MIÊU SINH DOANH GIA

Diệp Bạch thân làm một người ngay cả tiên đều có thể xé, chống lại một Chu Chi Đạo chẳng qua mới Trúc Cơ đương nhiên là mang tính nghiền áp, càng đừng nói đời trước hắn còn lấy dị năng thao túng nhân tâm, ám chỉ thôi miên là chính. Tuy rằng hiện tại không biến thái đến vậy, nhưng có linh lực duy trì hóa giải Chu Chi Đạo tạo thành ảnh hưởng đối với hoàng đế vẫn khá dễ dàng.

Việc so đấu giữa các pháp thuật, bản thân hoàng đế cũng không rõ ràng.

Đồng thời bởi vì Diệp đại miêu làm thủ đoạn nhỏ, vị hoàng đế này thậm chí không nhớ rõ mình từng hạ thánh chỉ, vẫn cứ dùng thái độ trước kia đối đãi Nhị hoàng tử.

“May mắn hoàng nhi không bị lừa, bằng không cũng không biết bọn họ muốn mang người đi nơi nào.”

Chưa dứt lại đề cập thánh chỉ, “Người làm giả quả thực có thể giết, không chỉ muốn hãm hại hoàng nhi, thậm chí còn xóa một nét phẩy trên chữ thọ, chính là đang nguyền rủa trẫm chết sớm?”

Diệp Bạch: “…”

Có trời mới biết, lúc đó hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Đứng ở một bên, thần sắc Chu Chi Đạo mấy lần biến ảo, cuối cùng không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt kinh hỉ rồi muốn nói lại thôi vô cùng khó hiểu nhìn Diệp Bạch.

Hừ!

Diệp đại miêu cười nhạo một tiếng, hoàn toàn sờ thấu ý nghĩ của gã, bởi vậy cũng không để ý tới chỉ chuyên chú ứng đối việc trước mắt.

Đừng tưởng rằng nói rõ giải thích hết thảy coi như đã xong, trên thực tế lúc trước Chu Chi Đạo không biết bố trí cục gì, khiến hoàng đế cảm thấy Nhị hoàng tử không tốt đến mức tận cùng. Hạ thánh chỉ còn vừa phái người đi bắt, vừa tìm mấy vị cựu thần tiến đến thương thảo, trọng điểm ở chỗ cần xử lý ‘nghịch tử’ Nhị hoàng tử như thế nào.

Đã như vậy, thông báo đương nhiên không thể nào là thần tử giao hảo với Nhị hoàng tử.

Trên thực tế trong những người này có một phần phái trung lập, càng nhiều là một phái nhân mã ủng hộ Tam hoàng tử, thậm chí còn có lão nhạc phụ cũng ở đám đó.

Trước khi đám người Diệp Bạch đến, những người này cũng vừa đến, bởi vậy trừ bỏ số ít sớm biết tình hình thực tế, phần lớn đều không rõ ràng lắm mình đến ngự thư phòng vì chuyện gì. Chuyện giả thánh chỉ vừa ra, cũng thực sự kinh sợ bọn họ nhảy dựng, có cảm thấy đáng tiếc, cũng có cảm thấy đây có phải là kế sách của Nhị hoàng tử không.

Trong đó bực bội nhất, vẫn là lão nhạc phụ của Tam hoàng tử.

Vị Chu Tính Nhân này thân ở nhất phẩm, chính là Hữu Thừa tướng đương triều, trước sau cũng coi như nhận được hoàng đế tín nhiệm. Trước đó lão ta tất nhiên có nhận được tin tức của Chu Chi Đạo, cũng biết rõ hôm nay là tới làm gì, sớm chuẩn bị tốt phải xử lý Nhị hoàng tử như thế nào, lại không ngờ sự tình gần đến cuối rẽ cái cong lớn.

Thuật pháp của Chu Chi Đạo lại mất hiệu lực, càng quan trọng hơn là thánh chỉ còn biến thành giả.

