MIÊU SINH DOANH GIA

Trong xe vô cùng im lặng, chỉ có tiếng động cơ rất nhỏ, giọng của Lâm Dịch lại lớn, bởi vậy dễ dàng bị hai người khác nghe thấy. Cố Chiêu hơi nâng mắt nhìn lướt qua, Khâu Tử Húc ngồi trước cũng đã lấy điện thoại di động ra lên weibo. Tuy rằng, trong lòng anh ta cũng không cảm thấy minh tinh đang ồn ào đầu kia của di động thực sự có gan đăng, nhưng vẫn theo thói quen lướt một lượt.

Kết quả…

Ánh mắt của Khâu đại thiếu gia sắp bị chói mù rồi.

Một minh tinh nho nhỏ của Tinh Khởi còn ở hạng ba* mới đầu phát một bài weibo lời lẽ sắc bén, tiếp theo bị xóa trong giây lát, mọi người lúc ấy còn cảm thấy đây là tên nhát gan sợ phiền phức. Nhưng không ngờ… Không đến năm phút đồng hồ, xuất hiện một bài khác dài hơn sắc bén hơn, lời nói không chút lưu tình, sắp phun** cho ảnh đế không ra cả hình người.

(*: tam tuyến – chỉ một vài minh tinh không được chú ý, có số lượng người yêu thích rất nhỏ, không có tiêu chuẩn phân định rõ ràng.

**:[喷] hiện thường dùng để chỉ một loại phương thức bắn từ thịnh hành trên mạng. K tìm được từ thay QAQ)

“Nhân tài!” Khâu đại thiếu gia nhịn không được lẩm bẩm.

Trên mạng chỗ nào cũng có, nhưng phun ra lời có tiêu chuẩn lại không nhiều, mỗi khi xuất hiện đều sẽ ‘lưu hành’ một thời gian, bị mọi người lấy ra trêu đùa. Nhưng vị tiểu minh tinh hạng ba ngày thường không nổi bật này, chữ chữ như châu ngọc, mỗi câu đều cực kỳ văn minh, lại làm cho người bị chửi có loại ý nghĩ hận không thể làm thịt cậu ta.

Nếu như đối phương phun không phải là ảnh đế, Khâu Tử Húc tuyệt không nghi ngờ weibo này sẽ hot.

Hiện tại đương nhiên cũng rất hot, nhưng không phải cái loại hot đó, tuy cũng có một số rất ít người chú ý tới lâu chủ ‘có tài’, nhưng càng nhiều là trực tiếp tức điên.

Ngay cả minh tinh khác của Tinh Khởi, cũng bởi vậy mà bị ảnh hưởng đến.

Khâu Tử Húc rõ ràng trong lòng, phun Lâm Dịch phần lớn là fans thật. Bởi vì Diệp Bạch gần đây thật sự không được lòng người, nơi nào cũng có người giận cậu ta, trên mạng cứ hễ xuất hiện người nào nói chuyện vì cậu ta, đều sẽ bị phun cho không thể tự lo cho mình. Thậm chí nếu không phải điều kiện không cho phép, có một số fans phỏng chừng sẽ bò theo đường mạng qua đập người.

Nhưng công kích với những minh tinh khác của Tinh Khởi, thì đa số là thuỷ quân ở nơi nào đó có tác dụng thúc đẩy.

Tinh Huy bên kia cũng thật… không biết xấu hổ.

Có điều giới giải trí chính là như vậy, tranh đấu giữa các ngôi sao, tranh đấu giữa các công ty, đoạt tài nguyên cướp nhân mạch, tranh người tranh đầu tư, thuận tiện bắt lấy cơ hội giẫm đối thủ vào trong bùn.

Khâu đại công tử nghĩ rõ ràng, lại nhìn bài weibo kia một lần.

Sau đó…

Ngón tay khẽ động, nhấn follow, sau này quyết định trở về công ty phải chú ý cậu nhóc này một chút. Có tài như vậy mà mới chỉ hạng ba, nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, phỏng chừng lại là một tên nhóc không có đầu óc. Hiện giờ còn dám phát weibo chuốc lấy tai họa, hẳn ngày thường cũng không biết làm việc, mới không xử lý được.

Diệp Bạch cầm di động suốt năm phút đồng hồ không nói chuyện.

Lâm Dịch luôn khéo léo, đương nhiên rất có khả năng ăn nói, nhưng Diệp Bạch lại không biết một người có thể có khả năng ăn nói được như này. Từ đầu đến chân ngay cả sợi tóc, cậu ta cũng có thể phun ra hoa. Phương diện nhân phẩm lại càng không cần đề cập đến, tìm từ sắc bén logic chặt chẽ quả thực làm cho người ta mặc cảm, thật vất vả đối phương mới dừng lại.

“Tôi lập tức tới chỗ ông ngay.”

