MIÊU SINH DOANH GIA

Tội bắt cóc phán mấy năm không ai nói cho Diệp đại miêu, nhưng hiển nhiên một đôi nam nữ này sẽ ở trong ngục một thời gian ngắn. Chứng cứ phạm tội xác thực, nhất là ở chỗ bảo mẫu kia còn lưu lại ghi âm. Ba người hiện tại đều bị dẫn tới cục cảnh sát, chờ qua một thời gian ngắn mở phiên toà thẩm tra xử lí sau đó kết tội, chuyện này coi như tạm thời đã xong.

Hai nhà Diệp Tưởng tất nhiên lại đây làm ầm ĩ một phen.

Lúc đó Diệp Bạch vừa khéo không ở đó, bảo tiêu tiên sinh mang theo một đám bảo vệ trị an đuổi người đi. Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó lại chắn đến cửa công ty.

“Tất cả mọi người là thân thích, hà tất làm tuyệt tình như vậy.”

Diệp Bạch: “…”

“Lúc mấy người tìm người bắt cóc em trai tôi, sao không nghĩ như vậy, cả hai chai thuốc ngủ, có biết sẽ ăn chết người không.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Cũng may là bảo mẫu kia nhát gan, cho nên không dám thả toàn bộ chỉ thả hơn một nửa, bằng không lúc này phỏng chừng bọn họ cũng không phải là tội bắt cóc mà là tội mưu sát.”

Không phải làm đến tuyệt tình, mà là vì cuộc sống an ổn sau này nhất định phải như thế.

Nếu lúc này dễ dàng giải quyết riêng buông tha người ta, sửa khẩu cung nói đây chỉ là hiểu lầm, chắc chắn những người này cũng sẽ không sinh lòng cảm kích, ngược lại sẽ càng thêm không kiêng nể gì. Hắn đề phòng được một lần, chẳng lẽ còn có thể lo lắng đi phòng cả đời, huống hồ hiện giờ có việc này, hai nhà Diệp Tưởng hẳn đã coi như hiểu được quyết tâm của hắn.

Chỉ cần không ngốc, sẽ không tiếp tục lấy thân tình đến uy hiếp, cố gắng tiếp tục lấy thứ tốt gì.

Diệp Bạch không phải bạn tiên tâm địa thiện lương không đành lòng trở mặt với người ta, đương nhiên sẽ không biến thành từ ‘Thánh mẫu’ khá hot trên mạng, bởi vậy đối với việc này đặc biệt kiên quyết.

Mà cùng lúc đó…

Hắn thu thập xong người của hai nhà Diệp Tưởng, những người này viết giấy vay nợ vợ chồng họ Diệp, sau đó trực tiếp để cho người ta tới cửa đòi nợ, muốn khiến đám người kia không có thời gian lại đến làm phiền hắn. Tổng thể mà nói đây cũng chỉ không đến phân lượng một phần mười những thứ mà những người đó cầm đi từ trong tay vợ chồng họ Diệp, hiện giờ lại làm cho đám người này đều không trả nổi.

Theo lý thuyết tuyệt đối không đến nỗi như thế, nhưng không chịu được đối phương quả thực rất quá đáng.

Người bình thường có thân thích giúp đỡ như vợ chồng Diệp thị, dù thế nào cũng có thể làm ra hình người, nhưng người hai nhà này phần lớn đều là vừa lấy được chỗ tốt vừa hưởng thụ. Tiền lấy được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, kỳ thật dư lại không nhiều, trong ngày thường có nơi gọi là ‘Công ty’, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì, hiện giờ Diệp Bạch bên kia vừa chặt đứt tài chính, đã bắt đầu giật gấu vá vai.

Trong công ty, nhân viên lại có một chút thay đổi.

Có một vài người từ trên mạng xem được ngôn luận ngày đó của Diệp Bạch, thoải mái tỏ vẻ muốn từ chức, bàn giao công tác rời khỏi. Còn có một số lại hạ quyết tâm muốn rời khỏi, dù sao hiện tại Diệp thị nhìn từ bề ngoài thật sự rất không ổn định, những người như bọn họ lại có thể cảm giác được kỳ thật cũng không có chuyện như thế, Diệp Bạch cũng không phải cái gì cũng không hiểu giống như đồn đãi.

Điểm hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn.

Diệp Bạch thêm lương thăng chức cho nhà thiết kế lúc trước phụ trách thiết kế nhãn hiệu trang phục tình nhân, một bộ phận người khác thấy được hi vọng. Bọn họ cảm thấy ông chủ mới là một người nhìn thấy được năng lực và vất vả của nhân viên, người không giỏi nói chuyện giống như gỗ đều có thể tỏa sáng, huống chi những người hiểu sâu đạo kinh doanh giống như bọn họ.