Chu thừa tướng tất nhiên là rõ ràng trong lòng thánh chỉ là thật hay giả, bởi vậy một lòng cảm thấy nhất định là Nhị hoàng tử hoặc là không làm, giết Hách Toàn làm ra vở kịch này. Giả thánh chỉ nhất thời nửa khắc không làm được, cho nên muốn làm vẫn là trước đó động tay chân ở bên trên, bởi vậy tâm tư vừa chuyển liền hành lễ với hoàng đế rồi nói:

“Không biết Thánh Thượng có thể cho cựu thần nhìn thánh chỉ giả kia được không.”

Hoàng đế tất nhiên sẽ không cự tuyệt, tùy tay để cho người truyền thánh chỉ xuống. Chu thừa tướng nhìn rất cẩn thận, ý đồ từ trong đó vạch ra một nét phẩy của chữ thọ là do bị người xóa đi. Đến lúc đó bất luận hoàng đế có nhớ việc đã hạ ý chỉ hay không, việc làm của Nhị hoàng tử cũng đủ khiến Nhị hoàng tử gặp phải chán ghét mà bị vứt bỏ.

Diệp Bạch dễ dàng đã nhìn ra ý nghĩ của lão ta, đứng ở một bên âm thầm cười lạnh.

Hắn ra tay, một người phàm tục cũng vọng tưởng nhìn thấu, quả thực nằm mơ.

Quả nhiên, Chu thừa tướng nhìn một chỗ đó đều sắp ra hoa, cũng không phát giác nửa điểm không ổn, càng tìm không ra dấu vết có người lau quệt.

Lão ta nhịn không được nhìn về phía Chu Chi Đạo muốn lời giải thích, nhưng không ngờ người sau đứng nghiêm hoàn toàn không nhìn mình.

Thắng lợi trong tầm mắt, lại một mai trở lại trước giải phóng.

Cho dù là trọng thần hai triều, quan ở nhất phẩm, Chu thừa tướng cũng chưa chắc có thể nhất thời cam tâm nuốt xuống cơn tức này. Lúc này từ trên thánh chỉ bị động tay chân không bắt bẻ được, thì bắt tay từ phương diện khác, trực tiếp giả bộ lơ đãng nói: “Cựu thần cũng tiếp thánh chỉ mấy chục năm, vừa vào tay thậm chí cảm giác không ra đây là giả, có thể thấy được thứ này mô phỏng theo giống cỡ nào.”

Nhị hoàng tử liếc hắn một mắt, đồng ý nói: “Quả thật, lần đầu tiên nhìn thấy ngay cả ta cũng không nhìn ra chỗ không thích hợp.”

Ấn ngọc tỷ vốn không tính quá lớn, bên trên còn khắc tám chữ, một nét phẩy của chữ thọ xác thực không lộ rõ, người bình thường nếu không cẩn thận xem xét là không phát giác ra chỗ không đúng. Sở dĩ Diệp Bạch lựa chọn hủy diệt điểm đó, lúc ấy cũng chính là xuất phát từ suy tính này, chẳng qua ở Chu thừa tướng xem ra, chỗ có thể bắt bẻ là…

“Nghe Nhị hoàng tử mới rồi vừa nói, vị Diệp Tiểu công tử này ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua đã một mực chắc chắn thánh chỉ là giả?”

Việc này…

Nhị hoàng tử khẽ đổi sắc mặt, cảm thấy lão già họ Chu thật sự khó chơi, lời này nói rất nhẹ lại rất dễ khiến phụ hoàng sinh ra ý bất mãn đối với bọn họ. Còn chưa xem qua thánh chỉ đã chỉ ra đó là giả, hiện giờ trông thì là một công lao, nhưng xem ở lúc trước lại có hiềm nghi tạo phản bất kính, thực đúng là một hố to.

Diệp Bạch lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hoàng đế bệ hạ sau bàn sách có chút không vui.