Diệp Bạch: “…”

“Ông bình tĩnh.” Hắn xoa xoa đầu phát đau, kiên nhẫn khuyên, “Trước cửa ở chỗ tôi đều là người, ông muốn đến đó để bị trùm bao tải à, nếu ông không muốn trở về, vậy cứ đi…”

Vừa hồi tưởng lại trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Bạch phát hiện đối phương ngay cả nơi yên lặng có thể nói chuyện cũng không tìm ra.

Buồn rầu nhíu mày, hắn quyết định từ trong trí nhớ hiện hữu của mình tìm một chỗ, tốt nhất là nơi thượng đẳng, an toàn bảo mật. Hơn nữa không thể có quan hệ với giải trí Tinh Huy, suy nghĩ mọi phương diện xong, cũng khiến hắn tìm được một nơi, chẳng qua còn chưa kịp nói đã nghe thấy Cố Chiêu mở miệng: “Đi Thủy Loan Uyển.”

Diệp Bạch nghe theo báo địa chỉ, sau đó cúp điện thoại.

Khâu Tử Húc ngồi trước ý tứ hàm xúc mười phần huýt sáo, sau đó tiếp tục vui mừng chuẩn bị lướt weibo, lại nghe thấy di động vang lên, vừa bắt máy đã nghe được một câu: “Ông chủ, có chuyện không được tốt lắm.”

Khâu Tử Húc: “…”

Trợ lý này của anh ta, mỗi lần nói có chuyện không được tốt lắm, thì chính là thật sự không được tốt.

Chẳng qua, “Chuyện của Lâm Dịch tôi đã biết, các cậu ổn định trước đừng hành động, xử lý như thế nào chờ tôi an bài sau.” Lúc anh ta cúp điện thoại lại nhìn lướt qua Cố Chiêu.

Người sau nhàn rỗi lật qua một tờ văn kiện, ký tên mình ở phía dưới.

Diệp Bạch bật cười.

Tình cảnh này ngược lại rất giống với trước kia, khi Cố Chiêu và Thẩm Mạc ở chung với nhau, chẳng qua đời này Cố Chiêu và phụ tá của anh lại không thân cận như vậy, bạn bè tốt nhất lại là Khâu Tử Húc quen biết khi du học.

Trên internet lũ lượt kéo đến đều là chuyện của Diệp Bạch và Lâm Dịch.

Đọc nhanh như gió, Diệp Bạch lướt qua rất nhanh, cho đến khi đọc xong toàn bộ, lại trượt về bài nổi nhất trên trang chủ, nhưng không tìm được tin tức gì hữu dụng. Người khác không hiểu rõ, nguyên chủ và Lâm Dịch quen biết từ nhỏ, nên Diệp đại miêu thông qua trí nhớ tự nhiên rõ ràng người này rốt cuộc là thế nào, nói nhiều bình tĩnh trí tuệ chưa nói tới, nhưng cũng là người giỏi tránh dữ tìm lành.

Sinh ra từ cô nhi viện khiến cho cậu ta trưởng thành rất sớm, cũng rất biết nhẫn nhịn, hôm nay có thể tức đến nước này nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Về chuyện xấu lúc trước đánh ảnh đế, lúc ấy đối phương nghe xong tuy rất lo lắng, nhưng dù sao cũng vẫn hết sức bình tĩnh, ngược lại khuyên nguyên chủ không cần quá lo nghĩ. Còn mỉm cười nói: ‘Sợ cái gì, dù sao ông còn chưa tiến vào giới giải trí, cũng không tính là tổn thất cái gì, về phần công tác… việc này càng không có gì, cùng lắm thì tôi nuôi ông.’

“Lại nói tiếp, gần đây lương của tôi lại tăng, nuôi ông cũng đủ rồi.”

Cho nên lúc ấy không phát hoả, thì không có đạo lý trôi qua mấy ngày lại trực tiếp tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Đáng tiếc lướt tin tức gần đây ở trên mạng một lần, Diệp Bạch lại vẫn không tìm được manh mối gì có thể làm cho tất cả chuyện này phát sinh. Như vậy, chỉ khi nào nhìn thấy người mới có thể biết được, dù sao chuyện có lớn nữa cũng không đáng lo.

Diệp đại miêu tự tin, không có vấn đề gì hắn không giải quyết được.

Lâm Dịch đến vô cùng nhanh.

Trước khi cậu ta đến, người đại diện của đối phương còn gọi điện thoại đến, nói gần nói xa bảo hắn đừng liên luỵ Lâm Dịch, Diệp Bạch không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại. Nếu người này thực sự một lòng vì tốt cho Lâm Dịch thì hắn còn có thể ngoan ngoãn nghe hai câu, nhưng đối phương rõ ràng cho thấy đang lo lắng công việc của anh ta, thậm chí đã bày ra thái độ không muốn mang nghệ sĩ khiến người ta không bớt lo như vậy nữa.

Như này, còn có thể trông cậy vào việc Diệp đại tiên ngoan ngoãn lắng nghe à?