Đợi ngày sau công ty phát đạt, những người lưu lại như bọn họ tất nhiên không thể thiếu ưu đãi.

Huống chi thái độ của Cố Chiêu được bày rõ ràng, tất cả mọi người cảm thấy cho dù tình huống có xấu nữa, ông chủ Cố đều có thể cải tử hoàn sinh, huống chi hiện tại hết thảy đều đang tốt đẹp.

Sự tình đều phát triển về phương hướng tốt hơn.

Trang phục tình nhân vừa ra một lần đã bán được rất chạy, nhưng Diệp Bạch cảm giác: “Có chút vội vàng, lúc trước tuyên truyền đều không thích hợp, là xảy ra chuyện gì à?”

Cố Chiêu gật gật đầu.

Ngày gần đây quan hệ hai người càng thêm thân cận, rất nhiều chuyện anh cũng sẽ không gạt Diệp Bạch, bởi vậy trực tiếp nói, “Có liên quan với chuyện lần trước, hai nhà thiết kế dựa vào sáng ý của em, lại thiết kế thêm một bộ hơn nữa thúc giục đi vào sản xuất, cứ như vậy bộ này không đợi được, dù sao cũng không thể đụng nhau.”

Diệp Bạch rõ ràng.

Nếu không nhanh chóng bán ra, bộ sau sản xuất rồi, không phải thành nhà mình đoạt thị trường nhà mình à.

Hơn nữa nghe ý tứ này, Cố Chiêu chắc hẳn tương đối xem trọng trang phục mới ra, bằng không cũng không đến nỗi vội vã xử lý một đám thành phẩm của người bên dưới như vậy. Sẽ sợ không bán được, nhất định là bởi vì bộ sau rất tốt, đến lúc đó dự tính trong mười người chí ít có tám sẽ chọn bộ sau, mới có thể ra hạ sách này.

Rất nhanh Diệp Bạch đã thấy được bản vẽ.

Sắc điệu vẫn tương đối đơn giản tươi sáng, lộ ra sự ngọt ngào rồi lại không mất đại khí, quan trọng là… nơi trước ngực hơi xuống một chút có một túi áo rất lớn, bên trên tài liệu đánh dấu là có thể in hình. Đây là một loại vải dệt kiểu mới khá mềm mại nhưng cũng không thất phẩm chất, có thể dễ dàng in các hình ở bên trên.

Công cụ cần dùng không quá mức hiện đại, đều có thể tìm được ở rất nhiều cửa hàng quảng cáo hoặc là chụp ảnh.

Trên bản vẽ chỉ có một câu: “Chứa em/anh trong túi, cất trong lòng.”

Mà trang phục tình nhân cần chính là cái gì, ngọt ngào, ấm áp, khoe ân ái, hoàn toàn có thể thể hiện tùy theo nhiều tình nhân. Hơn nữa trước kia còn dễ dàng xuất hiện tình huống đụng hàng, sau khi kỹ thuật in hình vừa ra thì hoàn toàn không tồn tại, bạn có thể in tay, mặt hoặc là cái gì khác của bạn gái hay bạn trai bạn lên.

Thậm chí có thể trực tiếp ký hiệu tên chữ lớn, quả thực chính là biểu thị công khai chủ quyền.

Sự thật chứng minh, ý tưởng của quần chúng là vô cùng vô tận, đợi cho trang phục tình nhân này thật sự ra đời, tương đối có trình độ thì biến thành chứa một người thật trong túi, lộ ra chút tóc cùng một chút khuôn mặt, biểu tình thoải mái làm ổ ở bên trong khiến bạn trai nhìn mà tỏ vẻ tim đều ngứa. Đương nhiên cũng có dáng vẻ hai tay bám túi áo vừa thò đầu ra, tạo hình quái lạ khác nhau, lại đều vô cùng ngọt ngào.

Đương nhiên cũng có trực tiếp, giống suy nghĩ lúc trước của Diệp Bạch thông thường trực tiếp in tên.

Còn có một số tương đối văn nghệ, trực tiếp dùng câu quảng cáo in thành những chữ xinh đẹp, chứa trong túi, cất trong lòng, chân ái một đời một thế vân vân.

Quả thực nhấc lên một phong trào.

Không giống với thường ngày lựa chọn duy nhất một hình thức, lần này còn có thể thêm vào sáng ý của mình, quả thực đang khơi dậy dục vọng sáng tác của một nhóm người. Thậm chí còn có một số người độc thân từ trước đến nay thích kiểu dáng trang phục tình nhân cũng bắt tay, sau đó tiêu sái in lên ở bên trên kiểu chữ: “Độc thân cũng vui vẻ.” vân vân.

