MIÊU SINH DOANH GIA

Phán quyết của Chu Chính ra vô cùng mau, gần như không cần các nô lệ biểu tình thúc giục, thậm chí từ vừa mới bắt đầu thảo luận cũng chỉ là rốt cuộc nên làm xử quyết như thế nào.

Địch nhân quá mức làm chết, Diệp đại miêu không có chút cảm giác thành tựu nào.

Lúc trước hắn muốn chỉ là trước bạo lộ ra Cuồng Hoan quán, khiến quần chúng đến bức Chu Chính vào trong ngõ cụt. Như vậy tuy rằng không đến mức trực tiếp giết chết, nhưng sẽ làm gã mất đi danh hiệu Công Tước gần ngay trước mắt, thậm chí còn sẽ giảm vị, nhất thời giống như chuột chạy qua đường bị mỗi người hô đánh, khó chịu một trận.

Nhưng…

Vấn đề tạo phản xác thực là một niềm vui ngoài dự đoán, trực tiếp chú định kết cục của hầu tước Chu Chính.

Lúc kê biên tài sản thậm chí còn phát hiện ‘Luật pháp’ mới, văn kiện trong đó tất nhiên không hề nhân tính, quả thực còn chịu nô lệ trách mắng hơn lúc ban đầu. Ở bên trong mật thất của thư phòng, thậm chí còn tìm được cái gọi là ‘Long bào’, đúng một bộ vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, hoàn toàn không phải nhất thời xúc động.

Diệp Bạch và Cố Chiêu lộ mặt ở chỗ quốc vương, tự nhiên cũng khác với lúc trước rất lớn.

Địa vị hắn ở phủ Hầu tước luôn không giống nam sủng bình thường, ngược lại có tư thế của chủ nhân thứ hai, hiện tại như vậy xem như đánh ra tên tuổi. Quốc vương cho phép cùng với người ấm giường là không giống nhau, thêm nữa, Cố Chiêu rõ ràng bày tỏ qua một thời gian ngắn sẽ cử hành hôn lễ, cũng coi là Hầu tước phu nhân danh chính ngôn thuận?

Chu Chính hắn đương nhiên đi gặp.

Lão quốc vương tự mình phái người dẫn hắn đi nhà giam, người canh giữ ở cửa nhịn không được nhắc nhở: “Thiếu gia vẫn cẩn thận chút, người này gần đây có hơi điên.”

Bởi vì còn chưa chân chính thành hôn, cho nên hiện tại rất nhiều người đều đổi gọi hắn là thiếu gia.

Diệp Bạch gật đầu, cũng không thèm để ý, hoàn toàn không cảm thấy Chu Chính có năng lực thương tổn được hắn. Chờ đi vào mới phát hiện người kỳ thật cũng không điên như trong tưởng tượng, chỉ là có chút… “Sao các người có thể giam giữ tôi, chính sách tốt như vậy các người phải làm ủng hộ, ngẫm lại hơn ngàn năm qua của quý tộc chúng ta.”

Đây đương nhiên bởi vì Diệp đại miêu ám chỉ.

Loại tâm lý ám chỉ không giống với thôi miên thông thường, đối phương cả đời có thể đều chưa tỉnh lại. Đương nhiên cũng có trên đường có thể tỉnh táo lại, nhưng cần cơ hội cùng tâm tình rất lớn. Chu Chính một lòng muốn được đến mọi người ủng hộ, cũng không cảm thấy sẽ có quý tộc muốn phản đối, bởi vậy hãm đặc biệt sâu.

Diệp Bạch làm sao có thể khoan dung gã chỉ chết đơn giản như vậy.

Không có ai biết hắn ở trong ngục nói những thứ gì, chỉ biết là đêm đó Chu Chính lại phát điên, sau khi tỉnh lại hô đây không phải là thật.

Diệp Bạch giải bỏ thôi miên.

Chu Chính có lẽ tự đại nhưng cũng không ngu ngốc, bởi vậy trong nháy mắt đã hiểu tình cảnh của mình, hoàn toàn không rõ tại sao mình sẽ đột nhiên não giựt nói ra toàn bộ. Ngược lại gã chưa từng hoài nghi Diệp Bạch, ở gã xem ra, là bản thân hoàn toàn quá mức đắc ý, thế cho nên nhất thời không ngăn chặn tính khí, lúc này mới gặp đại nạn lớn như vậy.

Đây là kỹ năng thần kỳ, xa xa không phải thôi miên có khả năng đạt tới.

Mà về chuyện này, trừ Cố Chiêu ra căn bản không có người nghĩ đến trên người Diệp Bạch.

Hắn đặt thời gian Chu Chính thanh tỉnh vào buổi tối, cũng không phải sau khi hắn vừa đi, hơn nữa chuyện này người biết không nhiều lắm, lại càng không có người có thể nghĩ đến có năng lực thần kỳ như vậy. Mọi người chỉ cảm thấy Chu Chính làm việc càng thêm tự đại, lúc trước giá cao mua ‘đất trồng’, bây giờ lại ở trước mọi người xúi giục nhân tâm vọng tưởng tạo phản.

