóng, cử chỉ tao nhã quý khí, đứng ở giữa đám ông chủ lớn có vẻ nổi bật.

Lục Tinh nhìn thấy cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi.

Không thể không nói có đôi khi vận mệnh là thứ rất thần kỳ, đời trước giữa Lục Tinh và Tưởng Tuyên có một Dương Siêu. Đời này Dương Siêu đã sớm mất đi, Diệp Bạch tìm tới ‘người nuôi mèo’ của mình, còn Lục Tinh… Cô ta và gia tộc của mình đồng thời đánh chủ ý lên Cố Chiêu, lại lần nữa bắt đầu đối kháng.

Năm đó, Tưởng Tuyên thua bại một lần, mà hiện giờ…

Diệp Bạch thắng dứt khoát nhanh nhẹn!

Thậm chí còn không cần hắn ra mặt làm gì, tự Cố Chiêu cũng đã giải quyết mọi chuyện. Nhà họ Lục cũng nóng nảy, suy bại trong hai năm làm cho bọn họ không còn vững vàng, cứng rắn muốn bám lấy Cố Chiêu. Nếu nói mấy năm trước, mọi người còn có thể cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhà gái hơi yếu một chút cũng không sao, nhưng hiện tại…

Cách làm của nhà họ Lục rất khó coi.

Rõ ràng là chỉ vào Cố Chiêu cứu mạng, người chờ chê cười Lục Tinh ở thành phố C cũng không ít. Dù sao Lục đại tiểu thư luôn không hiểu khiêm tốn làm thiện giúp người, lúc trước tiểu thư các nhà kém hơn cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện tại nhà họ Lục xuống dốc tự nhiên không thiếu người đập đá xuống giếng chế giễu.

Hôm nay cử hành hôn lễ chính là con gái nhà bác cả của Cố Chiêu.

Vị Cố tiểu thư này khi còn bé lạc đường lưu lạc bên ngoài, hai năm trước mới tìm về, bởi vậy đặc biệt được sủng ái, cha mẹ đều một bộ dáng muốn bù lại khuyết thiếu của mấy năm trước. Bởi vậy đặc biệt thương lượng với Cố Chiêu cử hành hôn lễ ở nhà chính, tuy cũng không mời bao nhiêu người, nhưng mỗi người đều có mười phần phân lượng.

Cách đó không xa còn mở riêng bàn bạn học bạn thân, ngăn cách với nhân viên xã hội bên này.

Cố Chiêu làm anh họ, đương nhiên cũng cấp đủ mặt mũi, huống chi chính anh cũng rất hài lòng với cô em họ này. Diệp Bạch luôn rất lười, bởi vậy trốn tránh chạy đi ăn bánh ngọt ở một bên. Có mấy người nhìn thấy muốn đi lên bắt chuyện, lại có đồng nghiệp tinh mắt kéo lại, chỉ chỉ một chỗ.

Người nọ chỉ chính là Lục Tinh, nhìn phương hướng của đối phương, rõ ràng là hướng về phía Diệp Bạch.

Diệp đại miêu híp mắt.

Bánh ngọt không tệ, nhưng vẫn chưa đủ ngọt, hắn thầm phân loại ra nguyên liệu, nghĩ đến lúc nào đó nhất định phải để cho đầu bếp nhà mình làm, thuận tiện cho nhiều đường một chút.

Lục Tinh vẻ mặt cao ngạo đi tới.

Diệp Bạch ngẩng đầu liếc cô ta một cái, lại tiếp tục tiến quân về hướng bánh ngọt, về phần người phụ nữ này… Nghe nói nhà họ Lục sắp lụi bại rồi, vì sao còn có thể bày ra bộ dáng khinh thường như vậy.

“Trừ Cố tiểu thư kết hôn hôm nay, Cố Chiêu chính là người con duy nhất trong thế hệ này của bọn họ.”

Diệp Bạch: “…”

“Tôi biết.” Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được cảm khái, “Nhân khẩu nhà bọn họ vẫn luôn không nhiều, so với rất nhiều thế gia đều ít hơn, càng không cách nào so được với nhà mấy người.”

Chung quanh truyền đến một trận cười trộm.

Lục Tinh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, ngón tay nắm chặt chén rượu, “Ngược lại nhanh mồm nhanh miệng.”

Nhân khẩu nhà họ Lục cực sung túc, không nhắc tới một đời gia chủ còn có năm anh em trai ba chị em gái, một đời anh chị họ lại càng rất nhiều. Mà sở dĩ bị lụi bại nhanh như vậy, cũng là bởi vì trong những người này rất nhiều người không nên thân, lại dường như có người đang âm thầm nhằm vào bọn họ, cuối cùng mới rơi vào tình trạng như thế.