Đương nhiên, trong lúc nhất thời, loại khoe ân ái đi tìm chết cái gì tất nhiên cũng đã xuất hiện.

Tóm lại bán được vô cùng hỏa, vô số người bày tỏ: “Vừa mới mua một khoản trước, lại bởi vì khoản này mà treo ở trong tủ treo quần áo mặc cho nó chậm rãi già đi.”

Vô số người thở dài, “Sớm biết như thế, mua vội vã như vậy để làm gì, thật muốn đập tay.”

Sau đó còn có vô số người yêu thú cưng, đem mèo chó nhà mình gây sức ép bày dáng tạo hình, sau đó in lên trên quần áo mặc ra đi khoe. Thậm chí Cố Chiêu dường như còn giằng co một món, hoàn toàn là lấy thành phẩm sau đó tự mình in ở trong nhà, mặt trên không phải hình gì khác, chính là bản phóng đại bức tranh con mèo lúc ấy của Diệp Bạch.

Hình làm lại một lần cũng không cần sửa chữa quá nhiều, Cố Chiêu rất tự nhiên duy trì bộ dáng vốn có.

Người vẽ không đủ tinh tế hiển nhiên không vẽ ra được một phần mười sự đáng yêu của con mèo, nhưng vừa nghĩ tới người vẽ ra bức tranh này, tư tâm của Cố Chiêu là không muốn thay đổi một phần. Sau đó anh còn nghĩ đến ngày đó Diệp Bạch tùy tay ký tên ở bên trên, cũng cùng nhau khắc lên, mặc vào rồi trực tiếp đón người đi ăn cơm, đương nhiên bên ngoài vẫn khoác áo.

Diệp đại miêu một đường nhịn không được nhìn anh tám lần.

Ông chủ Cố lão bản luôn quần áo sạch sẽ, hôm nay vẫn sạch sẽ, nhưng dù sao bên trong thêm cái áo, luôn có chút mất tự nhiên. Diệp Bạch lại đặc biệt hiểu biết anh, bởi vậy liếc mắt một cái đã nhìn ra không đúng. Nhưng người này trong lòng dường như có việc, không biết đang hưng phấn cái gì, cho nên hắn tự giác bị che giấu cũng không chủ động mở miệng hỏi.

Mãi cho đến trở về nhà, Cố Chiêu cởi âu phục bên ngoài, lộ ra áo của trang phục tình nhân bên trong.

Diệp Bạch: “…”

Trong phòng bữa tối ánh nến được chuẩn bị đầy đủ, ông chủ Cố cùng dùng cơm nước xong mới chậm rãi ở một bên quỳ một gối xuống, lấy ra nhẫn giấu trong ở túi áo, hỏi: “Em có nguyện ý để anh bỏ vào trong túi cất chứa cả đời không.” Diệp Bạch cảm thấy đây có thể là một câu êm tai nhất mà người này nói được ở đời này, cho tới nay Cố Chiêu đều là làm nhiều, nói ít.

Diệp đại miêu ngoài cảm động ra còn có chút đắc ý, “Anh đã theo đuổi em lâu như thế, thì cố đáp ứng anh vậy.”

Xin nhờ, bộ dáng này của cậu không nhìn ra gắng gượng chỗ nào.

Cố Chiêu cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nắm chắc cơ hội đeo nhẫn cho người ta, cũng quyết định tìm cơ hội xuất ngoại làm giấy chứng nhận, như vậy mới tính chặt chẽ buộc ‘con mèo’ này lại. Giờ phút này Diệp Bạch đang ở trong lòng ngực của anh, miễn cưỡng dùng ngón tay chọc ‘con mèo trong lòng’, miệng than thở, “Không đẹp bằng bản thể.”

Ông chủ Cố thở dài trong lòng.

Nghĩ thế nào cũng không ra có một ngày mình sẽ thích một người, hoặc là một con mèo đến vậy, hơn nữa còn khẩn cấp định ra như sợ đối phương đổi ý.

Có điều, Diệp Bạch hoàn toàn đáng giá được anh đối đãi như vậy.

Anh đang định cúi đầu nói cái gì, lại phát hiện Diệp Bạch đang hưng trí vô cùng cầm di động mở một video ra xem, nháy mắt những tiếng ái muội ư a truyền ra, lập tức hô hấp trở nên nặng hơn. Nhìn thiếu niên trong ngực, lòng khẽ động đang chuẩn bị nói chút gì, đã thấy đối phương chuyển hướng di động về phía anh.

Cố Chiêu: “…”

Người bên trên sao lại nhìn quen mắt như vậy, không phải Hách Lâm thì là ai?

Thằng nhãi đó cũng dám phát thứ này cho Diệp Bạch!!!

Bình luận

Truyện đang đọc