Cuối cùng Cố Chiêu vẫn lên làm Công Tước.

Thời gian khiến lão quốc vương suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc vẫn là cháu ngoại của mình, chuyện người lớn tội gì liên luỵ lên người con trẻ. Hơn nữa con gái đã ra đi nhiều năm, cũng chỉ còn lại một cốt nhục như vậy, sống không tốt rồi đau lòng không phải là ông à. Sau này thường thường cho người tiến cung làm bạn, ngay cả Diệp Bạch cũng khá chịu sủng ái.

Rất nhiều quý tộc sợ hãi than trong lòng.

Vốn tưởng rằng là một đứa cháu không được thích, lại chưa từng nghĩ tới nhiều năm như vậy còn có thể đột nhiên được sủng ái.

Thời gian rất nhanh tới ngày hành hình Chu Chính, ngũ ‘mã’ phân thây, hơn nữa còn là ở giữa phố xá sầm uất. Loại chuyện này rất nhiều năm đều không xảy ra, lần này lại hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Dù sao không chỉ sự kiện tạo phản huyên náo rất lớn, còn có sự kiện Cuồng Hoan quán ảnh hưởng càng ác liệt.

Ngày đó mọi người đều thả pháo, mặc áo đỏ vui mừng đi đưa Chu Chính.

Diệp Bạch cũng đi.

Nhìn thấy Chu Chính thanh tỉnh bị trói bởi năm cái xích sắt, đầu bên kia nối liền với năm chiếc xe đua, tứ chi dang rộng đầy mặt kinh hoảng hối hận, hắn nhìn phương hướng bầu trời. Tiểu bạn tiên, thấy được không, kết cục cuối cùng của người này còn thảm hại hơn ngươi, cho nên đừng luôn lủi xuống mặt đất trồng nấm.

Hắn khe khẽ thở dài.

Không phải không nghĩ tới để Chu Chính rơi vào bi thảm giống bạn tiên, nhưng Cuồng Hoan quán… Mặc dù chỉ là cuồng hoan của một mình Chu Chính, việc này cũng rất khó làm được.

Hiện tại mọi người gần như nói đến cuồng hoan thì biến sắc.

Về phần chân ái tiểu tam còn có con trai của Cố Như Hưng, Diệp Bạch đặc biệt nhìn qua. Mẹ thì một lòng e ngại Cố Chiêu trả thù, con trai không hề lý trí như một con dã thú. Thậm chí bởi vì sinh ra ở nơi này, bị ép ‘nuôi dưỡng’ từ nhỏ, nó thậm chí còn khó có thể trị liệu hơn nô lệ bình thường, một đôi chân lại càng vĩnh viễn không biến trở về nguyên dạng.

Khung xương đã định hình, hiện tại khoa học kỹ thuật hoàn toàn không có cách nào mạnh mẽ thay đổi.

Ý trời!

Mặc cô tâm thuật bất chính tính kế như thế nào, vọng tưởng cướp lấy hạnh phúc thuộc về người khác, vì thế không tiếc sát hại người phụ nữ vô tội, cuối cùng hết thảy vẫn không thuộc về cô.

Con trai Mục Uyển hiện giờ thân là Công Tước, phong quang vô hạn.

Người đàn bà kia lại chỉ có thể ôm con trai gặp người thì cắn của mình rúc vào góc âm u, mỗi ngày bị gặm cắn, hưởng thụ nỗi đau kim châm muối xát rồi lại không đành lòng ngăn cản. Nơi đó tàn nhẫn mà không có nhân tính, cô ta có thể điên cuồng ngăn cản, lực lượng hài đồng không bằng cô ta, nhưng đối phương tất sẽ bởi vì không có đồ ăn mà đói chết.

Mà càng về sau, tập tính dã thú dưỡng thành thói quen, còn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.

Trong những nô lệ được cứu trở về, chân chính có thể khôi phục bình thường chính là một số cực nhỏ, rất nhiều đều cần khám tâm lý trường kỳ cho đến cả đời, có thậm chí bởi vì không thói quen hoàn cảnh bên ngoài mà đả thương người tổn thương mình. Tuy rằng điều động lượng lớn nhân viên chăm sóc chữa bệnh, quỹ hiệp hội ứng đối cũng thành lập, nhưng rốt cuộc người đã bị hủy.

Hoàn cảnh phức tạp mà hỗn loạn.

Mỗi ngày đều có vô số thuốc an thần dùng ra, bác sĩ tâm lý sầu đến mức sắp cào đầu thành đầu bóng lưỡng, chậm rãi lúc này mới dần dần khôi phục đến đường ray vốn có.

Trong lúc người đàn bà kia lại lần nữa mang theo con trai chạy thoát.