Không nghĩ tới thằng nhóc này nhìn qua thì đơn thuần, lại là chó biết cắn người.

Nhưng hung hăng càn quấy nữa thì thế nào, “Nhân khẩu ít hơn nữa cũng phải có một, anh có thể cho à?” Cho nên cuối cùng Cố Chiêu vẫn phải cưới một người phụ nữ, mà không phải tên đàn ông như anh ta.

Lời này vừa ra, mọi người cũng nhịn không được nữa nhìn về phía Diệp Bạch.

Con nối dõi chung quy là một vấn đề, cho nên phần lớn người trong bọn họ tuy cảm thấy Cố Chiêu thông minh tài giỏi, Diệp Bạch tao nhã quý khí, ở cùng một chỗ cũng không thiệt đến ai. Nhưng trong lòng lại không cảm thấy hai người này có thể dài lâu, không cảm thấy Diệp Bạch đang phát triển sự nghiệp của mình, rõ ràng là đang lưu lại đường lui.

Diệp Bạch nuốt một miếng bánh ngọt, vừa lòng gật đầu.

“Trẻ con à!” Nghĩ nghĩ, hắn đặc biệt bình tĩnh nói, “Hiện tại hình như có một ngành tên là đẻ thuê, Lục tiểu thư đột nhiên nhắc tới việc này, chẳng lẽ là muốn…”

Vẻ mặt Diệp Bạch không thể hiểu được, ngay sau đó lại quả quyết phản đối: “Không được, cho dù cô nghĩ đến chúng tôi cũng không mời.”

Mọi người đang nghĩ ở trong lòng chẳng lẽ là muốn trào phúng một câu ‘Lục tiểu thư rất quý?’ ‘Tiểu thư nhà giàu có mời không nổi?’ lại không ngờ ngay sau đó Diệp đại miêu đã nói: “Gen nhà họ Lục không tốt.”

Mọi người: “…”

Đúng vậy, nếu gen nhà họ Lục tốt cũng không khiến cho mình thành như hôm nay, lời này không phải nói đúng rồi à.

Diệp Bạch được bảo vệ vô cùng tốt, nhà họ Lục từ lúc biểu đạt ý nghĩ muốn thông gia với Cố Chiêu đã cố gắng tiếp xúc hắn, nhưng luôn không có kết quả gì. Chỉ có mấy vị lớn tuổi trong gia tộc từng gặp qua trong việc làm ăn, bọn họ thật ra muốn nói… Nhưng hợp đồng đều bị Diệp Bạch đoạt, sao có mặt mũi nói đối phương không xứng với Cố Chiêu?

Nhiều nhất chỉ châm chọc một câu, “Dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy.”

Diệp Bạch lại không thèm để ý chút nào.

“Vậy à.” Thiếu niên cười đến vẻ mặt vui mừng, chậm rãi nói: “Tôi luôn cảm thấy mạnh hơn so với không có chỗ dựa, hơn nữa, có núi không dựa, có nước không cần thì chính là người ngu.”

Mấy người nhà họ Lục: “…”

Bọn họ nhất trí cảm thấy loại chuyện này vẫn để phụ nữ ra mặt, đàn ông thì phải nói việc làm ăn bên ngoài.

Mà đám bà lớn tiểu thư nhà họ Lục luôn không hẹn được Diệp Bạch, Lục Tinh là gấp nhất trong số đó, nhưng không ngờ rằng hôm nay gặp được người, lại có một kết quả như vậy.

Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, sao chịu được loại tức này.

Bởi vậy sau khi Diệp Bạch nói xong cũng nhịn không được đánh một cái tát tới, mọi người chung quanh vốn đang xem náo nhiệt căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy bàn tay kia đã muốn rơi lên trên một cái bánh ngọt. Món điểm tâm ngọt làm rất mềm ngon miệng, giơ tay đập xuống cũng không đau, nhưng trong nháy mắt tay dính đầy bơ.

Hốc mắt Lục Tinh phiếm hồng, một bộ đàn ông con trai sao lại có thể bắt nạt một cô gái như vậy.

Hơn nữa lúc nhìn thấy Cố Chiêu vẻ mặt âm trầm đi tới thì càng trở nên ta thấy còn thương, khiến mọi người chung quanh vẻ mặt khinh thường, lại nhìn Diệp Bạch…

Em gái nó, cậu đừng chỉ nhớ mỗi ăn vậy chứ!!!

Trước tiên giải quyết tiểu tam bạch liên hoa đi đã được không, vị kia đang ở chỗ này giả bộ đáng thương đấy.