“Diệp Bạch phải không!”

Hoàng đế nhìn thoáng qua thiếu niên đứng nghiêm phía dưới, hỏi: “Lại nói tiếp ta cũng có chút kỳ quái, ngươi phát hiện phong thánh chỉ kia là giả như thế nào.”

Chu thừa tướng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Nếu nói là Nhị hoàng tử phát hiện, lão ta còn không thể nói gì, nhưng một ‘hạ nhân’ từ trong phủ hoàng tử ra, mũ này cài lên lại phù hợp. Đến lúc đó công lao biến thành sớm có lòng làm trái, thân là chủ nhân, Nhị hoàng tử tất nhiên cũng trốn không thoát, sự tình dường nhau đang hướng tới phương hướng bọn họ hi vọng.

Nhị hoàng tử âm thầm nóng vội.

Tuy rằng trao đổi không nhiều lắm, thế nhưng Nhị hoàng tử lại rõ ràng Diệp Bạch không giỏi ngôn từ, trong ngày thường cũng chỉ viết chữ vẽ tranh, làm sao có thể ứng đối được những cạm bẫy dẫn dụ trên quan trường này.

Nhưng không ngờ…

Diệp đại miêu nào có thuần lương đơn giản như vậy, nhiều đời tới nay hắn từng gặp quân vương của một nước cũng không ít, đối với việc trên quan trường thương trường đều sớm thấy rõ ràng. Thậm chí ở Chu thừa tướng còn chưa ngẩng đầu lên, vừa mới mở miệng, thì hắn cũng đã đoán được đối phương sẽ nói gì, bởi vậy lúc này nào có chuyện không ứng đối được.

“Kỳ thật, chuyện này cần nói đến vì sao thảo dân sẽ ở trong phủ hoàng tử.”

Sau đó Diệp Bạch đơn giản kể một chút năm đó cứu hoàng tử, cùng với chuyện sau này đón hắn bơ vơ không chỗ nương tựa đến báo ân, lại đôi chút mang theo một nét hàng ngày im lặng học tập ở trong phủ hoàng tử. Trong dăm ba câu, lại mơ hồ chỉ ra Nhị hoàng tử có thái độ làm người phúc hậu, đối với ân nhân cứu mạng như hắn cũng chiếu cố rất nhiều.

“Không nói đến hiểu bao nhiêu, cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng rốt cuộc đối với thái độ làm người của Nhị hoàng tử vẫn có một chút hiểu biết.”

Dừng một chút, Diệp Bạch mới nói tiếp: “Trên thánh chỉ nói Nhị hoàng tử vô lễ bất hiếu, thậm chí còn có tội danh phạm thượng mưu phản thực sự rất không thích đáng, bởi vậy cho nên có điều hoài nghi.”

“Cho nên ngươi bởi vậy đứng ra?” Hoàng đế ngạc nhiên nói.

Làm vậy chính là sẽ rơi đầu, vạn nhất nhìn lầm người còn mất cả tánh mạng. Nếu lúc trước thiếu niên được hoàng tử cứu, lại được rất nhiều thiện đãi bởi vậy đối với người này cực kỳ tín nhiệm, không muốn tin tưởng đối phương là người như trên thánh chỉ nhắc đến thì còn đáng tin một chút, nhưng sự thật lại cố tình tương phản.

Trước kia là thiếu niên cứu hoàng tử, hết thảy sau đó cũng có thể dùng báo ân đến trả hết.

Cho nên lúc này có thể đứng ra thực sự khiến người khác khó hiểu.

Diệp Bạch lại cười cười, cho mọi người giải thích: “Không truy xét thứ khác, Nhị hoàng tử đối đãi người không quyền không thế như thảo dân còn như thế, là biết đây tất nhiên là một người tri ân báo đáp. Người như vậy thảo dân không dám cam đoan chưa từng làm bất luận chuyện gì không thích đáng, nhưng có thể xác định tuyệt không làm ra việc ác phạm thượng làm loạn mưu toan hành thích vua giết cha.”

Nghe vậy hoàng đế nhịn không được gật đầu, con của mình ông vẫn có chút hiểu biết.

Diệp Bạch hơi dừng, lại bổ sung:

“Từ trong ngày thường thảo dân ngẫu nhiên nghe người trong phủ đề cập tới, hoàng thượng luôn thánh minh, không phải đồn đại ngu dốt, bởi vậy càng nghĩ, càng cảm thấy sẽ không vô duyên ra một đạo thánh chỉ như vậy.” Lời này đã xem như nịnh nọt, nhưng mà người nghe nội dung trong đó lại hết sức hài lòng.

Người quý phủ thường nói… Vậy chẳng phải là Nhị hoàng tử cho rằng như thế, trên làm dưới theo à.

Còn chưa chờ khích lệ lại thiếu niên thật biết nói chuyện, đã thấy đối phương lộ ra một thoáng tươi cười đắc ý, có chút tự đắc nói: “Sự kiện thánh chỉ lần này, thoạt nhìn thảo dân xúc động ngốc nghếch vạch trần sự thực, nhưng trên thực tế cũng là có nắm chắc mới dám mạo hiểm chém đầu cùng nguy hiểm đứng ra, dù sao những thứ như cái đầu đây, ai cũng không mọc ra cái thứ hai đúng không.”

Hoàng thượng: “…”

Giờ không phải là lúc hắn nên tỏ rõ trung tâm à, ai ngu xuẩn sẽ nói thật như vậy, cho dù là sự thật cũng không thể nói thẳng ra, nói ra làm giảm độ hảo cảm bao nhiêu!

Lúc này, ông lại thật sự tin những lời Diệp Bạch nói.

Dù sao nhìn bộ dáng này của thiếu niên, cũng không giống người miệng lưỡi trơn tru quen lấy lòng khoe mẽ, nói thật nói đến mức bán cả bản thân, còn có thể giả được à.

Chẳng qua cũng may là đứa nhỏ này tâm nhãn ‘ngốc’ chút, bằng không cũng không thể trùng hợp vừa vặn vạch trần sự thật như vậy. Nếu thật khiến những người đó dùng thánh chỉ mang người đi, vậy Nhị nhi tử của ông khẳng định dữ nhiều lành ít. Hoàng đế cảm thấy may mắn, liền bốn phía phong thưởng Diệp Bạch, sau lại cho Nhị hoàng tử không ít chỗ tốt dùng để an ủi.

Diệp đại miêu đặc biệt vui vẻ tiếp thưởng, dáng vẻ đắc ý hiện tại mình cũng thuộc về hàng ngũ kẻ có tiền.

Bộ dáng này khiến hoàng đế nhìn lại bật cười một trận, rồi lại cảm thấy khó có được, nhìn quen làm bộ làm tịch rồi, trái lại chất phác hồn nhiên như này thật sự hiếm thấy.

Đúng lúc này, Chiêu Thân vương cầu kiến.

Thân là đệ đệ ruột duy nhất của hoàng đế, lại là người niên kỷ nhỏ nhất, Cố Chiêu nhất quán rất được nuông chiều, vừa mới cầu kiến lập tức đã được tuyên vào.

Diệp Bạch lặng lẽ liếc nhìn người ta một cái, lập tức đứng đắn đứng ở nơi đó, lại không liếc cái thứ hai.

Hừ!

Đời trước hắn tới gần đối phương, người nọ lại cảm thấy là hắn thôi miên, đời này hắn mới không thèm liếc mắt nhiều hơn một cái, nhất định muốn người nuôi mèo theo đuổi hắn mới được.

Đến lúc đó, hắn còn muốn suy xét xem có Nên! Đáp! Ứng! Hay! Không!!!

Bình luận

Truyện đang đọc