Một lần trước quốc vương bi thống trong lòng quên ngăn cản, lần này là cố ý mặc kệ, một người đàn bà không có chân làm thế nào mang theo một dã thú sinh sống ở bên ngoài? Ở nơi rất nhiều người nhìn vào, bọn họ không thể làm gì người ta quá rõ ràng, nhưng nếu như đối phương tự mình đi ra tìm chết thì lại là một chuyện khác.

Quả nhiên, không lâu sau đã có người phát hiện thi thể của bọn họ.

Người đàn bà là bị cắn chết.

Đứa trẻ cấu xé cổ họng của cô ta, không để ý ngăn cản hút máu, gặm cắn máu thịt. Mà bản thân cô ta cũng rốt cuộc đã tiêu hao hết cái gọi là tình thương của mẹ, lấy tảng đá đè chết con trai ruột của mình, lại không thể ngăn cản chỗ yết hầu chảy ra máu tươi, trước một bước vãn hồi tánh mạng của mình.

Ngày nhận được tin tức, Cố Chiêu trầm mặc.

Diệp đại miêu nhìn ra tâm tình đối phương không tốt, lại không biết an ủi thế nào, nghĩ nghĩ trực tiếp đưa quyển sách mình thường xem qua, “Chăm chỉ nghiên cứu một chút.”

Cố Chiêu: “…”

Anh bất đắc dĩ đỡ trán, sao còn không quên để cho anh đọc sách này.

Từ sau khi vui đùa cãi lộn qua đi, Diệp Bạch vẫn luôn dốc sức cho anh nhìn, cũng học một ít thứ bên trên. Cố Công Tước đương nhiên không chịu, bởi vậy mọi cách cự tuyệt, thế nhưng thường thường cũng sẽ bị nhắc tới một hai lần có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua lúc này, quả thực khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn nhiều.

Thần sắc khó hiểu, anh đột nhiên hỏi ra vấn đề vẫn luôn không dám hỏi.

“Vì sao không ám chỉ anh.”

Anh nói, “Tựa như ám chỉ Địch An, ám chỉ Chu Chính, để cho anh cam tâm tình nguyện đọc quyển sách này không phải rất tốt?”

Vừa nói dứt lời, anh mang vẻ mặt khẩn trương nhìn phản ứng Diệp Bạch, đã thấy đối diện nhìn anh như nhìn đồ ngốc, không thể tin hỏi: “Anh ngốc hay là tôi khờ?”

Cố Chiêu: “…”

“Tôi cũng không phải nguyên chủ, rõ ràng là việc không có khả năng thành công còn vui rạo rực đi thử, tự cho là thành công chờ đợi bị lưu lại, sau đó bị kê đơn hãm hại…” Dừng một chút, hắn nheo mắt lại hoài nghi nói, “Trường hợp ngay lúc đó anh nhất định nhớ rõ, nói, có phải vẫn cảm thấy là bị thôi miên thành công không.”

Cố Công Tước ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Anh hoàn toàn không nghe được uy hiếp phía sau của Diệp đại miêu, lòng tràn đầy trong đầu đều là một câu em ấy cũng không phải nguyên chủ, rõ ràng là việc không có khả năng thành công còn vui rạo rực đi thử. Nói như vậy, thiếu niên thôi miên ám chỉ thật sự vô dụng đối với anh, vậy sau này rất nhiều yêu thích đau sủng của anh, cũng thật sự phát ra từ bản tâm?

Mừng như điên gần như bao phủ anh, Cố Chiêu nhịn không được ôm chặt lấy Diệp Bạch.

Diệp đại miêu hừ một thân, đẩy người ra trở về phòng mình.

Ở trên giường cuộn thành một quả cầu chờ người nuôi mèo nhà mình tiến vào dỗ, nhưng không ngờ đợi nửa ngày không thấy người, Diệp Bạch cắn cắn móng vuốt quyết định đi ra ngoài tìm người, sau đó cào chết anh đi. Nhưng chờ hắn tới nơi, lại phát hiện Cố Chiêu đã đổi lại cổ trang, đứng ở trong rừng trúc thổi khúc quen thuộc ấy.

Đợi một khúc chấm dứt, Cố Chiêu quay đầu lại, liền thấy thiếu niên lại dùng cái loại ánh mắt hoài niệm lại hơi nghi hoặc rối rắm nhìn anh.

Là đang nhìn anh.

Cố Chiêu cảm thấy ấm áp, tiến lên ôm lấy người, cảm thấy không ngừng may mắn. May mắn mình năm đó không bởi vì cảm thấy là thôi miên mới thích mà xa lánh đối phương, không làm chuyện gì không tốt, không cảm thấy thiếu niên tâm địa độc ác, mà là cực kỳ tuân theo tâm ý ngay lúc đó, cho Diệp Bạch sủng ái lớn nhất.

Đây chính là một quyết định… chính xác nhất mà anh làm ra cả đời này!

Bình luận

Truyện đang đọc