Những lúc đó Cố Chiêu vẫn luôn ngồi bên cạnh, cũng coi như đã dự thính toàn bộ quá trình, tuy không phải cố ý. Nhưng di động của nguyên chủ quả thật không tốt, hiệu quả thu âm không mạnh, mà quá nhỏ thì có thể dẫn đến việc không nghe được. Đương nhiên cũng có nguyên nhân do Diệp Bạch không thèm để ý chút nào, hắn ở trước mặt Cố Chiêu luôn là như thế, đối phương cũng giống vậy, thói quen khiến nhất thời căn bản không chú ý đến điểm không ổn này.

Lâm Dịch không thể nghi ngờ là người thông minh.

Ở trên đường cậu ta cũng đã tỉnh táo lại, thậm chí có chút do dự nên nói việc này với Diệp Bạch không, vạn nhất đối phương vừa kích động thực sự đáp ứng tên khốn kia thì phải làm sao?

Cậu ta thật tâm muốn tốt cho Diệp Bạch, không muốn đối phương giẫm vào trong vực sâu này.

Bởi vậy dọc theo đường đi đều đang điên cuồng chuyển động não nghĩ biện pháp, nhưng dù sao người nhỏ lời nhẹ*, ngay cả người đại diện cũng dám tùy tiện xóa weibo của cậu ta, chính là muốn tìm người hỗ trợ cũng không tìm thấy.

(*: Người có địa vi thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục, không được coi trọng)

Thủy Loan Uyển.

Nơi này luôn là chỗ ở của kẻ có tiền, hơn nữa là khu biệt thự, khoảng cách giữa các tòa nhà với nhau không gần, cũng có không ít nhà trống. Nhưng cậu ta lại không cảm thấy Diệp Bạch sẽ hẹn cậu ta ở bên trong, chỉ cho là đối phương chờ ở cửa, lúc được đón vào là lúc cả người đều có chút phiêu phiêu, thấy Cố Chiêu cùng Khâu Tử Húc thì trong lòng lại càng kích động.

Nếu đối phương chịu hỗ trợ…

Cố Chiêu cũng đã đứng dậy, “Hai người nói chuyện, tôi lên phòng sách trên tầng xử lý một ít việc trước.”

Khâu Tử Húc theo sát phía sau lên tầng, dù sao việc tư của người khác bọn họ nghe cũng không tốt, lúc trước là bởi vì cái điện thoại kia thật sự rất kém, giờ mà còn lưu lại thì chính là hoàn toàn không biết làm người.

Bước chân Lâm Dịch yếu ớt ngồi ở đối diện, vừa muốn hỏi chuyện gì thế này thì Diệp Bạch đã nói chuyện.

“Người đại diện của ông rất không đáng tin!” Diệp đại miêu ghét bỏ nói.

Khâu Tử Húc: “…”

Người đại diện có vấn đề anh ta cũng rõ ràng, nhưng hạng ba như cậu nhóc kia có tư cách gì chọn người đại diện? Cũng chỉ có thể tận lực hợp ý, quan hệ cho tốt, bằng không còn có thể thế nào?

Diệp Bạch đã làm quyết định thay anh ta, “Trở về rồi đổi đi.”

Khâu Tử Húc: “…”

Mới cảm thấy bạn tốt thông minh hơn chút thì lại giả ngây rồi, người đại diện nào dễ đổi như thế, nếu giống như quả táo nói đổi là đổi, vậy cậu ta còn buồn phiền lo lắng như hiện tại à?

“Đúng rồi.” Diệp Bạch đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dưới tầng đang trao đổi tin tức, hai vị trên tầng đương nhiên cũng không có khả năng thật sự xem văn kiện, gần như là vừa lên tầng Khâu Tử Húc đã nhịn không được hỏi, “Thật sự có quen biết?”

Cố Chiêu không để ý anh ta.

Khâu đại công tử hùng hổ đi về hướng cái bàn ngồi xuống, thể hiện rõ bộ dáng nhất quyết muốn đáp án, “Cậu vẫn nói thật đi, cậu cũng nghe được đấy, nó liên quan đến việc tôi xử lý chuyện này thế nào.”

Cố Chiêu nghĩ nghĩ, “Che chở cậu ấy chút.”

Khâu Tử Húc nháy mắt thì kích động.

Nhưng sau đó anh ta có nói thế nào thì Cố Chiêu cũng không để ý đến anh ta, bởi vậy chỉ có thể nhàm chán lướt weibo, không nghĩ tới vừa mới lên đã thấy được tin mới.

Diệp Bạch cập nhật weibo.

So với Dịch Lâm cả một tràng giang đại hải, cậu ta lại chỉ có một câu ngắn ngủn, mười bốn chữ, lại vô cùng châm biếm.

Diệp Bạch: Người đang làm, trời đang nhìn, làm người đều chỉ cần chút mặt mũi?

Bình luận

Truyện đang đọc