Diệp Bạch cảm thấy đắc ý, ‘người nuôi mèo’ là của hắn, ai cũng không thể cướp đi. Hắn biết rõ Cố Chiêu đến đây trái lại hắn càng có thể yên tâm ăn uống, đối phương nhất định có thể giải quyết mọi chuyện hoàn mỹ. Hừ… Người này chỉ có thể là của hắn, cho dù ngày nào đó thật sự muốn tìm phụ nữ sinh con, cũng không thể tìm Lục Tinh, đương nhiên, không tìm là tốt nhất.

Cho nên hắn không phản đối người ngoài phỏng đoán quan hệ thân mật của bọn họ.

Tuy đây không phải thật sự cũng chẳng có gì đặc biệt, dù sao… chỉ có loại quan hệ này hắn mới có thể quang minh chính đại chiếm lấy đối phương.

Cố Chiêu đi tới đầu tiên là nhìn Diệp Bạch, thấy hắn không chịu tổn thương ủy khuất gì lúc này mới nhìn về phía Lục Tinh đối diện. Mà cô dâu chú rể đi theo phía sau anh ngày hôm nay, một người đàn ông gương mặt vui mừng dáng vẻ thư sinh mười phần, cùng một… nữ thần tóc đen diện mạo diễm lệ, xinh đẹp.

“Ôi.” Cố tiểu thư nhìn từ trên cao xuống, rất có khí chất nữ thần, “Tôi nhớ hình như tôi không mời người nhà họ Lục.”

Lục Tinh: “…”

Đúng vậy, cô ta đắp lên thiệp mời của một người chị em, đối phương cũng chưa chắc có ý tốt, phần lớn là muốn nhìn chuyện cười của cô ta. Nhưng cô ta không chấp nhận được ghét bỏ, dù sao nhà họ Lục không có thiệp mời, hơn nữa cô ta vẫn cảm thấy có thể hấp dẫn được ánh mắt Cố Chiêu, về phần đả kích Diệp Bạch lại càng không cần phải bàn.

Lúc trước là không được gặp, mà hiện giờ rốt cục có cơ hội gặp gỡ quang minh chính đại.

Đáng tiếc…

Nội dung vở kịch được thiết kế hết sức tốt đẹp, diễn viên lại người nào cũng không chuyên nghiệp, chẳng những không diễn theo không nói, còn muốn sửa lại thay đổi hoàn toàn nội dung vở kịch. Đả kích không thành ngược lại bị nhục nhã, nhà họ Cố không lưu chút mặt mũi cho cô ta không nói, Cố Chiêu lại chỉ chú ý Diệp Bạch vẫn luôn chỉ biết ăn.

Cô ta không cam lòng.

Nhưng Cố tiểu thư đã lạnh lùng nói, “Hôm nay là ngày đại hỉ, tôi không muốn tính toán cô lẫn vào như thế nào, hiện tại rời khỏi còn chưa tính là quá muộn, đừng để cho bảo vệ trị an phải qua đây mời về.”

Mọi người chung quanh đúng lúc cười cười.

Sau đó toàn bộ đi chúc mừng cô dâu chú rể, mọi người cười cười nói nói đi đến chính sảnh, lưu lại Lục Tinh lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ, cắn môi cúi đầu hận không thể biến mất không thấy gì nữa.

Cô ta thật không ngờ tới lại như vậy.

Nhà họ Lục tuy xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, gần đây chịu lạnh nhạt là thật, nhưng còn chưa từng có người dám không cho bọn họ mặt mũi như vậy. Ngay cả người chị em muốn nhìn chuyện cười của cô ta kia, cảm thấy không phải cũng chưa từng nói ra, cự tuyệt có lẽ sẽ không tốt lắm, cho nên miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng.

Nhà họ Cố sao dám…

Đều do con nhóc nửa đường mới được nhặt về kia, bản thân gả cho người quê mùa không nói, còn không biết điều như vậy, ỷ có người cưng chiều nên gây thù hằn khắp nơi cho gia đình.

Lục Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, tự cho là đúng cảm thấy Cố tiểu thư thật sự không có kiến thức.

Cô dâu bên kia cười đến vẻ mặt hạnh phúc cũng đang thầm nói xấu trong lòng, nhà họ Lục quả thực cực ngốc. Rõ ràng xuống dốc thành như vậy trong đó có bóng dáng của anh họ nhà mình, lại cứ cố đến đây hòng vọng tưởng quan hệ thông gia. Hừ… Người khác còn chưa dám trở mặt rõ rệt, cô ta lại hoàn toàn không biết sợ.

Hơn nữa Diệp Bạch sao có thể bị bắt nạt.

Nếu ở trong hôn lễ của cô, Diệp Bạch bị cái loại cặn bã sức chiến đấu chỉ đến năm phân này bắt nạt, xem cô xử lý thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc